• 1,907

Chương 218: Tuyệt Tình


Số từ: 2321
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Vân vừa cười vừa nói, coi như là đang nói giỡn, nhưng dù thế nào nghe thấy đều có chút không thích hợp. Có điều, cho dù là nói giỡn, mọi người ở đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy Lục Vân nói năng chua ngoa như thế.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không trả lời, liền chỉ cười mà thôi, Lục Giam thấp giọng gọi:
A Vân?

Lục Vân lại nở nụ cười, đối với Lâm Cẩn Dung trong suốt thi lễ:
Thực xin lỗi tẩu tử, ta không có ý gì khác, chỉ hơi tiếc nuối, nữ tử tuy rằng nên lấy đức ngôn dung công làm chủ, nhưng tài nghệ cũng trọng yếu. Tỷ từ nhỏ đã thổi sáo, vốn thổi vô cùng hay, được mọi người kính nể, tỷ nên tiếp tục chăm học khổ luyện mới phải, có thể nào bởi vì bại bởi Ngô Nhị ca mà bỏ quên? Như thế, cũng khó trách bọn họ luôn xem thường nữ tử chúng ta.

Lâm Cẩn Dung hơi hơi hé miệng, chỉ vì điều này cũng muốn dùng để nói móc a? Cũng không chờ nàng mở miệng, Lục Vân lại hướng về Ngô Tương hành lễ:
Ngô Nhị ca, ta không phải nhằm vào huynh nga, huynh đừng cùng ta so đo được không? Ta chỉ là cảm thấy huynh cùng tẩu tử ta tỷ thí thổi sáo, hai người ai thua ai thắng đều là một sự kiện hiếm có thú vị, càng hy vọng tài nghệ của hai người ngày một tăng cao, không hy vọng tẩu tử vì nguyên do nào đó mà buông tha ham thích này.

Ngô Tương sợ run một lát, nói:
Đúng, A Dung không nên bởi vì bại trước ta một lần mà bỏ quên. A Dung muội đã lâu không thổi sáo sao?

Lâm Cẩn Dung nói:
Đúng thế, không có thời gian.
Nàng đã thật lâu không thổi sáo, từ lúc vào cửa Lục gia tới nay, cơ hồ không có thời điểm nhàn rỗi, cho dù là ngẫu nhiên nhàn rỗi, cũng không có tâm tình. Có điều nàng không phải bởi vì bại trước Ngô Tương mà bỏ quên a, hai người này là như thế nào a, một người tự quyết định, giống như chỉ là một việc rất thanh nhã, một người lại tin tưởng là đúng.
Ngô Tương nghiêm túc nói:
Tuy rằng tục vụ quấn thân, nhưng không phải không thể luyện tập một chút được, hiện tại, cũng cũng chỉ có muội mới có thể làm đối thủ của ta mà thôi, để ý gia vụ mặc dù trọng yếu, nhưng khi nhàn rỗi cũng nên luyện tập.

Lâm Cẩn Dung cười gượng một tiếng:
Ngô Nhị ca nói phải.

Lục Vân liếc mắt nhìn hai người một cái, giơ tay lên chậm rãi chạm vào đấu lạp, đấu lạp màu tím làm nổi bật ngón tay trắng xanh, phá lệ khiến người chú ý. Một trận gió nhẹ thổi tới, thổi bay tấm vải che mặt, vừa vặn khiến khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp lộ ra một nửa, nàng lại nhanh chóng đè lại, càng thêm ngẩng cao đầu.
Ngô Tương cũng vẫn nghiêm túc tiếp tục thuyết giáo Lâm Cẩn Dung:
Ta cũng không phải nói muội mở cửa hàng, làm thôn trang là tục sự, ta chỉ cảm thấy tài nghệ của muội bị quăng bỏ thì rất đáng tiếc. Muội cũng biết, tài nghệ này chẳng những cần thiên phú, cũng là muội vất vả mười mấy năm mới đạt được.

