Chương 178: Cám Ơn
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2350 chữ
- 2020-05-09 04:30:43
Số từ: 2345
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam thấy nàng khóc lóc, có chút bất đắc dĩ nói:
Người đừng quan tâm, tổ phụ đối đãi với Lục đệ rất tốt, con lúc trước cố ý nhìn qua, hắn đang cùng Ngũ đệ ngồi đọc sách viết chữ, thật sự nhu thuận. Nghe nói điểm tâm cũng ăn khá ngon miệng.
Đồ thị cầm khăn tay lau lệ, nghẹn ngào nói:
Ta là nương, bảo ta không quan tâm làm sao được? Năm đó con đến Giang Nam, hơn một năm không có đêm nào ta ngủ an ổn…… Ta……
Thấy bộ dáng này của Đồ thị, Lục Tam lão gia không khỏi nhíu mày đánh gãy lời của nàng:
Trời lạnh, bệnh còn chưa tốt, cứ như vậy sẽ khiến bệnh nặng thêm. Trở về phòng nằm nghỉ đi.
Đồ thị ô ô nức nở nói:
Nhị lang hiếm khi đến thăm ta, A Dung lại là lần đầu tiên tới cửa, chẳng lẽ ta còn nằm trên giường gặp bọn họ sao? Cho dù là bả vai đau nhức, nếu không thoải mái, chỉ cần còn có thể đi lại được, ta cũng muốn đứng dậy a.
Nói xong nhìn ngóng Lâm Cẩn Dung, hai mắt thâm quầng sưng đỏ như hột đào lóe ra ủy khuất cùng lo lắng:
A Dung, con có thể đến ta rất cao hứng. Ta đã nhiều ngày nay lo lắng đề phòng, không thể ngủ được, chỉ sợ con không chịu tha thứ cho ta, vậy phải làm sao bây giờ?
Lâm Cẩn Dung mí mắt nhịn không được nhảy nhảy, còn chưa mở miệng, Lục Giam đã nói:
Thẩm, người không cần lo lắng, A Dung chưa bao giờ nói cái gì, cũng chưa từng oán trách người. Người thân thể không tốt, vẫn nên về phòng nằm nghỉ đi.
Đồ thị còn muốn nói nữa, Huệ ma ma đã bước lên phía trước đỡ nàng, đối với nàng nháy mắt:
Phu nhân đừng cô phụ một mảnh hiếu tâm của Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân, đi vào nghỉ ngơi đi.
Đồ thị liền nhịn xuống, hé ra khuôn mặt tươi cười:
Ta sẽ không nói nữa, A Dung, con đừng cùng ta so đo.
Lâm Cẩn Dung mí mắt lại khống chế không được nhảy nhảy, thản nhiên phân phó Anh Đào:
Đem thuốc dán Nhị phu nhân đưa cho Tam phu nhân cầm lại đây.
Đồ thị khinh thường không thèm liếc mắt đến thuốc dán Anh Đào đưa qua, chỉ trông mong cầu xin nhìn Lục Giam, năn nỉ nói:
Nhị lang, các con ở lại đây ăn cơm trưa được?
Chúng con đã nói sẽ đến bồi tổ mẫu dùng cơm.
Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, thấy nàng cúi mắt không nói lời nào, trên mặt tươi cười không biết khi nào đã biến mất.
Đồ thị thất vọng vô cùng:
Nhị lang…… Chỉ là dùng một chút cơm……
Lục Tam lão gia lại tới ngắt lời:
Nhị lang cũng đã nói sẽ đến chỗ tổ mẫu rồi mà, cũng sắp đi rồi, đừng để tổ mẫu con chờ lâu.
Nói xong có chút lo lắng nhìn Lâm Cẩn Dung một cái.
Đồ thị oán giận trừng mắt hắn:
Chàng……
Tiểu chất cáo từ.
Lục Giam vội vàng vái chào, tháo chạy trối chết trước khi Đồ thị kịp trách oán Lục Tam lão gia.
