• 1,907

Chương 270: Dạ Yến


Số từ: 2398
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Thiệu trầm mặc đánh giá Lục Giam, theo trực giác của hắn Lục Giam sẽ được Lục lão ông a dua yêu sủng vào tối nay.
Hắn đã động thủ, chỉ tiếc chưa được gặp lại Mai Bảo Thanh để đàm luận riêng. Từ lúc trò chuyện với Lục Giam và Vương gia, sáng sớm ngày kia Mai Bảo Thanh đã rời khỏi Bình châu, bất quá Phương đại quản sự đã nói với hắn, chỉ cần hàng hóa của hắn có chất lượng, giá hợp lý, thì không phải là không thể, lại ẩn ẩn nói hy vọng sẽ có thêm mấy nhà có thể kinh doanh mao hạt mở mao chức phường, tương lai có thể trường kỳ hợp tác.
Cho nên này cọc sinh ý này nhất định có thể kiếm tiền. Nhưng hắn không thể xác định là, Lục Giam rốt cuộc cùng Mai Bảo Thanh nói tới mức nào, hứa hẹn với nhau cái gì, mới có thể khiến Lục Giam rạng rỡ, đắc ý như vậy. Nhưng cũng không cần gấp gáp, bởi vì qua đêm nay, hết thảy những gì Lục Giam làm lúc trước sẽ không thể chiếm được vinh quang, mao hạt ăn vào cũng chỉ có thể lén lút nhổ ra, lại càng không nói tới mở mao chức phường nào cả.
Lục Thiệu kiên nhẫn chờ đợi.
Rượu qua ba tuần, Lục Giam đứng dậy, cầm bầu rượu châm cho mọi người, đi tới chỗ của mình, cũng không định ngồi xuống, chỉ đưa tay cầm chén rượu, chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Là lúc này! Lục Thiệu giương mắt nhìn Lục Kiến Trung.

Phụ thân!
Lục Kiến Trung mỉm cười đứng dậy, giơ cao chén rượu, khóe mắt liếc về phía Lục Giam, ngữ khí vui vẻ:
Con chúc phụ thân thân thể khoẻ mạnh. Lại có chuyện tốt muốn nói với phụ thân.

Lục Giam có chút tiếc nuối nắm chặt chén rượu ngồi xuống.

Nga?
Lục lão ông vui mừng nhướn lông mày, uống một ngụm rượu:
Chuyện tốt gì vậy?

Lục Kiến Trung cười nói:
Có một cọc sinh ý, có thể khiến cho chúng ta qua một năm sung túc, là sinh ý về mao hạt.
Hắn nhìn thấy biểu tình Lục Giam đột nhiên thay đổi, ánh mắt lóe ra, tươi cười ở khóe môi cũng chợt biến mất, tâm tình hoàn toàn khoái trá, liền tiêu sái chỉ Lục Thiệu:
Đại Lang con tới nói đi.

Lục Thiệu đứng dậy hướng Lục lão ông thi lễ, mang theo vài phần xấu hổ nói:
Bẩm tổ phụ, là như vậy, trước đó vài ngày, chuyện ở cửa hàng kia khiến tôn nhi trong lòng thập phần khổ sở, cảm thấy đã cô phụ sự phó thác của tổ phụ, quả thực không có mặt mũi gặp người. Trong lúc buồn bực được bằng hữu mời đi uống rượu, tới Ngũ Trượng lâu ăn cơm giải sầu, rồi nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, nay mao hạt ở phương bắc là đại sự, đặc biệt mao hạt đính thêm vàng thập phần được hoan nghênh.

Lục Giam ánh mắt càng ngày càng đen, tay nắm đôi đũa tương ngân bằng gỗ mun cũng nhẹ nhàng run run, Lục Thiệu nhìn thấy hắn cắn chặt khớp hàm, coi như tùy thời đều có thể đứng lên bác bỏ mình, không khỏi nói nhanh hơn:
Tôn nhi đem chuyện này đặt ở trong lòng, sau khi nghe ngóng chung quanh, quả nhiên là thật. Vương gia thu mua mao hạt chung quanh, Mai Bảo Thanh cũng có ý mua, cho nên tôn nhi cả gan muốn nhờ tổ phụ, cơ hội này không thể dễ dàng buông tha.