Lâm Cẩn Dung thật ra tin tưởng Ngô Tương không phải kẻ cặn bã coi khinh tiền bạc, hắn sinh ra trong gia thế như vậy, mặc dù hắn không đem tiền tài để vào mắt, cũng vẫn hiểu được con người không thể xa lánh tiền tài, vì thế thành tâm thành ý nói:
Ta biết, lời Nhị ca ta đều nhớ kỹ.

Lục Giam ho khan một tiếng:
A Dung, Xuân Nha đến đây, đại để là tới tìm nàng.

Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Xuân Nha từ chỗ đám người Đào thị nghỉ tạm đi xuống, liền cáo lỗi, đem Lưu Nhi giao cho Lâm Thế Toàn, dẫn Lệ Chi cùng Anh Đào đến tiếp đón Xuân Nha.
Lục Vân cũng không nói những lời khác, cùng Ngô Tương cáo lỗi, theo phía sau Lâm Cẩn Dung thản nhiên rời đi.
Ngô Tương đứng chắp tay sau lưng, nhìn theo hai người đi xa, quay đầu nhìn Lục Giam nói:
Mẫn Hành, không phải ta nói ngươi, ngươi đừng đem trân châu biến thành mắt cá nha.

Lục Giam mạnh ngẩng đầu lên nhìn hắn, Ngô Tương không hề tránh né, nhìn thẳng hắn, thản nhiên nói:
Ta cũng không nói sai, ta còn nhớ kỹ năm đó khi nghe một khúc Thính Tuyết trong rừng mai kia.

Lục Giam nhìn Ngô Tương trong chốc lát, nhẹ nhàng nở nụ cười:
Ngươi yên tâm.

Ngô Tương nói:
Có lời này của ngươi thì ta an tâm.

Lục Giam cũng không thèm nhắc lại, đảo mắt nhìn về nước sông mênh mông, chậm rãi thẳng thắt lưng, Ngô Tương cùng hắn sóng vai, mắt nhìn phía trước:
Đánh cuộc từ trước của chúng ta còn tính không?

Lục Giam trảm đinh tiệt thiết nói:
Tính, đương nhiên tính!

Ngô Tương mạnh mẽ nói:
Ta chờ ngươi vượt qua ta.

Khí phách của thư sinh, không biết là cược cái gì, thắng thì thế nào? Thua thì ra sao? Lâm Thế Toàn ở một bên nhìn toàn bộ tình hình, không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thầm than tâm tình của mình quả nhiên đã già đi, cũng chỉ nghĩ nên kinh doanh thế nào cho tốt, quan tâm đám người Lưu Nhi cùng Lâm Cẩn Dung, sự tình còn lại hắn thật sự không còn muốn quản, cũng thấy không cần thiết phải để ý. Lâm Thế Toàn xoay người đem Lưu Nhi đặt lên đầu vai, cười vang nói:
Đi, ca ca mang Lưu Nhi phi một vòng…

Liễu Khê ở phía sau nhanh đuổi kịp, thấp giọng oán giận:
Tam gia, cẩn thận để phu nhân nhìn thấy, nếu người thấy, sẽ mắng người cùng nô tỳ, tiểu thư tuy nhỏ, nhưng cũng không thể mất thể thống.
Đào thị giáo dưỡng Lưu Nhi thập phần nghiêm khắc, tốn khá nhiều công phu.
Lâm Thế Toàn cười nhạt một tiếng, nói:
Nàng còn nhỏ, ở tuổi này cưỡi lên vai huynh trưởng xem hoa đăng náo nhiệt, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Mặc dù nói như thế, lại vẫn chột dạ quay đầu nhìn về phía chỗ đám người Đào thị, sau đó đỡ chân Lưu Nhi, nhỏ giọng dặn dò:
Ôm chặt đầu ca ca, phải bỏ chạy a...

