Chương 194: Khúc Mắc
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2323 chữ
- 2020-05-09 04:30:46
Số từ: 2318
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói:
Đang yên đang lành ta đâm chàng làm gì? Chàng cũng không trêu chọc ta.
Lục Giam mày hơi hơi nhíu lại, nhìn nàng không chớp mắt:
Nàng đừng cho rằng ta không biết.
Lâm Cẩn Dung mắt cũng không chớp nhìn hắn:
Thực sự không phải cố ý, nếu chàng không tin không hết giận, cũng đâm lại ta vậy.
Vừa nói vừa đưa kim đến, cũng vươn cánh tay của mình ra.
Lục Giam cúi hạ đôi mắt:
Nàng cho là ai cũng giống như nàng sao? Nàng đâm ta một cái, ta cũng phải đâm lại một cái, cũng mệt nàng nghĩ được ra như vậy.
Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh lên khóe môi, không thèm nhắc lại, rút kim thêu ra, đem áo choàng mới làm xong trải ra, tìm thước đo cùng phấn màu, xoát xoát vẽ hai ba cái, định cầm lấy kéo cắt đi. Lệ Chi tiến vào, không khỏi bị dọa mặt trắng bệch, ba bước cũng thành hai bước nhanh đi lên ngăn Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân làm gì vậy? Đang yên đang lành, làm lâu như vậy, vì sao phải cắt bỏ?
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ:
Nhị gia không thích.
Không thích thì đừng mặc, nàng cũng không ép buộc.
Lệ Chi ngừng tay nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam trầm mặc một lát, nói:
Ta không phải không thích, chính là thấy hơi nhỏ, nếu phiền toái thì thôi. Ta mặc ra ngoài tiếp khách cũng được mà.
Nói còn chưa xong:
Răng rắc
một thanh âm vang lên, Lâm Cẩn Dung cây kéo dĩ nhiên đã cắt xuống, hai ba cái đã cắt sạch sẽ.
Trong phòng một trận im lặng, Lâm Cẩn Dung thản nhiên tự tại sửa sang quần áo:
Như vậy hẳn là thích hợp rồi.
Lục Giam sắc mặt lại khó coi vài phần. Lệ Chi trừng mắt nhìn, ngắt lời nói:
Nước ấm đã đưa tới, Nhị gia có muốn rửa mặt trước không?
Lục Giam hơn nửa ngày mới nói:
Được.
Lâm Cẩn Dung tự đi ra phía sau bình phòng chuẩn bị các đồ cho hắn rửa mặt, Lệ Chi rón ra rón rén theo đi vào, nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, Nhị gia nói hắn muốn tắm rửa, cưỡi ngựa trở về, toàn thân đầy mồ hôi cùng bụi đất.
Lâm Cẩn Dung liền ngừng tay, đi ra ngoài hỏi Lục Giam:
Mẫn Hành, chàng trở về đã đến thỉnh an các trưởng bối chưa?
Lục Giam đang cúi mắt không biết nghĩ cái gì, nghe thấy nàng hỏi, mới nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt có chút mê mang. Làm như không rõ nàng vì sao đột nhiên lại có vẻ mặt ôn hòa như vậy.
Đọc sách đọc thấy ngu chưa, hay là đi đường ăn bụi quá nhiều rồi? Ăn no không có việc gì làm, ngồi phát ngốc gì vậy, không bằng đừng trở lại thì hơn. Lâm Cẩn Dung một bên oán thầm một bên nói:
Nếu chưa, không bằng trước rửa mặt, đi thỉnh an về rồi hẵng tắm rửa, đỡ phải chải lại tóc tai, trì hoãn lâu thật không tốt.
Lục Giam đứng dậy đi ra sau bình phong:
Ta đã qua chỗ tổ phụ, chỗ tổ mẫu cùng mẫu thân trước tiên tắm rửa sạch sẽ đã, nàng chuẩn bị quần áo cho ta. Cơm chiều cũng trở về ăn.
Lệ Chi lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, đóng cửa lại, công đạo Anh Đào cùng Quế Viên vài câu, tự đi tìm Trường Thọ hỏi xem là ai trêu chọc Lục Giam, tại sao trở về lại khó chiều như vậy.
Lâm Cẩn Dung đem quần áo Lục Giam thu dọn thỏa đáng, đi đến sau bình phong móc lên giá áo, hỏi:
Cần ta hỗ trợ không?
Lục Giam đưa lưng về phía nàng
Ân
một tiếng.
Lâm Cẩn Dung không hé răng, nhưng phần lưng có chút cứng ngắc.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc không lên tiếng thay hắn xoa bóp vai, thêm nước, tùy ý đem một cây cây trâm búi tóc lại, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe Lục Giam nói:
A Dung, giúp ta kỳ lưng.
Lâm Cẩn Dung đành phải quay lại cầm khăn, dùng sức chà xát lưng cho hắn, mới chà xát hai cái lưng Lục Giam đã trở nên đỏ hồng, hắn cũng không hé răng, khép hờ mắt tùy ý để nàng chà xát. Lâm Cẩn Dung lại dùng sức chà xát thêm vài cái, không thấy hắn có phản ứng, cảm thấy không thú vị, tay chậm lại, động tác dần dần trở nên nhẹ hơn.
