Chương 278: Tuyết Đọng
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2416 chữ
- 2020-05-09 04:31:09
Số từ: 2411
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, mao hạt ở Thanh châu, Bình châu giá tăng gấp đôi, nhưng lại cung không đủ cầu.
Đứng giữa, lão Phương, thủ hạ quản sự của Mai Bảo Thanh nhận gần mười xe mao hạt của Vương gia, Lục gia, Đào gia, gióng trống khua chiêng vận chuyển ra thành Bình châu, hướng tới phương bắc. Cùng lúc đó, nhiều thương hành nghe tin lập tức hành động, dũng mãnh tiến vào Bình châu, Thanh châu, chuẩn bị chen một chân vào đó.
Sinh ý đầu tiên của Lục Thiệu hoàn thành, tiền túi căng đầy, vô cùng cao hứng, đắc ý bẩm báo với Lục lão ông, sau khi được Lục lão ông khen ngợi, nhiệt tình mười phần đem toàn bộ tiền vừa kiếm được tiếp tục cùng hai nhà Vương, Đào mua mao hạt, thậm chí còn đến chỗ mà lúc trước Lâm Thế Toàn đã đến đàm thỏa, tăng giá lấy đi mao hạt của người đó, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lại ra giá cao thu mua người có tài nghệ thuần thục, vì để xây dựng mao chức xưởng tốn chút tiền vốn.
Nói đến mao chức phường này, cũng không quá khó khăn để xây dựng, Lục gia có sẵn phòng ở, thương nghị với quan phủ, xây một sân viện rộng mở, chuẩn bị hết thảy nguyên liệu cho chỉnh tề, là có thể khởi công.
Lục Thiệu là người có năng lực, tinh lực lại tràn đầy, hoa đủ tâm huyết, chỉ trong vòng hai mươi ngày đã sản xuất ra nhóm mao hạt dát vàng dệt nổi tinh mỹ đầu tiên. Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, lại là một chiêu bài sống, ỷ vào sản phẩm mao hạt này, hắn cùng với lão Phương quyết định, trước tháng hai sang năm, sẽ giao ra một ngàn bảy mao hạt dát vàng dệt nổi thượng đẳng, song phương dựa theo quy củ ký kết khế thư. Lão Phương đối với phẩm chất yêu cầu rất cao, tất nhiên giá mua sẽ không thấp, nhưng cũng đã lưu ý, nếu hắn vi phạm khế ước, bồi thường cũng khá nhiều.
Hết thảy đều tiến hành thật sự thuận lợi, có vẻ như vạn vô nhất thất, Lục Thiệu tiền đồ rộng mở, không cần nói ở Lục gia, chính là ở toàn bộ thành Bình châu cũng được coi là nhân vật phong vân, nhất thời nổi bật vô song, có ý tưởng chiếm cứ toàn bộ sinh ý mao hạt ở hai thành Bình châu và Thanh châu. Nhưng mà chỉ cần là việc kiếm được tiền, người khác tất nhiên sẽ không tùy tiện để hắn vừa lòng đẹp ý.
Vương gia cùng mấy nhà thương nhân vận chuyển của cải không nhiều, không thể trêu vào hắn liền nhanh chóng lui ra ngoài, Đào gia ở Thanh châu tích cực ứng chiến, nhưng cũng ngầm không cho Lục gia vươn tay tới tận Thanh châu. Lục lão ông ngầm nhắc nhở Lục Thiệu hai lần, dục tốc bất đạt, Lục Thiệu đương nhiên không phục, tuy ngoài miệng đáp lời, sau lưng cũng không chịu buông tha, vì thế giá thành sản xuất ở Thanh châu so với Bình châu cao hơn rất nhiều.
Cũng rất ít có người biết, mỗi ngày đều có xe ngựa của thủ hạ Mai Bảo Thanh lộn đi lộn lại, đem mao hạt lúc trước mua về lặng lẽ vận chuyển trở lại Bình châu cùng Thanh châu, thập phần ẩn nấp phân tán xử lý xong xuôi, sau đó lại được Lục gia thu về.
