Chương 17: Chim Quốc 3
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2391 chữ
- 2020-05-09 04:30:11
Số từ: 2386
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Tên mập đen này! Ngươi dám mắng ta như vậy?
Lâm Thất hơn nửa ngày mới miễn cưỡng tiêu hóa được những lời nay, đôi mắt đỏ ủy khuất nhìn về phía mọi người xung quanh, nhưng thấy Lâm Diệc Chi ngước mắt nhìn bầu trời làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, Lục Kinh vẫn đang vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhịn cười muốn chết, Ngô Tương mặc dù nghiêm trang, khóe mắt cũng hơi nhíu lại, Lục Giam còn lại chỉ thản nhiên nhìn nàng, một đôi mắt trong sáng dường như tràn ngập hèn mọn cùng khinh thường, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngũ lại không cần phải nói, vẻ mặt yếm khí, mà Lục Vân đứng một bên rủ mắt bờ vai khẽ run rẩy.
Nàng hôm nay thật mất mặt! Đối với Lâm Thất, lòng tự trọng của một tiểu thư nhất thời đã bị thương tổn nghiêm trọng, máu toàn thân đều vọt lên mặt, nàng không cần nghĩ ngợi đưa tay ném mạnh lồng chim xuống đất, dùng chân dẫm đạp, nức nở hô một tiếng:
Các ngươi đều bắt nạt ta! Ta sẽ mách với tổ mẫu!
Sau đó bụm mặt chạy ra ngoài rừng trúc.
Thất muội!
Lâm Lục thấy thế, oán hận trừng mắt nhìn tỷ đệ Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, rồi cũng đuổi theo.
Cặp song sinh kia vốn được nuông chiều, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, Xuân Nha nghĩ ngợi, cũng chạy theo sau.
Độc nhất là tâm của nữ nhân, lời này quả nhiên là thật, con chim này đâu có tội tình gì mà chọc nàng giận? Ta tốn nhiều khí lực mới bắt được, cứ như vậy mà mất mạng, thật sự là mệnh khổ nha.
Lục Luân rung đùi thở dài một hơi, lại hèn mọn nói:
Nhiều người có mặt ở đây, bản thân đã phạm lỗi lại có ý muốn trả đũa đi cáo trạng, phi phi phi! Thật vô sỉ!
Ai nha, Thất muội vốn đang xấu hổ thôi! Nàng cũng không phải người vô sỉ như vậy?
Lâm Ngũ khôi hài, cười nói:
Nàng từ trước đến nay tính tình đều như thế, không hiểu chuyện, khiến các biểu ca chê cười.
Vừa nói ánh mắt vừa liếc về phía Lục Giam, Lục Giam phát hiện, hướng nàng cười nhẹ, Lâm Ngũ nhất thời sợ tới mức lông mi run lên, hé ra mặt đỏ giống như sắp chảy máu, ý niệm tràn ngập trong lòng, hắn hướng nàng nở nụ cười, hắn không trách nàng! Hắn nhớ ân tình của nàng! Chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt ra:
Nhị biểu ca, lúc trước ta không phải cố ý, huynh đừng trách ta.
Lục Giam nghiêm túc nói:
Biểu muội đừng lo lắng. Vốn là lỗi của ta, sao lại oán trách muội? Chưa kịp nói lời cảm tạ, cám ơn muội.
Bộ dáng của hắn cũng không giống như giả bộ, Lâm Ngũ nhất thời vui mừng quá đỗi. Nghĩ đến, Lâm Lục cùng Lâm Thất phẩm hạnh như thế, ai sẽ thích các nàng? Còn có Tứ tỷ bình thường ôn nhu nhàn tĩnh, hôm nay lại làm ra loại chuyện bưu hãn hung hăng này, ít nhiều cũng nhờ con chim quốc kia, thật sự là phúc tinh của nàng. Bốn tỷ muội có ba người đồng thời đã rớt đài, Lâm Ngũ cười thật tươi.
