Chương 203: Trọng Trách
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2412 chữ
- 2020-05-09 04:30:48
Số từ: 2407
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Mới nghe Tống thị vừa nói, Đồ thị khó dằn nổi ngồi thẳng thân mình, vươn dài cổ, trông mong nhìn Lục lão ông, nhanh chóng tính toán, bản thân nên tranh thủ thế nào mới tốt. Nàng bị Lâm Ngọc Trân nhà mẹ đẻ có thế lực, trời sanh tính bá đạo đè ép nhiều năm qua, thậm chí nhi tử cũng không được giữ lại; Lại bị phu thê Tống thị khôn khéo giả dối, áp chế phía dưới, không thể nhúc nhích. Thậm chí đã từng này tuổi, mọi việc bất thành, nàng vốn không phục, không phải nàng không muốn, không phải nàng không bằng người khác, mà là nàng không có cơ hội. Nếu không phải vì nhà mẹ đẻ nàng kém cỏi, nếu không có Lục Tam lão gia không nên thân, nếu không có Lục Giam bị người khác đoạt đi, Lục lão ông cùng lão thái thái bất công thiên vị, nàng làm sao rơi vào tình trạng này? Nàng cũng biết chữ làm văn, cũng hiểu được việc quản lý gia vụ. Nhưng chính bởi vì thân phận nàng là nhỏ nhất, cho nên chỉ có thể xếp phía sau Đại phòng cùng Nhị phòng. Nay khó khăn lắm mới có cơ hội, nàng đương nhiên không thể buông tha. Nàng muốn để người trong nhà biết, nàng không phải là kẻ ngu dốt không có tiền đồ. Nàng khát vọng, ước gì Lục lão ông nhanh xử lý, nàng có thể thể hiện khả năng.
Ai ngờ Lục lão ông đạm đàm liếc Tống thị một cái, nói:
Gấp cái gì?
Tống thị ủy khuất, không phải do hắn gây ra sao? Sao lại biến thành là nàng nóng nảy đây? Nhưng cũng không thể làm gì, đành phải cúi đầu nói:
Nhi tức cũng là vì trong nhà lo lắng.
Lục lão ông nói:
Nếu hiện tại ta muốn thay người, con có thể lập tức đem sổ sách lấy ra sao?
Một câu này, xem như đâm trúng tim đen của Tống thị. Vốn là phân công không giống như lúc trước, nàng chưởng quyền là chính, chỉ phân công một chút đủ dùng cho Lâm Cẩn Dung, mà không phải chân chính phân quyền phân tiền! Nàng không nghĩ tới đột nhiên phát sinh biến hóa này, sổ sách đương nhiên không thể lập tức lấy ra, còn phải sửa sang lại mới dám đưa ra. Lời này của Lục lão gia nhìn như là thay nàng để lại đường sống, nhưng nghe vào tai nàng lại ẩn hàm một tầng ý tứ khác. Hắn đều biết rõ ràng, nên cẩn thận một chút.
Tống thị khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng nói:
Hồi công công, người phía dưới mỗi cuối tháng sẽ thông báo tình hình lại, hiện tại là giữa tháng, còn chưa tính toán kịp.
Lục lão ông nhân tiện nói:
Một khi đã như vậy, vậy trước cứ tính toán cho tốt rồi nói sau. Trước tạm thời cứ như vậy rồi định sau, tản đi.
Vì thế Tống thị không dám nói nữa, lặng yên không một tiếng động dẫn Lã thị cũng vài hài tử đi ra ngoài. Lâm Ngọc Trân trong lòng thập phần khổ sở liều mạng chịu đựng không thốt ra, làm bộ vân đạm phong khinh cáo lui, mang theo Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung rời khỏi đó. Chỉ có Đồ thị, tâm ngứa khó nhịn xoay quanh tại chỗ, không biết nói gì, thập phần luyến tiếc rời đi, còn có cơ hội nào tốt hơn bây giờ đây, có thể cùng lão thái gia nói chí hướng của bản thân? Có ai hiểu biết thê tử hơn phu quân, Lục Tam lão gia dùng sức kéo nàng, hướng nàng nháy mắt, ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ khiến người chê cười, lại bị nàng hung hăng trừng mắt lại một cái.