Lưu Nhi cười khanh khách, ôm chặt đầu của hắn, lớn tiếng nói:
Cưỡi đại mã a, cưỡi đại mã, ca ca chạy mau!
Lâm Thế Toàn nhanh như chớp hướng tới đằng trước, Liễu Khê tức giận muốn khóc, một bên thấp giọng mắng, một bên cất bước điên cuồng đuổi theo.
Lục Giam nghe tiếng quay đầu, nhìn tình hình này, không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng.
Lục Kinh dẫn một người tới, cười nói:
Nhị ca, huynh xem là ai đến đây?

Lục Giam quay đầu, thấy người tới mười tám, mười chín tuổi, dáng người trung bình, mặc một kiện nhu sam trúc diệp thanh, mang khăn màu xanh, giày vải xanh nhặt, mặt dài mũi cao, màu da ngăm đen, trên mặt khiêm cung tươi cười, hướng hắn vái chào, nghiêng mặt hỏi:
Nhị ca, nhớ rõ tiểu đệ không?

Lần trước gặp mặt, để lại ấn tượng không nhỏ, ngay cả quần áo đều không thay đổi, Lục Giam sao có thể nhận lầm, liền cười nói:
Lục Tích huynh đệ.

Lục Tích hai mắt tỏa ánh sáng:
Nhị ca không quên ta?

Lục Giam cười hồi lễ của hắn:
Lần trước ta không thể nhớ ra hiền đệ, cũng đã là thực vô lễ, sao dám không ghi tạc trong lòng?

Lục Tích liền nhiệt tình nói:
Nhị ca, khó được có cơ hội gặp huynh, hôm nay tiểu đệ làm chủ, thỉnh ca ca và các huynh đệ đến Ngũ Trượng lâu dùng cơm, huynh không thể không đi a?
Vừa nói, một bên cùng Ngô Tương hành lễ:
Ngô Nhị gia, nếu người nhàn rỗi vô sự, cũng thỉnh đến dự.

Lục Giam không khỏi khẽ nhíu mày:
Ngũ Trượng lâu? Không biết huynh đệ có việc mừng gì?
Lục Tích gia cảnh bần hàn, toàn dựa vào Lục lão ông giúp đỡ, hắn cũng có nghe qua, nhìn bộ quần áo này của Lục Tích, lần trước mặc rồi, lần này vẫn mặc lại, chứng tỏ lúc Lục Tích gặp khách xiêm y chỉ có một bộ, bần hàn như vậy, nhưng cũng dám thỉnh huynh đệ trong tộc đến chỗ đắt tiền như Ngũ Trượng lâu mời cơm sao? Lục Giam tuyệt đối không đồng ý với hành vi giả bộ sĩ diễn thế này.
Lục Tích nhíu mày nói:
Như thế nào, Nhị ca xem thường huynh đệ ta? Chẳng lẽ không có việc mừng cũng không có thể thỉnh các huynh đệ đến ăn chút rau dưa?

Lục Giam lại cười nói:
Không phải, ta chỉ là thấy đều là người trong nhà, tùy tiện tìm nơi thanh tịnh ngồi xuống nói chuyện cũng được.

Lục Tích ra vẻ tức giận:
Xem đi! Không phải coi thường ta sao!

Ngô Tương mỉm cười:
Ta đã lâu không đến Ngũ Trượng lâu, nếu huynh đệ có tâm, sao ta có thể chối từ không đi?

Lục Tích vái chào nói:
Ta đây đi qua thỉnh những người khác.
Nói xong quả thực nhanh chóng hướng tới các đệ tử khác ba nhà Lâm, Lục, Ngô, lần lượt thỉnh từng người.
Lục Giam liền hỏi Lục Kinh:
Hắn đây là muốn làm cái gì? Thỉnh nhiều người như vậy, bàn tiệc ở Ngũ Trượng lâu lại đắt tiền...

Lục Kinh đang muốn mở miệng, Ngô Tương nhân tiện nói:
Ngươi dư hơi mới đi quan tâm, không phải tiêu tiền của ngươi, ngươi cũng đã nhắc nhở hắn, bản thân hắn nguyện ý tiêu pha số tiền này, liên quan gì đến ngươi, ngươi ngăn cản hắn, hắn còn trách ngươi khinh thường hắn. Hung hăng ăn một chút, cho hắn biết lợi hại.