Đồ thị thần sắc lộ vẻ sầu thảm nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung cúi hạ thân:
Chất tức cáo từ, còn thỉnh Tam thẩm nương bảo trọng. Thân thể là của mình, nếu muốn Lục đệ an tâm, người nên bảo dưỡng thân thể mới đúng.
Nói xong đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa.
Lục Giam cúi đầu đứng dưới gốc cây lê lớn ở trong viện vẫn không nhúc nhích, thấy Lâm Cẩn Dung đi ra, mới xoay người ra cửa viện. Lâm Cẩn Dung không nhanh không chậm đi ở một bên, nghĩ rằng, tâm tình tốt của hắn đã hoàn toàn biến mất, còn lại chỉ có sự quẫn bách.
Đi tới chỗ rẽ sang Vinh Cảnh cư, Lâm Cẩn Dung tiến lên trước một bước, dẫn đầu đi đường kia, Lục Giam thấp giọng nói:
Nàng muốn đi đâu vậy?
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn hắn:
Không phải chàng mới vừa nói muốn đi Vinh Cảnh cư bồi lão thái thái ăn cơm trưa sao?
Lục Giam nhíu mày nói:
Không cần phải đi, chúng ta trở về phòng của mình ăn đi.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Như vậy không tốt lắm đâu? Nếu để Tam thẩm nương biết được chàng lừa nàng, nàng nhất định sẽ thương tâm.
Lục Giam rũ mắt xuống:
Cứ như vậy đi.
Lâm Cẩn Dung đi theo hắn trở về sân viện:
Kỳ thật trong lòng ta không hề cao hứng.
Lục Giam giương mắt nhìn nàng, Lâm Cẩn Dung đối diện với ánh mắt hắn:
Chàng nhìn ta đi, có phải ta luôn có bộ dạng hung hăng ác độc? Hay ta giống như là người luôn tính toán chi li đây?
Nàng khe khẽ thở dài:
Vì sao Tam thẩm nương thấy ta, luôn cho rằng ta không chịu tha thứ cho nàng đây? Mỗi lần đều càng không ngừng xin lỗi, điều này khiến cho ta vô cùng quẫn bách.
Lục Giam hơi nhếch môi, không nói được một lời.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng không nói nữa. Đem cảm xúc không thoải mái thẳng thừng nói ra, thực sảng khoái, hắn không thích nói, thích nghẹn khuất, thì cứ để hắn nghẹn khuất đi.
Lục Giam trầm mặc, thẳng đến khi sắp tới cửa sân viện mới thấp giọng nói:
Tính tình nàng ta là vậy, nàng không cần để ở trong lòng. Ta đã có tính toán.
Lâm Cẩn Dung nửa thật nửa giả nói:
Có những lời này của chàng thì ta an tâm rồi.
Lục Giam khe khẽ thở dài:
Nàng có thể yên tâm.
Chạng vạng, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam lại đến chỗ Lâm Ngọc Trân thỉnh an hỏi bệnh, Lâm Ngọc Trân thản nhiên gặp bọn họ, cùng nhau dùng cơm, không khí vô cùng nhạt nhẽo. Đến tận đây, lần thứ hai phân tranh cao thấp, cảnh tượng thật nặng nề.
Tuyết tan, trời nắng.
Trong viện tuyết đọng trên cây anh đào dần dần tan thành nước, trên cành đâm chồi nảy lộc đón ngày xuân lộ ra chút thản nhiên sắc xanh lục xen lẫn sắc trắng sắc hồng, Lâm Cẩn Dung đứng ở dưới tàng cây, tâm tình tốt hỏi Lệ Chi:
Tiết Thượng tị có thể kịp nhìn thấy hoa anh đào nở rộ không?
Lệ Chi cười nói:
Đã nhiều ngày nay gió xuân thổi qua, mỗi ngày một khác, tiết Thượng tị tất nhiên có thể kịp thấy.
Quế ma ma thật cẩn thận cầm một chén thuốc tới:
Thiếu phu nhân, uống thuốc thôi.