Chợt nghe Lục Giam nói:
Chỗ đất bị nhiễm mặn của nàng đã tìm được tá điền chưa? Ta nghe người ta nói, rất nhiều người chạy đến các châu huyện phụ cận thuê người, có lúc đi xa cũng không thuê được. Ta đã bảo với tiên sinh, lần này sẽ ở nhà thêm mấy ngày, ta đi nhìn xem thế nào.
Lâm Cẩn Dung nói:
Không cần lo lắng, chàng cứ chuyên tâm học hành đi. Sự tình ta đã xử lý tốt, người cũng đã chiêu mộ được, hạt giống cũng chọn xong, chỉ đợi đưa bùn vào ruộng là có thể khởi công. Qua mùa hè chàng vẫn nên trở lại đó đi, học hành mới là đại sự.
Lục Giam không nói nữa, Lâm Cẩn Dung cũng không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng nước. Lâm Cẩn Dung ước chừng thời gian, liền bỏ khăn xuống:
Chỗ còn lại chàng tự kỳ đi.
Vừa mới xoay người, đã bị Lục Giam kéo cánh tay, Lâm Cẩn Dung quay đầu, chỉ thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm bình phong:
A Dung, thời gian qua nàng thế nào?
Lâm Cẩn Dung cười:
Tốt lắm, chàng thì sao?
Ta tốt lắm.
Lục Giam tạm dừng một lát, nói:
A Dung, nàng có muốn ta về nhà không?
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười càng thêm sáng lạn:
Muốn a, chính là không dám quấy nhiễu chàng, cần phải thức thời, đọc sách là quan trọng nhất.
Lục Giam cầm tay nàng nắm thật chặt, rồi lại buông ra:
Nàng đi đi.
Không bao lâu, Lục Giam mặc quần áo xong đi ra, Lâm Cẩn Dung liền mở rộng cửa, để người tiến vào thu dọn. Trong chốt lát, thu dọn xong, Lệ Chi nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, hướng nàng nháy mắt:
Thiếu phu nhân, cơm chiều có trở về ăn không?
Nhị gia nói là trở về ăn.
Lâm Cẩn Dung trong lòng biết có điều khác thường, liền theo nàng đi ra ngoài. Tới gian ngoài, Lệ Chi nhỏ giọng nói:
Vừa hỏi Trường Thọ, nói là lần trước nhận được thư người viết rất cao hứng, xem xong về sau không biết tại sao còn có chút mất hứng, sau đó lại bị cảm phong hàn, bị bệnh mấy ngày, cũng sai người đi truyền lời. Tháng này, Tam phu nhân đã ba lần bốn lượt tặng qua đó mấy thứ, nhưng người chẳng gửi lấy một lần, cũng không sai người đến hỏi thăm.
Trường Thọ nói, nương tử nhà khác luôn luôn đem đồ qua, hỏi han ân cần, thiếu phu nhân dường như quên mất Nhị gia vậy, ngay cả bị bệnh đã cố ý sai người truyền tin mà còn không nhận được hồi âm. Nói đến chuyện này, Trường Thọ còn có chút tức giận bất bình, may mắn chỉ là chút bệnh vặt, nếu là bệnh nặng, vậy chẳng phải là hại chết người sao?
Hắn cử ai đi thông báo? Trong nhà không có ai biết, sao ta có thể biết được?
Bỏ qua việc này, Lâm Cẩn Dung còn không rõ lá thư của nàng sao lại đắc tội Lục Giam. Nàng nói không nhiều, đem chuyện mở trà tứ nói rõ ràng với hắn, cũng không nhắc đến chuyện gì khác, cuối cùng còn nhớ rõ dặn dò hắn ăn no mặc ấm, không cần lo lắng sự tình trong nhà, lấy việc đọc sách làm chủ.
Nếu không nghĩ ra, thì không cần suy nghĩ nữa, mỗi ngày đoán mò tâm ý của hắn mà sống thì sao mà chịu nổi.
Lệ Chi trong mắt hiện lên một tia ảo não:
Nghe ý tứ của Trường Thọ là nhờ người đến báo với người, trưởng bối trong nhà vị tất đã được biết. Tất là có người giở trò quỷ. Thiếu phu nhân nên nói rõ ràng với Nhị gia.
Ta biết. Ngươi lui xuống trước đi.
Lâm Cẩn Dung thấy Lục Giam đã mặc xong đi ra, liền bảo Lệ Chi lui ra. Tạm thời buông tha việc này, trước cùng Lục Giam đến thỉnh an Lục lão phu nhân cùng Lâm Ngọc Trân.
Đợi đến khi trở về, trong phòng đã dọn xong rượu và thức ăn, Lâm Cẩn Dung liền rót cho Lục Giam một chén rượu, lại gắp cho hắn một miếng gà nướng, nâng chén nói:
Ta mấy ngày nay tới giờ vẫn không rảnh rỗi, gia vụ vừa bắt đầu, vừa phải quản lý đồ cưới, khó tránh khỏi có chỗ sai sót không chu toàn, nếu có gì không cẩn thận đắc tội phu quân, trước ta nhận lỗi với chàng.