Lục lão ông thập phần cảm thấy hứng thú, nghiêng người tựa vào ghế trên nói:
Người phương bắc trước kia không phải đều yêu tơ lụa chức miên sao? Tại sao hiện giờ lại thích mao hạt đến vậy? Bất quá đây thật sự là cơ hội tốt, con hãy nói ta nghe một chút.

Lục lão ông nói xong, Lục Giam mí mắt cũng cúi xuống, mặt không chút thay đổi, có điều trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng không bình thường.
Lục Thiệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lục Giam đã mất đi cơ hội, lúc này mở miệng cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vì thế đem tâm khi đến trao lễ vật đính hôn chậm rãi nói:
Nói đến chuyện mao hạt, địa phương khác cũng không bằng chỗ chúng ta, nhưng Bình châu không thể hoa sắc bằng Thanh châu, giống thì có nhiều, thợ khéo tay, những chỗ khác bán một mao hạt thì được mười sáu lượng, mao hạt ở Bình châu chỉ được mười lăm lượng, mao hạt ở Thanh châu lại chỉ được mười bốn....

Hắn đem sự tình hỏi thăm mấy ngày nay toàn bộ nói ra, đạo lý rõ ràng, trật tự trước sau, càng nói càng cao hứng, càng nói càng thuận miệng, Lục lão ông nghe được hai mắt mỉm cười, thập phần vừa lòng:
Con cũng đã học được cách làm ăn rồi. Mai Bảo Thanh nơi đó như thế nào?

Không tự mình được Mai Bảo Thanh hứa hẹn, Lục Thiệu trong lòng hơi có chút bất an, lại biết không thể rối loạn trận tuyến lúc này, lập tức hào hùng nói:
Đã đàm thỏa, hắn nói có bao nhiêu liền thu bấy nhiêu, còn muốn muốn chúng ta lập mao chức phường, chuyên dệt nổi mao hạt đính vàng, đưa đến vương công quý tộc ở mạc bắc, trường kỳ hợp tác.

Lục lão ông trầm tư một lát, nói:
Nếu như thế, vậy có thể làm được. Chỉ có điều chuyện mở mao chức phường này thì phải chờ thêm qua năm mới rồi nói sau.

Qua năm mới? Lục Thiệu lúc này sợ nhất chính là qua năm mới, hận nhất cũng là qua năm mới. Qua năm mới đối với Nhị phòng mà nói, đối với hắn cùng Lục Giam mà nói, chính là một sự phân chia ranh giới, Lục lão ông có bao nhiêu bất công, hắn không phải không biết, chỉ sợ hắn nơi này tân tân khổ khổ suy nghĩ cả nửa ngày, đến lúc đó chuyện tốt lập mao chức phường lại rơi xuống trên đầu Lục Giam, đợi đến khi xây dựng xong mao chức phường buôn bán lời tiền, toàn bộ sẽ trở thành công lao của Lục Giam.
Bảo hắn sao có thể cam tâm?!
Lục Thiệu cố lấy dũng khí, bước ra chỗ ngồi, đi đến trước mặt Lục lão ông quỳ xuống, ngữ khí leng keng hữu lực:
Tổ phụ, cầu người lại cho tôn nhi một cơ hội nữa.

Lục lão ông mị hí mắt:
Đại Lang, con làm cái gì vậy?