Đang say mê suy tưởng, chợt nghe thấy một bên Lâm Thận Chi cầm xác chim quốc trong lồng sắt ra, ngồi xổm gào to một tiếng khóc òa lên. Nước mắt của hắn trào ra, không được bao lâu như một chuỗi vòng châu rơi thẳng xuống đất, trong chốc lát liền khiến bùn đất trước mặt hắn trở nên ẩm ướt.
Lâm Cẩn Dung nhìn xem mà đau đầu, đành phải ngồi xổm xuống trấn an hắn:
Đừng khóc, hai ngày nữa ta sẽ bắt một con khác thật đẹp cho đệ.
Lâm Thận Chi không nghe, kéo tay áo của nàng khóc khàn cả giọng:
Ta muốn nó sống lại! Ta không cần một con khác!
Lục Luân nhíu mày nói:
Lâm Thất đệ thật không có đạo lý! Đã chết chính là đã chết, sao có thể sống lại? Cùng lắm thì ta ngày khác bắt cho đệ. Đệ kéo tay áo Tứ tỷ khóc lóc cái gì? Có bản lĩnh thì đá Thất tỷ mấy cái đi!
Lâm Cẩn Dung dở khóc dở cười, cũng không ngại trên tay Lâm Thận Chi ôm xác chim dính đầy bùn đất và máu tươi, chỉ ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, ôn nhu dỗ dành:
Được, được, chúng ta sẽ nghĩ cách làm cho nó sống lại, sẽ như khuôn như dạng. Thất đệ đừng khóc a, đệ đã sắp trưởng thành rồi, người khác sẽ chê cười, ngoan nào.
Lâm Thận Chi ôm cổ tỷ tỷ, tiếng khóc dần dần xuống thấp. Lâm Cẩn Dung ôm thân thể ấm áp mềm mại của đệ đệ, một cảm giác vừa mềm nhũn vừa chua xót đã lâu không có thình lình trào ra, chẳng bao lâu lúc trước, nàng cũng là như vậy ôm một thân thể mềm mại nho nhỏ nhẹ giọng dỗ dành, nhưng chỉ trong nháy mắt, tiểu sinh mệnh kia liền trở nên lạnh lẽo, cứng ngắc, không bao giờ biết khóc không bao giờ biết nở nụ cười nữa. Rốt cuộc là lỗi của ai? Lâm Cẩn Dung trong lòng nhất thời một trận đau đớn, khóe mắt cũng cay nồng, đành cố gắng liều mạng nhịn xuống.
Nhìn xem Lâm Thất đệ như vậy……
Ngô Tương trong mắt có vài phần ý cười, thấp giọng nói với Lục Giam:
Ta nhớ tới ngày bé lúc ta phạm lỗi, Đại tỷ ta cũng dỗ dành ta như vậy.
Lục Giam trầm mặc nhìn bóng dáng tỷ đệ Lâm Cẩn Dung, không nói được lời nào.
Lâm Diệc Chi ở một bên quan sát hồi lâu, mới đi đến bên cạnh tỷ đệ Lâm Cẩn Dung thử thăm dò nói:
Thất đệ, đệ đừng thương tâm, ta cho đệ mượn con rùa con của ta chơi vài ngày. Ngày mai ta sẽ bảo người đi bắt chim cho đệ, mặc dù không chắc sẽ đẹp được như con này, nhưng chắc cũng không khác biệt bao nhiêu.
Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nhìn hắn một cái, hướng hắn gật gật đầu:
Ca ca có tâm.
Rốt cuộc vẫn có khoảng cách, nếu Lâm Diệc Chi là bào huynh của nàng, mắt thấy cặp song sinh bắt nạt Lâm Thận Chi mà không có hành động gì, thẳng đến lúc sau mới tiến lên nói mấy ý tốt. Bất quá cũng thế, nàng vốn cũng không mong đợi bọn họ có thể thân mật khăng khít, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Diệc Chi được nàng cảm tạ một tiếng, vội ở bên tai nàng thấp giọng nói:
Lục muội cùng Thất muội nhất định sẽ đi cáo trạng, làm sao bây giờ?