Lâm Cẩn Dung nhíu mày nói:
Ta đang khỏe, vì sao phải uống thuốc?
Quế ma ma nhỏ giọng cười:
Thiếu phu nhân, mấy tháng này nghiêm túc bổ dưỡng thân thể, đối với người chỉ có lợi. Đây chính là phu nhân đặc biệt thỉnh Thủy lão tiên sinh thay người kê đơn, vừa mới thành thân, đúng là thời điểm tốt nhất để dùng thuốc này. Lão nô đã nếm thử qua, không hề đắng, chỉ hơi chát thôi, không khó uống đâu.
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói:
Ma ma vất vả, nhưng ta không dùng được. Là thuốc có ba phần độc, ta đang êm đẹp, căn bản không cần dùng.
Dừng một chút, chậm rãi nói:
Nay không thể so với ở nhà, nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn chằm chằm, người bên ngoài nếu thấy, còn không biết sẽ đàm tiếu gì về ta đâu. Đổ đi.
Quế ma ma trong lòng tràn đầy vẻ không tình nguyện, cầm chén thuốc đứng bất động, có vô số lý do muốn phản bác Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung quay đầu trừng nàng một lát, thấy nàng không có ý thoái nhượng, liền vươn tay tiếp nhận bát thuốc, hắt thẳng xuống gốc cây anh đào, rồi đem bát không đưa trả cho nàng, quay đầu hỏi Lệ Chi:
Ngươi không phải nói hôm nay Tam thiếu gia muốn đưa sổ sách vào sao? Tại sao lúc này còn chưa tới?
Lệ Chi kinh ngạc nhìn thuốc còn chưa kịp ngấm vào bùn đất dưới gốc cây:
Nói sau giữa trưa sẽ đưa tới.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài:
Ta đến chỗ phu nhân phụng bồi phu nhân ăn cơm trưa, Quế Viên mang theo Đậu Nhi đem thư phòng của Nhị gia thu dọn sạch sẽ đi.
Lâm Ngọc Trân đánh giá Lâm Cẩn Dung biết vâng lời, đang xới cơm gắp thức ăn cho mình — nàng hôm nay mặc áo váy xanh lá cây thêu hoa văn áng mây, áo ngoài màu hồng san hô, màu da so với ngày xưa càng thêm trắng bạch, thần sắc lộ ra chút ý tứ, giống như không có tinh thần, thật sự thờ ơ.
Nhớ tới Quế ma ma sáng sớm đã sắc thuốc, Lâm Ngọc Trân nhân tiện hỏi:
Nguyệt sự của con đến rồi sao?
Lâm Cẩn Dung có chút ngượng ngùng:
Đúng vậy, mẫu thân.
Lâm Ngọc Trân không nói thêm gì nữa, đợi cho cơm nước xong, mới đuổi Lục Vân đi ra ngoài, dặn dò Lâm Cẩn Dung:
Nhớ kỹ, phu thê lúc này là không thể ở cùng phòng.
Lâm Cẩn Dung mặt đỏ lên:
Vâng.
Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói:
Con thân thể không tốt sao?
Lâm Cẩn Dung kinh ngạc hỏi:
Không có, mẫu thân vì sao nói lời này?
Lâm Ngọc Trân trong ánh mắt lóe ánh quang:
Điều dưỡng cho tốt, chờ các con sớm ngày khai chi tán diệp. Trở về nghỉ ngơi đi, nơi này không cần con hầu hạ.
Lâm Cẩn Dung nói cảm tạ, đẩy cửa đi ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại Lâm Ngọc Trân. Lâm Ngọc Trân đưa lưng về phía nàng ngồi trên tháp, hơi hơi nâng đầu, nhìn chằm chằm cửa sổ vẫn không nhúc nhích, dường như đang tự hỏi cái gì đó, phi thường mê mẩn. Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, xoay người vững bước bước ra ngoài.
