• 1,907

Chương 251: Châu Sai


Số từ: 2440
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Ngày kế chính là sinh thần của Lục Giam. Sáng sớm Lục lão ông và Lục lão phu nhân liền sai người đưa tới mỳ trường thọ, bộ đồ mới, gấm vóc, văn phòng tứ bảo, vàng bạc các thứ. Trong phòng mọi người cũng tặng lễ cho Lục Giam, Lâm Cẩn Dung lại bồi hắn ăn mỳ trường thọ, Lục Giam đứng dậy tiến đến dập đầu trí tạ trước Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân, Lâm Cẩn Dung ra lệnh Lệ Chi kiểm kê nhập sách lễ vật, thu vào tư khố.
Lệ Chi hàm chứa cười nói cho Lâm Cẩn Dung nghe:
Mười kiện vải tam kinh giảo la thêu hoa điểu dệt nổi, bốn kiện vải gấm hoa văn song khoa vân nhạn, bốn kiện văn cẩm hoa văn nghi nam bách hoa, hai kiện gấm vóc thêu chỉ vàng, hai mươi hai nén vàng, bốn mươi hai nén bạc…

Lâm Cẩn Dung xem như đã nhìn ra, Lục gia nhị lão tặng đồ chủ yếu là trả thù lao, chính là sợ Lục Giam không có tiền chi tiêu, liền bảo Lệ Chi:
Thu dọn cho kỹ. Nếu khi nào Nhị gia cần thì đưa cho hắn.

Lệ Chi mắt thấy canh giờ không còn sớm, chưa thấy Lâm Ngọc Trân bên kia có động tĩnh, liền nhỏ giọng hỏi:
Không biết Đại phu nhân có sai người tới thưởng gì không?
Còn có Đồ thị, lại không biết sẽ tặng thứ gì đó tạo nên mâu thuẫn gì không?

Không biết, trước đợi chút xem thế nào.
Căn cứ theo trí nhớ của Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân sẽ không tặng cho Lục Giam cái gì, ngược lại lúc Lục Giam được nhận làm con thừa tự của nàng, nàng sẽ tìm chút cớ cho Lục Giam này nọ. Mà một ngày này, bình thường đều là Lục Vân tặng đồ tới, lại lấy cớ là dựa theo Lâm Ngọc Trân phân phó.
Mà Đồ thị thì tới buổi tối đêm dài nhàn tĩnh, Huệ ma ma sẽ theo lệnh đưa mỳ trường thọ và bộ đồ mới do nàng tự may đến, Huệ ma ma sẽ nhìn Lục Giam ăn mỳ trường thọ xong mới rời đi.
Không bao lâu, Lục Giam đem theo một trận gió lạnh tiến vào, nói:
Hôm nay âm u, quá lạnh, chỉ sợ là sẽ có tuyết rơi, xuất môn thì phải mặc nhiều đồ một chút.
Một mặt nói, một mặt đưa một cái hộp cho Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, cũng không mở ra xem, chỉ cười nói:
Ai tặng lễ vật cho chàng vậy?

Lục Giam cười nói:
Nàng mở ra xem đi.

Lâm Cẩn Dung liền mở ra, chỉ thấy bên trong là một châu sai thợ khéo tinh mỹ, thân làm bằng vàng ròng, trên đầu châu sai có mười hai hạt châu đều đặn to bằng ngón út, ánh sáng màu sắc hình dạng đều là thượng phẩm, mượt mà trong suốt, liền cười nói:
Ai đưa cho chàng châu sai vậy? Ít nhất cũng đáng mấy vạn tiền?

Lục Giam mỉm cười cài lên búi tóc của nàng:
Là ta lúc trước bảo cửa hàng bán châu ngọc làm cho nàng, vừa khéo hôm nay đưa đến.

Lệ Chi cũng thay Lâm Cẩn Dung vui mừng, vội lấy gương cho Lâm Cẩn Dung soi:
Châu sai này rất thích hợp để thiếu phu nhân đeo, Nhị gia thật có mắt nhìn.

Đang nói chuyện, Đậu Nhi ngay tại ngoài rèm thông báo:
Đại tiểu thư tới.