Trong kho hàng của Lục Thiệu mao hạt càng tích lũy càng nhiều, mắt thấy lại sắp phát tài. Đang lúc này, Đào gia lại đột nhiên tích trữ tồn kho không muốn bán. Lục Thiệu sau khi nghe ngóng, biết được Đại Vinh bên kia kỳ thật cũng cực kỳ thích mao hạt này, gần đây vì bọn họ bên này cuồng thu mao hạt, mao hạt ở Đại Vinh cũng tăng giá. Đào gia đây là muốn mượn cơ hội để nâng giá, mọi việc đều thuận lợi vì thế cũng tính toán chỗ này cũng gần Đại Vinh, chiếm cứ hết thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu có thể trực tiếp tiếp cận với khách thương Đại Vinh, bọn họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Cho nên một bên thu mua mao hạt, một bên lại bắt đầu lên giá.
Giá ngày một cao, nhóm tiểu thương hành mua không nổi, lão Phương cũng không chịu mua, ngầm sai người đi hiệp đàm với Đào gia làm ăn lâu dài lấy tơ lụa gấm vóc Mai Bảo Thanh mang về từ phía nam đổi mao hạt của Đào gia, song phương cùng có lợi. Vốn sinh ý phải làm lâu dài giống như hành vi này của lão Phương là thỏa đáng nhất, lấy ra điều lệ mới có thể hợp tác trong thời gian dài, không đến mức rối loạn, tổn thương hòa khí.
Nhưng Lục Thiệu tuổi trẻ khí thịnh, còn chưa kiếm đủ tiền, không chịu thu tay, lập chí muốn mượn đoạt sự nổi bật của Đào gia mà thu lợi. Tốt nhất là trực tiếp mua bán với Đại Vinh, lại dựa vào khế ước ký với Mai Bảo Thanh, cùng Mai gia qua lại liên tục không ngừng. Vì thế liền thiết đãi một bàn yến hội, thỉnh Lục Giam đi qua khuyên nhủ:
Nhị lang, Đào gia cùng nhà chúng ta cũng là thân thích, cùng nhau kiếm tiền không phải là ngày đầu tiên, nhưng không có đạo lý cùng nhau bù tiền.
Lục Giam thản nhiên nói:
Ca ca nói đúng.
Lục Thiệu biết hắn trong lòng có khúc mắc, không khỏi trấn an:
Lúc trước ta không biết đệ và đệ muội đã trù tính chuyện này, trong lúc vô ý đoạt trước tiên cơ. Trong lòng vẫn không nỡ, luôn muốn bồi thường các ngươi, đệ xem như vậy được không? Không phải lúc trước đệ vẫn thu mua chút mao hạt sao? Dựa theo giá hiện tại, ca ca sẽ mua về.
Lục Giam âm thầm cười lạnh, chính mình trong tay nếu có mao hạt, làm sao có năng lực chờ tới bây giờ lấy tiền lời cho hắn? Lục Thiệu thật biết tính toán, một chút lợi nhỏ cũng muốn kiếm. Liền nghiêm mặt nói:
Chúng ta không có.
Lục Thiệu mỉm cười, lời nói thấm thía:
Nhị đệ nếu giúp việc này, ta sẽ ở trước mặt tổ phụ thay đệ thỉnh công.
Đây cũng là uy hiếp. Lục Giam nếu chủ động đáp ứng làm thuyết khách với Đào Thuấn Khâm, đó là vì gia tộc, hẳn nên làm như vậy, nhưng nếu không chịu, hắn sẽ đi nói với Lục lão ông, cuối cùng Lục Giam không thể không bỏ công sức, còn bị mang tiếng là bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, không lấy đại cục làm hàng đầu.