Lục lão ông đã thành tinh, sao lại không biết nàng muốn làm gì, liền thản nhiên nói:
Thê của lão Tam, con còn có chuyện gì không?
Đồ thị cũng không nói thẳng, chỉ nói:
Nhi tức nhìn thấy Lục Thiện hiện tại có tiến bộ như vậy, trong lòng thập phần vui mừng cảm kích, muốn dập đầu cảm tạ công công.
Lục lão ông nói:
Cảm tạ cái gì? Ta cướp Nhị lang từ trên tay con giao cho Đại ca, Đại tẩu ngươi, là con chịu thiệt. Nếu ta vô lực không thể dưỡng dục Lục lang thành tài, vậy không phải đem Tam phòng các con đẩy vào tử địa sao? Nếu con không sống nổi vậy toàn gia sẽ trở nên lộn xộn thành thù.
Suy nghĩ này, Đồ thị từng nói qua với Lục Tam lão gia trong phòng riêng, nghĩ đến cửa phòng được đóng chặt chẽ, ai cũng sẽ không biết. Nhưng mà…… Mặt của nàng trắng bệch, cúi đầu ngập ngừng nói:
Công công nói đùa rồi, đó là để mắt Nhị lang……
Lục lão ông cười lạnh:
Ta nhưng thật ra không biết, con thật sự đau lòng cho Nhị lang, hay là vẫn thầm nghĩ muốn từ hắn đạt được thứ gì đây? Con muốn hắn không còn tâm trí dốc lòng học hành, tiền đồ hủy hoại con mới vừa lòng chăng?
Đồ thị mặt trắng lại đỏ, đỏ lại trắng, cúi thấp đầu một câu cũng không dám nói, chỉ dám yên lặng rơi lệ.
Lục lão ông lại nói:
Ta đã già, nhưng ta không hồ đồ. Việc nhỏ ta không cùng các conso đo, nhưng nếu phá hỏng đại sự của ta, đừng trách ta không lưu tình! Lui ra đi!
Đối với hắn mà nói, chuyện lớn nhất là kéo dài phồn vinh gia tộc, hắn chọn lựa người thừa kế, trong vài tôn tử, chỉ có Lục Giam có thể đảm nhiệm tốt trọng trách này.
Lục Tam lão gia thở dài một hơi, tiến lên nói:
Phụ thân bớt giận, đều là con không để ý giáo huấn nàng……
Đều lui xuống đi.
Lục lão ông trừng hắn liếc mắt một cái khe khẽ thở dài, khoát tay áo. Nhi tử này không thể trông cậy. Thê nhi quản giáo không tốt, nhà cửa sẽ không có tiền đồ. Cũng không biết bản thân sao lại sinh ra như vậy một đứa như vậy, Lục Kiến Tân, Lục Kiến Trung, đều là mạnh mẽ dứt khoát, chẳng lẽ mọi yếu đuối đều tập trung ở trên người hắn hay sao?
Trong khoảnh khắc, trong phòng người đã lui về hết, chỉ còn phu thê hai lão, Lục lão phu nhân thấy Lục lão ông vẻ mặt ưu tư, không khỏi ôn nhu trấn an:
Con cháu đều có phúc của con cháu, đừng quá khó khăn.
Lục lão ông thở dài:
Tuy là nói như thế, nhưng ta chỉ muốn một ngày chưa nhắm mắt, một ngày phải lo liệu chu toàn để an tâm.
Ánh mắt của hắn dừng trên gạch đá thành chuyên, trên đó có mấy miếng mứt hoa quả rơi xuống, là lúc trước hai huynh đệ Nguyên Lang, Hạo Lang khóc nháo cầm theo, nhóm ma ma còn chưa kịp thu dọn sạch sẽ.