Lâm Cẩn Dung hờ hững nói:
Không làm sao cả, như thế nào thì như thế ấy. Vốn là các nàng vô lý, nhiều người đều thấy.
Chẳng lẽ bảo nàng trơ mắt nhìn ấu đệ bị cặp song sinh kia bắt nạt mà nén giận? Đều là con cháu Lâm gia, dựa vào cái gì khiến người của Tam phòng bị khinh bỉ? Nén giận, bất quá là làm cho hai phòng khác càng thêm khinh thường Tam phòng mà thôi, nên hành động như thế nào thì cứ thế mà thực hiện.
Lâm Diệc Chi lo lắng nói:
Nhị bá mẫu tất sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhị phòng được sủng ái quá mức, từ trước đến nay tranh cường háo thắng đã quen, dã tâm càng lớn, gần đây thậm chí còn muốn cùng Đại phòng tranh tài cao thấp. Lúc này Lâm Cẩn Dung cùng Lục Luân dạy dỗ một trận, làm cho cặp song sinh ở trước mặt thiếu gia hai nhà Lục, Ngô lộ ra bản tính xấu, Nhị bá mẫu sao có thể dễ dàng tha cho Lâm Cẩn Dung? Đừng nói là nàng, chỉ sợ chính mình cũng bị vạ lây.
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Diệc Chi:
Ca ca sợ? Ta không sợ, ai muốn trước mặt ta bắt nạt huynh đệ tỷ muội của ta, trừ phi bước qua xác ta!
Một câu này, nàng nói ra trảm đinh tiệt thiết, so với Lâm Cẩn Dung trước kia luôn nhát gan thành thói quen, có việc phát sinh liền tức sự ninh nhân
(nhân nhượng cho khỏi phiền hà về sau)
, dần dần đã hoàn toàn khác xa.
Âm lượng lúc nàng nói những lời này không hề nhỏ, Lục gia huynh đệ cùng Ngô Tương đều nghe thấy, cùng nhìn về phía nàng. Lục Luân lại hướng nàng vươn ngón tay cái, dõng dạc nói:
Đồ nhi, muội rốt cục đã xuất sư! Muội lúc trước thường hay khóc nhè, hoặc trốn tránh không dám lên tiếng, ta lúc đó rất coi thường muội!
Ngô Tương nghiêng đầu nhìn nàng, tặng nàng một nụ cười mỉm. Về phần những người khác, Lâm Cẩn Dung theo bản năng lướt mắt qua không nhìn đến.
Lâm Diệc Chi thu hồi ánh mắt, muốn nói gì đó nhưng rút cục cũng không nói ra, chỉ cúi đầu thở dài, nói:
Ta đi tìm phụ thân.
Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến, nàng đối với Lâm Tam lão gia chưa bao giờ ôm trông mong gì, nói vậy Lâm Tam lão gia nhất định sẽ cố làm ra vẻ nói, chuyện của tiểu hài tử người làm tỷ tỷ như nàng chen vào làm gì? Đã không khuyên nhủ, còn khiến chuyện trở nên phức tạp hơn? Sau đó sẽ mặc kệ. Hắn đối với các nàng mà nói, bất quá cũng chỉ có trách nhiệm phụ thân về mặt hư danh mà thôi, có hắn ở đây, các nàng đơn giản trên danh nghĩa không phải là cô nhi quả phụ, nhưng hắn không ở đây, kỳ thật cũng không có tổn hại gì đặc biệt.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, nàng cũng không biết cuối cùng nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa. Bắt đầu từ lúc đụng phải Lục Giam ở nơi mà hắn không nên có mặt, có một số việc không chịu khống chế xuất hiện lệch lạc, ví dụ như sau đó Lục Giam trúng kế của nàng, chọc giận Lâm Ngọc Trân, lại đến sự kiện chim quốc vừa rồi, đều có điểm sai lệch vượt ngoài tầm khống chế.