Lục Giam nhìn nàng một cái, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó buồn không lên tiếng nhìn Lâm Cẩn Dung uống xong, rót cho nàng một ly, nhìn nàng nói:
Ta nếu có chỗ hiểu lầm nương tử, ta nhận lỗi với nàng.
Lại uống một hơi cạn sạch.
Lâm Cẩn Dung cười cười, cũng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lục Giam gắp cho nàng một miếng cá. Lâm Cẩn Dung ăn luôn, gắp thêm cho hắn một miếng gà nướng, phát hiện miếng gà nàng gắp vừa rồi hắn vẫn chưa ăn, nhân tiện nói:
Sao lại không ăn? Ta thấy chàng có gầy đi, nên ăn nhiều một chút.
Lục Giam liếc nhìn nàng, ăn xong hai miếng thịt gà, không uống rượu, chỉ cầm bát đưa qua:
Giúp ta múc bát canh.
Lâm Cẩn Dung biết nghe lời, đưa bát canh qua, cầm bầu rượu lên rót cho mình một chén:
Nghe nói không lâu trước đó chàng bị bệnh?
Lục Giam cũng không ngẩng đầu lên:
Đã khỏe rồi.
Lâm Cẩn Dung nói:
Nếu không phải nghe Trường Thọ nói, ta còn không biết chàng bị bệnh. Sao chàng không sai người thông báo một tiếng? Ta tới thăm chàng là tốt rồi.
Lục Giam dừng lại chiếc đũa, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung không tránh né, vẻ mặt thản nhiên cùng hắn đối diện:
Nếu biết chàng bị bệnh, dù thế nào ta cũng sẽ tới chăm sóc chàng.
Lục Giam trầm mặc một lát, nói:
Bất quá là chút bệnh vặt mà thôi.
Nếu hắn đã sai người về thông báo, chính hắn trong lòng đã có tính toán, nên đi tìm ai, hỏi ai, cần làm gì, vậy đều là chuyện của hắn. Lâm Cẩn Dung sẽ không bức bách hắn, chuyên tâm chủ định ăn cơm. Lục Giam cũng không nói gì, vẫn càng không ngừng gắp thức ăn giúp nàng.
Dùng cơm xong, Lục Giam đứng dậy nói:
Ta đi ra ngoài một chuyến, nàng ngủ trước đi, không cần chờ ta.
Lâm Cẩn Dung tiễn hắn xuất môn, quay đầu kêu Lệ Chi vào nói chuyện.
Lệ Chi oán hận nói:
Thiếu phu nhân, trách không được không hề có động tĩnh, hóa ra có người âm thầm giở trò. Người hẳn nên nói chuyện này với phu nhân, moi ra tiểu nhân âm hiểm ngáng chân sau lưng kia!
Lâm Cẩn Dung xoa xoa trán, nói:
Đúng là không nên nói với ngươi chuyện này. Chuyện này ồn ào đi ra ngoài thì có gì hay, cứ để Nhị gia tự lo liệu đi.
Nàng không hề nghi ngờ Lục Giam có thật sự sai người thông báo hay không, cũng sẽ không hoài nghi Trường Thọ có gì bằng mặt không bằng lòng hay không. Nhìn như là Đồ thị đứng giữa giở trò, kì thực Nhị phòng chạy không thoát. Có điều Đồ thị cũng có chút liên quan, cho nên không thể nháo loạn khiến Lâm Ngọc Trân biết, Nhị phòng theo sau sẽ được an toàn. Huống chi nếu thật sự nháo loạn, cũng chỉ là một việc nhỏ, người ta chắc chắn đem chuyện này truyền ra lời đồn đãi, không đầu không đuôi phải chịu oan uổng, có gì hay?
Lệ Chi trong chốc lát giật mình, không khỏi cúi đầu thở dài:
Thiếu phu nhân, cuộc sống của người thật khó khăn. Nếu không có Trường Thọ nói, người lại chẳng hỏi han, chỉ sợ Nhị gia cũng sẽ không nhắc tới. Trong lòng có khúc mắc này, sao có thể vui vẻ?
Lâm Cẩn Dung cười nói:
Ngươi phải tin tưởng, về sau nhất định sẽ có ngày lành.
Lệ Chi cũng theo nàng cười rộ lên:
Đó là nhất định.
Vì thế đem kiện quần áo Lục Giam bị cắt phần tay áo ôm lấy, cười nói:
Nếu đã muốn làm, thì làm nốt cho xong đi. Nghĩ đến lần sau Nhị gia sẽ không thể tùy tiện soi mói.
Lâm Cẩn Dung nói:
Cứ chậm rãi mà làm, nếu đã cắt bỏ, cũng không cần phải gấp gáp. Ngươi sai người đi hỏi thăm, nhìn xem Nhị gia làm gì, tìm ai.
Lệ Chi nghiêm mặt nói:
Đã biết.
Xem ra nên để Anh Đào cẩn trọng đi làm việc này mới được.