Hắn đi qua, xoay người nhặt lên thấp giọng nói:
Lòng người đều là dần dần được hình thành. Nàng xem bộ dạng của thê tử lão Nhị, chỉ nhớ rõ điều không tốt mà quên đi điều tốt. Trong nhà này ai được lợi nhiều nhất? Đương nhiên là bọn họ! Tống gia, năm đó bất quá là một hộ trung bình ở huyện, hiện tại đã trở thành hộ thượng lưu. Đồ cưới của nàng ta trải qua mấy năm nay kinh doanh, so với lúc vừa mới gả vào cửa không chỉ gấp hơn vài lần. Bọn họ vất vả, chẳng lẽ sau trăm tuổi, ta lại ủy khuất bọn họ sao? Trong nhà sinh ý làm tốt, cũng là nhờ lão Đại, mấy năm nay lão Đại cũng không thiếu tặng đồ về nhà, nàng nói Lục Giam thành tài, triêm quang cũng là bọn họ. Thật sự mà nói, ta đối với bọn họ không hề hà khắc?
Lục lão phu nhân thở dài:
Hiện tại Nhị lang đã có thê tử, đúng là vẫn còn kịp.
Lục lão ông bất đắc dĩ đem mứt hoa quả đặt sang một bên, rồi lấy khăn lau tay:
Thê tử của Nhị lang nên nhanh chút sinh ra chắt tử là tốt rồi. Ta thật sự bị thê tử của Đại Lang khiến phiền não, vừa gặp chuyện liền ôm Nguyên Lang, Hạo Lang khóc lóc ầm ỹ.
Lục lão hứng thú nói:
Ta nói, Nhị lang thường xuyên không ở nhà, cũng khó trách!
Lục lão ông nở nụ cười:
Thê tử của Nhị lang oán giận với nàng không? Ta đã nói với Nhị lang, bảo hắn thường xuyên về nhà cũng được.
Lục lão phu nhân cũng đi theo cười rộ lên:
Nàng nếu nói ra thì tốt rồi, ta xem cũng là cái miệng hồ lô kín mít. Nhưng ta nghĩ, nàng suốt ngày chạy đến đây, không phải là nói cho ta biết, nàng chỉ có một mình thực nhàm chán sao?
Cái miệng hồ lô này nếu hé mở sẽ cắn người a.
Lục lão ông nhớ tới Lâm Cẩn Dung sáng sớm ở trước mặt bà bà nhi tức Tống thị đùa giỡn một hồi, không khỏi cười càng thêm vui vẻ.
Lại nói Lâm Ngọc Trân, mới trở về phòng liền nặng nề ngồi trên tháp, nửa ngày cũng không nói câu nào. Nàng nhìn Lâm Cẩn Dung một bên thu xếp nước trà, Lục Giam im lặng lật sách, trong lòng vừa chua xót lại chua chát.
Lục Vân cảm thán nói:
Hôm nay Đại tẩu thật là bất chấp, không ngờ nàng cùng Nhị thẩm nương cảm tình tốt như vậy. Cũng dám mạo hiểm tổ phụ đứng ra hứng chịu lửa giận.
Vừa nói, một bên quét Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái.
Lâm Cẩn Dung hiểu được Lục Vân có ý tứ gì. Đơn giản chính là ám chỉ nàng, nhìn bà bà nhi tức người ta cảm tình tốt như vậy, nàng cũng nên đối đãi với Lâm Ngọc Trân như thế mới đúng.
Nhưng nàng mặc kệ Lục Vân, chỉ cười đem nước trà đưa đến trước mặt mỗi người.
Lâm Ngọc Trân tiếp nhận trà, lạnh lùng thốt:
Con cũng tin sao? Lã thị là loại người nào? Con đừng nhìn nàng bộ dạng bảo hộ bà bà như vậy, kỳ thật còn không phải làm cho người ta xem sao, hiện tại Nhị thẩm nương các con nhất định coi nàng như bảo bối vậy. Có thể có chân tình sao? Không phải thân cốt nhục, sẽ không thể quan tâm như thế. Nhi tức sao có thể so sánh với khuê nữ đây?