Lục Giam trong lòng giận dữ, một nửa vì chuyện mấy ngày nay, một nửa cũng là vì chuyện này, cho nên không che giấu thần sắc, nặng nề mà nâng cốc chén hướng trên bàn đặt xuống, nói:
Công lao này tiểu đệ ta không dám nhận, tuy Đào gia bên kia là cữu phụ của đệ muội huynh, nhưng tóm lại vẫn cách hai tầng quan hệ, quả quyết không thể ngăn trở tài lộ của người ta, đây vốn là đạo lý.
Lục Thiệu sớm đã đoán trước, cũng không tức giận, liền kéo hắn lại:
Nhị đệ nói sai rồi, sao lại bảo là ngăn trở tài lộ của người ta? Bất quá là thương lượng với bọn họ, đối kháng với lão Phương bên này, tranh giá tốt mà thôi. Viết một phong thư, nếu không chịu thì đó là chuyện nhà hắn. Đây cũng không phải chỉ vì một mình ta, mà là vì cả nhà a.
Lục Giam trầm mặc hồi lâu, nói:
Ta phải suy nghĩ trước đã. Ngày mai sẽ đáp lời với ca ca.
Lục Thiệu thấy việc có hy vọng không hề ngăn đón hắn nữa, để hắn trở về, sau đó liền sai người đi hỏi thăm giá mao hạt ở Đại Vinh, liên hệ với thương nhân bên đó, tính toán nếu thực hiện mua bán với đại thương nhân của Đại Vinh, thì phải ra giá thấp hơn một phần so với Đào Thuấn Khâm, nhất định phải chiếm sinh ý mao hạt của Thanh châu về tay.
Lục Giam trở về phòng, kể lại sự tình cho Lâm Cẩn Dung biết, Lâm Cẩn Dung liền cười:
Ngày lành của hắn sắp tới rồi. Ta sẽ viết thư cho cữu phụ, bảo cữu phụ đáp ứng hắn, xem hắn chống đỡ thế nào.
Mấy ngày nay tới giờ, nàng cùng Lục Giam, một người suốt ngày chỉ lo uống thuốc để ý gia sự, một người chỉ vùi đầu khổ đọc, ngẫu nhiên đi ra ngoài tản bộ một vòng, trời chưa tối sẽ trở lại, im lặng trầm mặc, điệu thấp ẩn nhẫn, chính là chờ một ngày này.
Mao hạt ở Bình châu, Thanh châu, ban đầu đó là Lâm Thế Toàn cùng Mai Bảo Thanh, Đào Thuấn Khâm ba người liên thủ, đều là nhà mình mua vào bán ra. Lúc Lục Thiệu nhúng tay vào, giá đã không còn giống như lúc ban đầu. Chờ Lục Thiệu sau khi mua về lượt đầu tiên, Mai Bảo Thanh nhận lấy, cho Lục Thiệu một liều thuốc an thần. Nhưng sau lưng lại dùng xe ngựa chở số hàng hóa kia lôi kéo chạy một vòng, rồi âm thầm quay trở lại lấy giá thành thấp nhất bán cho Lục Thiệu, lại làm ra vẻ Đào gia cùng Lục gia tranh đoạt quyền thu mua mao hạt.
Lục Thiệu bởi vì buôn bán lời tiền, lại thấy Đào gia luôn luôn ung dung, khách thương ở phần đất bên ngoài cũng có nhiều người vào mua, nhận định sẽ không thâm hụt tiền, liền định liệu trước không ngừng mua vào. Nhưng hắn không thể nghĩ đến một điều, Mai Bảo Thanh nơi đó cũng tốt, Đào gia kho hàng cũng tốt, nhưng mao hạt bất quá là giả vờ giả vịt mà thôi, tất cả mao hạt ở Bình châu cùng Thanh châu cơ bản đều nằm trong kho hàng của Lục gia.