Ngay sau đó Lục Vân mang theo Giản Nhi, Châu Nhi ôm mấy hộp gỗ tiến vào, ánh mắt vừa chuyển qua Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, nụ cười trên mặt như bị kiềm hãm, Lâm Cẩn Dung chỉ làm như không biết, kéo tay nàng nói:
A Vân lại đây giúp ta nhìn xem, ca ca muội vừa tặng cho ta châu sai, muội ngắm xem đẹp không?

Theo hành động của Lâm Cẩn Dung, châu sai trên đầu nàng cũng đi theo chớp động, hạt châu trên đầu tản mát ra sáng bóng lung linh, Lục Vân hơi hoảng hốt trừng mắt nhìn, miễn cưỡng cười nói:
Rất đẹp.
Không đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, liền vội vàng ra lệnh bọn nha hoàn cầm hộp lên, lại hành lễ chúc Lục Giam:
Đây là tâm ý của mẫu thân và ta, chúc ca ca mỗi năm đều vui vẻ như hôm nay.

Lục Giam đỡ lấy, thỉnh nàng ngồi xuống bên cạnh:
Huynh muội một nhà, làm gì phải khách khí như vậy?

Lục Vân không ngồi, giũ một kiện ngoại bào vải gấm ra:
Ca ca thử xem, xem tay nghề của ta có bị thụt lùi hay không.
Vừa cười vừa nói với Lâm Cẩn Dung:
Đây là ta tự tay làm, hàng năm vào lễ sinh thần của ca ca ta luôn may một kiện xiêm y cho hắn.

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Hai người huynh muội tình thâm, khiến ta ghen tị muốn chết a.

Lục Giam thử qua, phá lệ vừa người, nghĩ rằng nàng vì hôn sự mà phiền lòng, lại còn tốn công phu vì mình may xiêm y, liền có chút áy náy:
Vất vả muội rồi, ngày sau không cần như thế, tẩu tử muội cũng may xiêm y cho ta mà.

Lục Vân trong mắt hiện lên một tia lo lắng, lập tức cười nói:
Ca ca là có tẩu tử rồi không muốn muội muội nữa sao, tẩu tử làm là nàng làm, ta làm lại là ta làm, sao có thể giống nhau?

Lục Giam có chút quẫn bách:
Ý ta là....

Lâm Cẩn Dung cướp lời:
Hắn là đau lòng muội mà, không có ý gì đâu.

Lục Giam vội vàng cười, tỏ vẻ đồng ý, Lục Vân cúi mắt, cười nhẹ, kế tiếp còn có chút mệt mỏi, chỉ ngồi một lát liền cáo từ rời đi.
Ngày đông chí, tuyết rơi nhiều, gió lạnh, nước đóng thành băng.
Phong tục của Bình châu, ngày đông chí có một vật vạn vạn lần không thể thiếu, đó là vằn thắn. Không chỉ hiến tế tổ tiên, cả nhà già trẻ lớn bé cũng muốn ăn. Lâm Ngọc Trân vì lấy lòng Lục gia nhị lão, đã sớm cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, đem bột mỳ tới Vinh Cảnh cư để nữ quyến cả nhà tự làm. Như thế, hiến tế cũng thể hiển thành tâm, lại có thể tiêu khiển, còn có thể giúp Lục Vân giải sầu.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên không có ý kiến, Lục lão phu nhân cũng tỏ vẻ vui mừng, vì thế trong Vinh Cảnh cư đông người, tiếng huyên náo cười đùa. Lục lão phu nhân vì tỏ vẻ an ủi, cố ý an bài Lục Vân ngồi ở bên cạnh bà, tự tay dạy Lục Vân bao vằn thắn:
Lúc trước ta làm vằn thắn là người giỏi nhất trong số các tỷ muội cùng tuổi, nay ta dạy cho con, khiến hai tẩu tử của con ghen tị muốn chết kìa.

Lâm Cẩn Dung mặc áo khoác ngắn màu nhũ đỏ bạc ở viền áo đính lông sóc, đeo châu sai Lục Giam tặng, ngồi ngay ngắn ở phía dưới Lã thị, thấy bộ dạng Lục Vân mi hàm khinh sầu, liền cố ý nói:
Con sẽ học lỏm a.