Lục Thiệu tiếp lời:
Tổ phụ, tôn nhi tự biết thức thời, khiến người trong nhà tổn thất số tiền lớn, tôn nhi trong lòng vẫn bất an, luôn nghĩ ngợi, không dối gạt người, cọc sinh ý này chính là tôn nhi suy nghĩ hồi lâu, tìm kiếm hồi lâu, thật không dễ dàng mới có được tin tức. Vì cầu vạn vô nhất thất, phía trước phía sau vẫn bận việc hơn một tháng, mọi sự đã chuẩn bị, mới dám đến trước mặt tổ phụ mở miệng. Cầu tổ phụ cho tôn nhi chút mặt mũi này! Mở mao chức phường, người để tôn nhi làm đi, tôn nhi nhất định có thể bù lại mọi tổn thất bỏ ra làm tiền vốn.
Nói xong dập đầu một cái thật vang, trán chạm đất không dậy nổi.
Lục Kiến Trung trầm mặc, liếc Lục lão ông một cái, lại nhìn Lục Giam một cái, ngón tay của Lục lão ông vuốt ve tay vịn ghế nhẹ nhàng, ánh mắt giấu dưới hàng lông mi, vẻ mặt đen tối không rõ, dường như chưa đưa ra chủ ý. Lục Giam cũng là gắt gao mím môi, gắt gao theo dõi chén rượu trước mặt, trên mặt đỏ ửng càng sâu.

Đứng lên đi, con nên vì gia tộc mưu lợi, làm tổ phụ há có thể ngăn cản con? Người trẻ tuổi có hùng tâm tráng chí là một chuyện tốt. Nhị lang đỡ huynh trưởng con đứng lên.
Lục lão ông ngữ khí thực ôn hòa, nhưng Lục Thiệu cũng biết mình không thể kháng mệnh, nên làm đã làm xong, phải lập tức nghe lời đứng lên, vì thế không đợi Lục Giam tiến lên, liền chủ động đứng dậy, trong mắt còn hàm chứa lệ, thật sự là ủy khuất nói không nên lời.
Lục lão ông đột nhiên nhìn về phía Lục Giam:
Nhị lang, con nghĩ thế nào?

Lục Giam tâm khống chế không được một trận kinh hoàng, hắn thậm chí có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Lục lão ông, đôi mắt kia, mặc kệ là đối với người bên ngoài có bao nhiêu nghiêm khắc, lúc đối diện với hắn cho tới bây giờ đều mang theo ấm áp cùng trân trọng. Hắn lại phải nói dối Lục lão ông... Tuy hắn từng cùng Lâm Cẩn Dung nói qua, không phá thì không xây được, nhưng thật sự đối với Lục lão ông, trong lòng hắn luôn có một thanh âm nói với hắn, đây là bất hiếu, đây là cô phụ. Nhưng hắn chung quy vẫn nghe thấy thanh âm của mình bình tĩnh vang lên:
Tổ phụ là hỏi chuyện mở mao chức phường sao?

Lục lão ông ôn hòa nhìn hắn:
Đúng, con cảm thấy có mở được không?

Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu đều có thêm vài phần khẩn trương nhìn về phía Lục Giam, đồng thời trong lòng cũng càng phẫn hận, thật không ngờ Lục lão ông đối với hắn đã tín nhiệm như thế, loại chuyện này đều phải hỏi hắn. Rất bất công, có thể thấy, nếu Lục Giam lúc này không nói được, thì sẽ không được, nếu năm sau đột nhiên nghĩ tới, sẽ thuận lý thành chương trở thành của hắn.
Lục Giam cũng là cười nhẹ, thanh âm mềm mỏng:
Tôn nhi từ nhỏ chỉ biết chuyên tâm đọc sách, đối với chuyện sinh ý năm gần đây mới có chút tiếp xúc, chỉ biết có hạn, cũng không thể so sánh với tổ phụ, Nhị thúc phụ, Đại ca.
Dù chưa nói rõ, cũng là thái độ bỏ qua, hắn không thể đưa ra ý kiến.
Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu đều nhẹ nhàng thở ra, Lục Kiến Trung nói:
Phụ thân, nếu không muốn mở xưởng, chỉ làm vận chuyển cũng được; nếu chung quy vẫn muốn mở, thì nên sớm ra tay, đỡ phải đến lúc sau người khác giành mất vị thế. Người có thể may mao hạt không ít, nhưng tay nghề có thể dệt nổi đính vàng cũng không nhiều.
Vừa nói, vừa hướng Lục Tam lão gia Lục Kiến Lập nháy mắt, ý bảo hắn nói giúp hai câu.
Trường hợp này, Lục Kiến Lập cho tới bây giờ đều là người vô hình, thấy Lục Kiến Trung hướng hắn nháy mắt, nhất thời hơi có chút thụ sủng nhược kinh, rồi thấy Lục Giam rõ ràng hưng trí không cao, đầy bụng tâm sự, lại hiểu được bản thân không nên nhiều lời, chỉ đơn giản cúi mắt ngồi ở chỗ kia.
Sau bình phong, các nữ quyến đều ngừng động tác, im lặng nghe động tĩnh đằng trước, Lã thị cảm thấy mỹ mãn đang ôm bụng, vững vàng đương đương ngồi ở bên cạnh bàn, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của nha hoàn, mắt lé nhìn Lâm Cẩn Dung đang vội vàng hầu hạ Lục lão phu nhân, trong lòng tràn ngập đắc ý.
Lâm Cẩn Dung lỗ tai dựng thẳng, ánh mắt cũng không thả lỏng nửa điểm trên bàn tiệc, thấy ánh mắt của Lục lão phu nhân nhìn về phía đĩa cá thủy tinh, lập tức liền gắp đặt vào bát của Lục lão phu nhân. Lục lão phu nhân thích nhất chính là tính tình này của nàng, mặc kệ bên ngoài các nam nhân nói cái gì, bên trong các nữ nhân tranh cãi cái gì, nàng luôn có thể thanh thản ổn định làm tốt chuyện của mình, lập tức liền vỗ nhẹ mu tay nàng, hòa nhã nói:
Hài tử ngoan, con cũng ngồi xuống ăn đi.

Lâm Cẩn Dung biết bà không phải giả ý, liền mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lã thị, vừa cầm đôi đũa, chợt nghe bên ngoài Lục lão ông chậm rãi nói:
Được, nếu muốn mở thì mở đi.

Thanh âm vui mừng của Lục Thiệu cách một tầng bình phong cũng không thể che giấu:
Đa tạ tổ phụ, tôn nhi ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị.

Lâm Cẩn Dung dẫn theo tâm vững vàng rơi xuống trong lồng ngực, trên mặt biểu tình lại ngưng trọng, cơ bản cũng không động đồ ăn. Lã thị thấy rõ liền hiểu được, còn giả bộ khuyên bảo:
Nhị đệ muội được mấy ngày nay chưa ăn các món trong nhà, nhanh ăn nhiều một chút. Đây chính là Đại bá mẫu vì muội hôm nay về nhà mà cố ý an bài đây.


Đa tạ Đại tẩu quan tâm, Đại tẩu một người ăn cơm của hai người, tẩu mới nên ăn nhiều một chút.
Lâm Cẩn Dung chỉ cười, cũng không động chiếc đũa.
Lại đột nhiên nghe thấy Đồ thị nói:
Nhị chất tức, không phải ta nói con, con cũng hơi gầy. Con đã nói rằng, dược bổ không bằng thực bổ, sao không chịu ăn nhiều một chút?

Lâm Ngọc Trân cái gì cũng không nói, trực tiếp gắp một miếng thịt dê màu mỡ vào bát của Lâm Cẩn Dung, biểu tình kia, động tác kia chính là, vô luận như thế nào ngươi cũng phải ăn miếng thịt này.
Lâm Cẩn Dung đảo mắt nhìn gương mặt của từng người, trừ bỏ Lục lão phu nhân cùng Lã thị ra, nàng thấy trên mặt Đồ thị cùng Lâm Ngọc Trân đều có một tia bất mãn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.