Nhưng vậy thì thế nào? Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống nhìn đỉnh đầu Lâm Thận Chi thầm nghĩ: Đây chỉ là một hồi tranh cãi của tiểu hài tử, nhiều người nhìn thấy, tổ mẫu không thể bất công, Nhị bá mẫu dù hung hăng bá đạo, cũng không thể làm cách nào. Hơn nữa, cho dù nếu có xử sự bất hợp lý, thật sự muốn trừng phạt nàng, nàng cũng chấp nhận, người sống trên đời, không thể để người khác xem thường cùng bắt nạt! Mọi người đều có thói hư tật xấu, thích bắt nạt người luôn nén giận để việc trôi qua ổn thỏa, nàng không bao giờ muốn làm kẻ để bị người khác ăn, bị người bắt nạt còn cho rằng điều đó là đương nhiên nữa.
Thiếu niên không biết tư vị của sầu lo, nhóm thiếu gia tiểu thư cũng không để tâm vào chuyện này, mà cùng đùa vui nói giỡn. Lâm Cẩn Dung cũng không có tâm tư để nhìn Lục Giam ghê tởm mình, đồng thời có cặp song sinh đi cáo trạng nàng cần phải lưu lại chứng cứ để xử lý, liền thi lễ rồi nói:
Ta đưa Thất đệ đi rửa mặt thay quần áo, các ca ca mời tự tiện.
Lâm Ngũ thấy nàng thật sự rời đi, vội chạy tới kéo ống tay áo nàng thấp giọng nói:
Tỷ thật sự phải đi? Còn lại một mình ta phải làm sao bây giờ?
Lâm Cẩn Dung đem ống tay áo của mình bị bàn tay đầy bùn cùng máu đỏ của Lâm Thận Chi dây bẩn hướng trước mặt nàng nói:
Muội cảm thấy bộ dạng này của ta thích hợp ở đây vui đùa sao? Còn có Thất đệ như vậy, để cho người khác nhìn thấy cũng không tốt.
Chậc!
Lâm Ngũ ghét bỏ lui về phía sau một bước, lông mày khẽ cau hờn dỗi nói:
Ta đây làm sao bây giờ?
Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Vân đang xấu hổ nói chuyện cùng Ngô Tương, nói:
Muội cũng không thể bỏ lại Lục gia biểu muội chứ? Bằng không người ta sẽ nói chúng ta thất lễ.
Lâm Ngũ nhất thời mặt mày hớn hở, đúng lý hợp tình nói:
Vậy tỷ mau đi đi, ta phải ở lại cùng Lưu Vân biểu muội.
Sau đó hướng Lâm Cẩn Dung chớp mắt, nhỏ giọng nói:
Tỷ vừa rồi hung hăng quá a, bất quá thật sự là đáng giận, tỷ yên tâm, đợi lát nữa nếu hai kẻ lòng dạ hẹp hòi kia nháo loạn, ta sẽ thay tỷ làm chứng, nói các nàng ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ:
Ta đây trước đa tạ Ngũ muội.
Nàng vì bảo vệ Lâm Thận Chi, bản thân cũng không làm ra chuyện gì xấu. Một khắc tỉnh lại từ trong mộng kia, nàng mặc dù không muốn phổ độ chúng sinh, xả thân như đức phật, nhưng cũng không muốn vi phạm nguyên tắc của mình, trở thành tiểu nhân ác độc vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Con người vốn ích kỷ, xu cát tị hung
(tìm đến điều lành mà tránh điều xui xẻo)
là bản năng, nhưng cũng nên hiểu rõ, cái gì là đúng? Cái gì là sai? Nàng đã lột xác khỏi một Lâm Cẩn Dung thống khổ chạy trối chết kia.