Lục lão phu nhân trong miệng kêu lên:
Không được xem, không được xem, nhìn sẽ bị phạt tiền.
Rồi lại che lại thật kín, khiến những người khác đều nói muốn học lỏm.
Người đã già sao có thể thích náo nhiệt, Lâm Cẩn Dung biết tâm tư của Lục lão phu nhân, cũng muốn an ủi Lục Vân, nhân tiện nói:
Phạt tiền cũng phải nhìn, không biết tổ mẫu ra giá thế nào, bao nhiêu tiền mới cho liếc mắt một cái?

Lục lão phu nhân bị nàng chọc cho bật cười:
Ta nói một nén vàng thì cho liếc mắt một cái, con có dám không?

Lâm Cẩn Dung theo gậy tre trèo lên trên:
Vậy thỉnh Sa ma ma hỗ trợ tính toán nha, ta mới nhìn một lần, trở về sẽ đem vàng qua cho tổ mẫu vui.

Sa ma ma lại cười nói:
Nhị thiếu phu nhân xấu lắm nha. Người vẫn nhìn chằm chằm chưa từng chớp mắt, tính ra tính vào cũng chỉ bị cho là liếc mắt một cái. Lão thái thái người chịu thiệt rồi.

Lục lão phu nhân nói:
Giỏi tính toán nhất chính là nàng, nàng bảo ngươi làm, ngươi thật sự tính luôn sao?

Lâm Cẩn Dung liền quay mặt đi, rồi lại ngó qua:
Sa ma ma nhìn rõ chưa, đây là lần thứ hai a.

Lục lão phu nhân không khỏi thoải mái cười to, chỉ vào Lâm Cẩn Dung nói không ra lời.
Việc hôn nhân của Lục Vân có tin tức, Tống thị không thể trở về nhà, Lâm Ngọc Trân tâm tình cũng tốt, liền cười nói:
A Dung nghịch ngợm như khỉ vậy, ngày thường cũng không thấy nàng như vậy.

Đồ thị nhìn Lục lão phu nhân bộ dạng vui mừng cùng tinh thần hiếm khi có, liền cũng hợp với tình hình kéo kéo khóe môi.
Lục Vân nhìn Lâm Cẩn Dung, bên môi lộ ra một tươi cười thản nhiên:
Vẫn là Nhị tẩu biết cách làm tổ mẫu vui mừng.

Lâm Cẩn Dung cũng cười nhẹ:
Nhị ca muội ngày trước còn nói ta ngốc, không biết nhìn sắc mặt của người khác, không hiểu đo lường tâm ý người khác. Hôm nay nghe A Vân nói như vậy, ta cuối cùng cũng buông thả được một nửa tâm tư.
Trên châu sai nàng tản mát ra châu quang khiến mày Lục Vân nhẹ nhàng nhíu lại, tay nắn quá sức khiến vằn thắn bị vỡ.
Lã thị nhìn thấy rõ ràng, lười biếng nắn một cái vằn thắn, cười nói:
May mà A Dung có năng lực, toàn gia chúng ta đều đi theo hưởng phúc.

Lâm Cẩn Dung lập tức nói:
Tẩu tử nói vậy là giết ta rồi, vất vả lao động là các trưởng bối, hưởng phúc là chúng ta, ta bất quá chỉ có khả năng làm việc nhỏ, làm sao dám tự xưng là có năng lực?

Lã thị còn muốn nói, Lục lão phu nhân đã tiếp lời:
Không phải con bị nôn ọe mệt mỏi sao? Không thoải mái thì đi nằm đi, lúc ăn cơm sẽ gọi con tới.

Lâm Ngọc Trân cười một tiếng, lại nói:
Đại chất tức, còn không nhanh đa tạ tổ mẫu săn sóc?