Mao hạt là thứ tốt, có thể thập phân giữ ấm tránh rét, thích hợp cho thu đông đầu xuân mặc, cho nên Đại Vinh, Mạc Bắc, thậm chí phương bắc của Triều Đại, đều rất thích dùng nó, giá những năm gần đây xác thực có tăng lên. Nhưng dù sao giá trị của nó vẫn nằm trong dự kiến, nếu vượt qua giá cân bằng quá nhiều, vậy là không bình thường. Giống như tuyết tích lũy càng nhiều, sẽ dẫn tới thời điểm lở tuyết.
Sau khi Lâm Cẩn Dung gửi thư, Đào gia mặc dù chưa từng cho câu trả lời thuyết phục, lão Phương cũng đã từ Thanh châu trở về Bình châu, thuê một tiểu viện tử, cả ngày đóng cửa không ra. Lục Thiệu liền biết Đào gia đại khái là có ý tạm thời liên thủ, liền kiên nhẫn chờ, lại thỉnh thoảng bắt tay bán chút mao hạt ra ngoài, mua một bán mười, nhưng cũng khiến hắn làm ra chút biểu hiện phồn hoa giả dối.
Đảo mắt đến hai mươi lăm tháng chạp, ba huynh đệ Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện cùng nhau trở về Bình châu, các quản sự ở cửa hàng khắp nơi của Lục gia cũng mang theo một năm tiền lãi tới báo cáo kết quả công tác với chủ nhân. Lục gia từ trên xuống dưới một mảnh bận rộn, Lục lão ông thỉnh người hát hí khúc diễn ảo thuật, mở tiệc chiêu đãi khao các quản sự.
Phụ tử Lục Kiến Trung, Lục Thiệu đường làm quan rộng mở.
Lúc yến hội tiến hành đến cao trào, có người vội vã từ bên ngoài cầm một phong thư vào, Lục Thiệu mở ra nhìn, tươi cười liền đọng lại ở trên mặt, bất chấp chung quanh còn có này rất nhiều quản sự cần phải tiếp đón, vội vã đứng lên, cũng không dám kinh động Lục lão ông, chỉ nháy mắt với Lục Kiến Trung cùng nhau ra ngoài.
Lục Kiến Trung ngồi một lát, cũng tìm cớ rời đi.
Lục Giam ngồi ở cách đó không xa, trong lòng bàn tay, gan bàn chân một mảnh ẩm ướt.
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc kiểm kê tiền lãi ở cửa hàng hạt châu kia của Lục Giam, ba ngàn lượng bạc trắng, cũng không phải là ít. Lục lão ông quả nhiên là cho Lục Giam một cửa hàng rất tốt. Lâm Cẩn Dung xoa xoa nén bạc trắng, nghĩ đến tiền tài của mình thất thu trong vụ mao hạt này, không khỏi đau từng thớ thịt. Đang tính toán làm thế nào để có thể bảo Lục Giam đền bù, chợt nghe ngoài cửa một thanh âm vang lên, Lục Giam vội vã tiến vào, cũng không nói gì, liền đưa mắt nhìn nàng.
Yến hội sớm như vậy đã tan sao?
Lâm Cẩn Dung trong lòng một trận mừng như điên, ý bảo người hầu hạ một bên toàn bộ lui ra.
Không tan, đồ của ta hơi bẩn, tiến vào thay đổi còn phải đi ra ngoài tiếp khách.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Lục Giam mới thấp giọng nói:
Lão Phương đi rồi, giá mao hạt giảm.
Kế tiếp, chỉ sợ sẽ trách cữu phụ của ta. Tổ phụ chỉ sợ sẽ có hoài nghi, chàng gánh nổi không?
Lâm Cẩn Dung nửa thoải mái, nửa ngưng trọng khe khẽ thở dài. Vốn Bình châu, Thanh châu xa xôi, tin tức bế tắc không thông, rất nhiều thời điểm đều dựa vào thương nhân bên ngoài mang theo tin tức tiến vào, giá cao thấp, cũng dựa vào đại thương nhân như Mai Bảo Thanh định đoạt. Có lão Phương chống đỡ, coi như tốt đẹp, hắn không chống đỡ, tất nhiên sẽ thất bại.