Lục Vân ngẩn ra, cảm thấy mình vốn không nên nói ra, liền gắt gao ngậm miệng.
Lâm Cẩn Dung không sao cả chỉ cười cười, Lâm Ngọc Trân nói lời thật. Nhi tức chính là nhi tức, ở trong lòng bà bà chính là người ngoài, vĩnh viễn cũng không thể cùng thân sinh cốt nhục đánh đồng. Nữ nhân có thể cùng mẫu thân tranh luận, tức giận, vừa qua liền quên mất, hòa hảo như lúc ban đầu, vẫn là người một nhà; Nhi tức và hiền tế có thể sao? Không thể, vừa lỡ miệng, cả đời sẽ tổn thương cảm tình, thậm chí cùng một loại sự tình, có lẽ đối với người ngoài còn khoan dung hơn.
Lục Giam nhìn nhìn nàng, lại nhìn Lâm Ngọc Trân, đột nhiên nói:
Mẫu thân, người nói lời này, con trong lòng có chút khó chịu.
Lâm Ngọc Trân nhướn một bên lông mày:
Ân?
Lục Giam thấp giọng nói:
Con mặc dù không phải thân cốt nhục của mẫu thân, nhưng A Dung là thân chất nữ. Dù cố gắng chúng ta vốn không bằng A Vân đối đãi với mẫu thân săn sóc cẩn thận, nhưng chúng ta cũng không phải hư tình giả ý.
Lâm Ngọc Trân đột nhiên biến sắc vươn người:
Ta nói các ngươi hư tình giả ý sao? Ta khi nào thì nói các ngươi hư tình giả ý?
Lục Vân vội nói:
Thôi, thôi, tại sao lại không tốt thế này.
Lục Giam môi giật giật, muốn nói cái gì, chống lại ánh mắt cầu xin của Lục Vân, lại nhịn xuống, nghiêng mặt qua một bên, không nói thêm gì nữa. Có loại người, vĩnh viễn đều không rõ đạo lý, cho nên không bằng không nói.
Lâm Ngọc Trân không thuận theo không buông tha, lại nhắc tới vài câu, thấy Lâm Cẩn Dung, Lục Giam không đáp lời, dần dần cũng sẽ không có tâm tư, chỉ lửa giận đầy bụng, thật sự khó chịu, thở phì phì đứng dậy đi vào bên trong.
Lục Giam liền đứng dậy ra bên ngoài, Lâm Cẩn Dung cũng theo sau, mới đi một bước, đã bị Lục Vân kéo lấy, cầm tay áo nàng thấp giọng cầu xin:
Tẩu tử, còn thỉnh tỷ khuyên nhủ ca ca. Mẫu thân nàng gần đây tính tình càng ngày càng cổ quái. Chuyện ngày hôm nay, nàng bị hạ xuống một bậc, nàng khẳng định đã có ý tưởng, chỉ có nữ tử chúng ta sẽ phải chịu ủy khuất thôi.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu:
Ta sẽ khuyên ca ca muội.
Lục Vân liền hướng nàng cảm tạ còn thi lễ thật sâu:
Tẩu tử, ngày sau đều phải nhờ cậy cầu xin tỷ nhiều hơn.
Lâm Cẩn Dung cười, xoay người rời đi. Ra cửa viện, chỉ thấy Lục Giam đứng yên ở đó, nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền quay người lại hướng nàng nhẹ nhàng cười:
Đi thôi.
Lâm Cẩn Dung đảo mắt nhìn quanh trái phải, không thấy Phương Trúc, ngay sau đó, chỉ thấy Phương Trúc vội vàng chạy ra từ phía sau nàng, cười làm lành nói:
Vừa rồi bị Phương ma ma kéo lại hỗ trợ xâu kim, nghĩ rằng Nhị gia và thiếu phu nhân khéo đi rồi cũng không biết.