Lã thị sắc mặt khẽ biến, rồi đổi thành khuôn mặt tươi cười:
Hôm nay ta có tinh thần, vừa vặn cùng các trưởng bối ngồi một lát để làm tròn hiếu đạo.
Khóe mắt dò xét liếc thấy vỏ bọc vằn thắn trong tay Lục Vân lại bị nứt ra, không khỏi âm thầm bật cười, lại không thể không âm thầm bội phục Tống thị, mặc dù cách xa như vậy, vẫn suy tính tinh tế đúng chỗ đến thế.
Lục lão phu nhân thấy nàng thành thật, liền hỏi Lâm Ngọc Trân:
Buổi tối định ăn cái gì?

Lâm Ngọc Trân nói:
Năm đó chúng con ở phía nam, đầu bếp từng biểu diễn mới lạ, đem thịt thỏ hoang, thịt dê thành lát cắt, dùng rượu, tương, hoa tiêu tẩm một chút, lại đem lò nhỏ đặt lên bàn, đặt nồi lên đổ nước xương vào đun sôi, sau đó cho thịt thỏ thị dê vào nước sôi, lại căn cứ theo khẩu vị của mọi người mà nêm gia vị chấm, thật sự ngon tuyệt. Nhi tức nghĩ, nay trời lạnh, nấu đồ ăn nóng mấy rồi cũng nguội, không ngại thử biện pháp này, vừa náo nhiệt, lại ấm áp.
Đây là nàng một lần nữa chấp chưởng phòng bếp trong dịp quan trọng, đương nhiên phải đa dạng một chút để áp chế Lã thị.
Lục lão phu nhân quả nhiên vui mừng:
Ý kiến hay nha, cứ như vậy đi.

Lâm Ngọc Trân trên mặt liền lộ ra vài phần đắc ý, lời nói lại càng thêm nhu thuận, chỉ dỗ Lục lão thái thái vui vẻ, Lã thị cùng Đồ thị cũng không khỏi âm thầm bĩu môi, vùi đầu bao nhân vằn thắn.
Tế tổ xong, toàn gia ở Vinh Cảnh cư vây quanh lò sưởi nhàn thoại, ba huynh đệ Lục Luân ở Thái Minh phủ chưa từng trở về nhà, Tống thị lại ở nông thôn, không khí rốt cuộc vẫn không náo nhiệt bằng năm vừa rồi, lộ ra vài phần lạnh lùng, nhưng Lục lão ông cũng không thèm để ý, chỉ lo cùng Lục lão phu nhân nói chút thú sự bên ngoài, lại lấy lễ vật người ngoài tặng dịp lễ đông chí ra kiểm, phân cho mọi người.
Nguyên Lang cùng Hạo Lang lại vì một chiếc xe ngựa tinh tế thủ công đồ chơi mà khóc lóc, Lã thị đương nhiên bảo Nguyên Lang làm ca ca thì phải nhường cho Hạo Lang. Hạo Lang giành được tất nhiên vui mừng vô hạn, Nguyên Lang cảm thấy ủy khuất, há mồm liền khóc:
Rõ ràng chính là tổ phụ đưa cho con, dựa vào cái gì bảo con tặng cho đệ ấy? Con muốn tổ mẫu, con muốn tổ mẫu, tổ mẫu
(tổ mẫu của 2 đứa này là Tống thị a)
làm chủ cho con a.

Lời vừa nói ra, không khí vui sướng trong Vinh Cảnh cư nhất thời không còn sót lại chút gì. Lục Kiến Trung vụng trộm nhìn Lục lão ông một cái, thấy Lục lão ông ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt cũng không hề thay đổi, liền âm thầm thở dài, quát lớn Lục Thiệu:
Con dạy hài tử thế nào vậy? Lớn như vậy còn không hiểu được phải nhường nhịn ấu đệ, lại càng không biết nên giữ lễ trước mặt các trưởng bối.

Lục Thiệu trong mắt nhỏ ra hai giọt lệ, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy kéo Nguyên Lang sang một bên, thấp giọng răn dạy, Nguyên Lang cũng vẫn không thuận theo, chỉ nói:
Đó rõ ràng là của con, chỉ bảo con nhường nhịn hắn, vì sao không bảo hắn kính trọng con? Tổ mẫu đau lòng con nhất, sẽ không cưng đệ đệ.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.