Lục Kinh cười nói:
Đúng là như thế, huống chi, hắn là có chính sự yêu cầu Nhị ca.

Lục Giam ngạc nhiên nói:
Chuyện gì? Hắn muốn ta làm cái gì chỉ cần nói thôi, ta sẽ không bởi vì hắn không mời ta ăn cơm mà không giúp hắn.

Lục Kinh nhỏ giọng nói:
Hắn muốn cùng Nhị ca thảo luận, để hắn thay Nhị tẩu quản lý thôn trang.

Lục Giam không khỏi nhíu mày:
Hắn?

Lục Kinh vội dò xét nói:
Ta đã nói sẽ không thành, nhưng hắn nhất định nói hắn có thể. Phiến đất lớn như thế, hắn lại chưa từng trồng trọt, làm sao hiểu được?

Lục Giam đồng ý nói:
Chuyện này không thể nói giỡn.

Lục Kinh nhịn nhẫn, thật sự nhịn không được:
Nhưng hắn nói, cũng không phải do hắn trồng trọt, mà là tá điền, hắn chỉ thay Nhị tẩu quản nông cụ cùng trâu cày, gieo một chút hạt mầm, mỗi ngày tuần tra một chút, không để hạ nhân hết ăn lại nằm khiến đồng ruộng hoang vu là được. Ta nghĩ cũng là có chuyện như vậy, cho nên ta liền dẫn hắn tới đây.

Lục Giam lắc đầu:
Không được, chuyện này không phải đơn giản như vậy, mặc dù hắn có thể làm, nhưng chúng ta cũng đã thỉnh Mã trang đầu rồi, không thể nói không giữ lời đột nhiên thay đổi người. Ngươi gọi hắn lại đây, bữa cơm này ta sẽ không ăn.

Lục Kinh gấp gáp:
Khoảnh đất lớn như vậy, sao một người có thể quản hết được? Ca ca chỉ vung một ngón tay đã đủ cho một nhà già trẻ hắn ăn uống no nê, đều là tộc huynh đệ, không cần tổn thương hòa khí. Hắn đã thỉnh những người khác, huynh làm chủ, lúc này đột nhiên nói không đi, vậy không phải đánh vào mặt hắn sao?

Lục Giam trầm mặc một lát, nói:
Một khi đã như vậy, vậy thì cứ đi, ta đến mời khách, đệ cũng tìm cơ hội nói riêng với hắn, chuyện này kiên quyết bất thành, để hắn đừng nói ra, cũng chớ có nghĩ quanh co lòng vòng đi cầu Nhị tẩu đệ, đỡ khiến Nhị tẩu đệ khó xử, làm cho mọi người lâm vào thế khó coi.

Lục Kinh chưa từ bỏ ý định:
Nhị ca, chúng ta cũng biết Mã trang đầu, hắn thu tiền công không ít, vẫn là người ngoài, không có cam đoan gì cả, các ngươi cứ yên tâm đem thôn trang cho hắn quản sao? Lục Tích ít nhất cũng là họ Lục? Các ngươi không tin hắn mà đi tin một người ngoài, sao huynh cứ tuyệt tình như vậy?

Hắn tuyệt tình? Lục Giam giương mắt nhìn Lục Kinh, hai mắt đen láy, không nói được một lời, Lục Kinh có chút chột dạ, khẩu khí trở nên mềm mỏng hơn:
Ta cũng không phải ý kia, chính là nhà hắn nghèo, mọi người có thể giúp thì giúp một tay, Nhị ca huynh lại tâm can lạnh lẽo như thế.

Lục Giam đột nhiên cười lạnh một tiếng:
Ngũ đệ không tuyệt tình, vì sao không để hắn giúp đỡ quản lý thôn trang của Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.