Trở lại trong phòng, thấy một hộp sơn đen rộng chừng nửa thước đã được đặt ở trên tháp, Lệ Chi đưa qua một cái chìa khóa bằng đồng:
Là Toàn thiếu gia sai người đưa tới, là sổ sách thu chi của mấy ngày nay, nói là thỉnh thiếu phu nhân trước đọc qua, nếu có cái gì không rõ, viết thư gửi ra ngoài là được.
Lâm Cẩn Dung cởi áo choàng, mở hộp, từ bên trong lấy ra một quyển sổ sách rất dày:
Thu dọn bàn bên cửa sổ đi, những người khác nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng quấy rầy ta cùng Lệ Chi tính toán.
Việc kiểm toán này, từ lúc nàng chuẩn bị xuất giá đến bây giờ, cũng chưa có thời gian rảnh để làm. Tuy rằng nàng thực tin tưởng Lâm Thế Toàn, tin tưởng hắn sẽ không gian lận sau lưng nàng, nhưng nàng rất thích cảm giác kiên định đem hết thảy nắm ở trong tay.
Lâm Cẩn Dung trước xem xong, lại giao sổ sách cho Lệ Chi sao chép, bản thân thì ngồi lên tháp, nhắm mắt tính toán chuyện trà tứ. Bất tri bất giác mê man qua đi, khi tỉnh lại, trong phòng đã thắp nến, trên người nàng được đắp chăn, Lục Giam ngồi ở bên cạnh, nương theo ánh nến đang đọc sách.
Chàng đã trở lại sao? Giờ nào rồi?
Lâm Cẩn Dung ngồi xuống, nhẹ nhàng lười biếng vặn thắt lưng:
Ăn cơm không?
Lục Giam buông sách, quay đầu nhìn nàng, thần sắc thực ôn nhu:
Nàng không thoải mái sao?
Lâm Cẩn Dung cười nói:
Cũng không hẳn. Tóm lại, mấy tối này, đều phải làm phiền Mẫn Hành đến thư phòng nghỉ tạm. Trong thư phòng ta đã thu dọn chu đáo, thực thoải mái.
Lục Giam ngẩn ra, nhìn chằm chằm nàng thấp giọng hỏi:
Vì sao?
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Là chuyện của nữ nhân. Mấy ngày nay không tiện. Đây là quy củ.
Lục Giam bên tai ửng đỏ, một lúc sau nhẹ giọng nói:
Ta đã biết.
Ngồi một lát, vươn tay qua cầm tay Lâm Cẩn Dung hỏi:
Nàng muốn ăn gì không?
Lâm Cẩn Dung nâng mắt nhìn hắn tươi cười sáng lạn:
Cái gì cũng được. Hôm nay đọc sách có thuận lợi không? Nghe nói vị Quách đại phu ở Thái Minh phủ đã đến, chàng đã gặp chưa?
Lục Giam liền ra lệnh Lệ Chi dọn cơm, ôn hòa cười:
Ta đã qua gặp, vừa vặn nghe thấy hắn đang cùng tổ phụ đàm luận về tình huống sức khỏe của Lục Thiện, có vẻ rất có kiến thức. Ý tứ của hắn cùng nàng không khác nhau lắm, đều nói không có trở ngại gì, sức khỏe yếu nên hay mắc bệnh vặt thôi, trước điều trị một chút, chủ yếu cần thực bổ
(bồi bổ bằng các món ăn)
, nên vận động, cường thân kiện thể mới tốt. Tổ phụ đã định rồi, quyết ý vì Lục Thiện thỉnh quyền sư, mỗi ngày dạy hắn luyện một bộ quyền.
Lâm Cẩn Dung lại cười nói:
Nói vậy Ngũ đệ rất cao hứng đúng không?
Lục Giam cười rộ lên:
Đúng, hắn thiếu chút nữa không thể khống chế mà nhảy dựng lên. Ta thấy Lục đệ cũng rất cao hứng.
Ánh mắt hắn lòe lòe tỏa sáng, thấp giọng nói:
A Dung, cám ơn nàng.