Chương 29: Thử Xem 3
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2588 chữ
- 2020-05-09 04:30:01
Số từ: 2583
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Hao hết võ mồm cũng không có người nghe mình nói nửa câu, mà bản thân lại càng không thể nói rõ. Nếu nói Lâm Cẩn Dung không thất vọng không buồn bực thì đó là giả, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm lên tinh thần cho bản thân — vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có lần đầu tiên, về sau tiến hành mọi việc sẽ khá hơn. Lập tức lấy lại tinh thần nói:
Ta đây sau khi trở về sẽ sai người đưa cho Đại biểu ca. Vàng bạc đều đưa cho huynh, huynh nhất định phải giúp ta tích trữ!
Được, ta cam đoan!
Đào Phượng Đường bật cười không thôi, giống như dỗ tiểu hài nhi, nùng tình mật ý nhìn Lâm Cẩn Âm liếc mắt một cái, sau đó mới miễn cưỡng rời đi.
Thấy hắn đi xa, Lâm Cẩn Âm mới nghiêm khắc trừng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, âm thanh lạnh lùng nói:
Muội đi theo ta!
Sau đó phân phó bọn nha hoàn cầm ô, đèn dẫn đường đi trước.
Lâm Cẩn Dung hiểu được tỷ tỷ muốn giáo huấn, nhưng nàng cũng không sợ, cười hì hì đi theo Lâm Cẩn Âm, một bên đem ô hơn phân nửa che trên đầu Lâm Cẩn Âm, một tay kéo nhẹ ống tay áo của nàng nhỏ giọng nói:
Tỷ tỷ tốt, tỷ không cần phải nói, ta đều biết rồi. Ta vừa rồi đa khiến Lâm gia, khiến nương mất mặt.
Sau đó trong giọng nói mang theo thanh âm khóc nức nở:
Như tỷ thấy người lo lắng cho nương, trừ bỏ cữu gia (
nhà của cậu
), chúng ta còn có thể dựa vào ai? Trông cậy vào ai? Mợ rõ ràng không khỏe, sáng sớm hôm đó đã rời khỏi nhà, còn nói Tam biểu tỷ thân thể không tốt, vì vậy không thể đến chơi, hiển nhiên là bệnh khá nặng, vì sao kéo dài tới giờ phút này mới rời đi? Không phải là vì mẫu thân sao, muốn chờ tổ phụ cùng tổ mẫu bớt giận, để nàng đỡ bị trừng phạt nặng đó sao? Ta nếu không tìm được cách lo lắng chu toàn, vậy phải làm sao bây giờ?! Vĩnh viễn đều dựa vào người khác? Trông cậy vào người khác giúp chúng ta, cứu chúng ta? Kể cả người đáng tin cậy cũng có thời điểm không thể dựa dẫm!
Lâm Cẩn Âm bị nói trúng yếu điểm, lập tức dừng lại cước bộ, ngoái đầu nhìn muội muội đang đau lòng kịch liệt, ngữ khí chua xót nhưng cũng rất nghiêm khắc:
Nhưng muội cũng không thể làm như thế! Nếu để người khác biết được, muội……
Nàng vốn định nói, muội là một nữ nhi gia giáo, không làm việc đàng hoàng, một lòng một dạ muốn phó thác biểu ca hỗ trợ kiếm tiền riêng, thật là không ra thể thống gì. Nhưng vừa suy nghĩ, lại nhớ tới lời nói vừa rồi của mợ, lúc đó chẳng phải cố ý nói cho chính mình nghe sao? Đủ tư cách làm đương gia chủ mẫu, cũng không phải là người chỉ biết ngâm gió ngợi trăng! Bởi vậy lời kế tiếp cũng không thể thốt ra.
Lâm Cẩn Dung hiểu được mình đã khiến nàng xúc động, liền dán vào bên tai nàng nói:
Này thì tính là gì? Ta cũng từng chính tai nghe thấy Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu đều thỉnh người bên ngoài hỗ trợ kiếm tiền. Chuyện mẫu thân vừa làm chẳng phải cũng không có gì khác biệt so với việc ta đang làm hay sao? Mợ cũng chưa nói nàng sai, còn dạy chúng ta, có điều lời của ta không được các nàng tin tưởng mà thôi. Ta đang học bản sự, tỷ cũng nên bắt chước đi.
Lâm Cẩn Âm mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng nhất thời lại không thể phản bác đạo lý của Lâm Cẩn Dung, môi run run, sau một lúc lâu mới nói ra một câu:
Kia không giống nhau! Muội vẫn là một tiểu cô nương chưa đính ước! Dù sao về sau muội cũng không được làm như thế nữa! Lần này coi như muội có lá gan lớn!
Lâm Cẩn Dung đành phải thể hiện công lao:
Ta mà nhát gan, lúc này nương chúng ta sẽ càng thêm oan khuất.
Thấy Lâm Cẩn Âm thần sắc trở nên mềm mại hơn, nàng trơ mặt ra bắt tay hướng tới trước mặt nàng:
Được rồi tỷ tỷ, nếu đã thỉnh biểu ca, ít nhiều đều là nhân tình, không bằng tạo cơ hội để hắn làm thật tốt. Tỷ cho ta mượn vàng bạc của tỷ đi, ta sẽ viết sổ, buôn bán lời lãi thế nào tất cả đều là của tỷ.
Muội……
Lâm Cẩn Âm không ngờ nàng còn mặt dày như vậy, hơn nữa không hề biết hối cải, nhất thời chỉ vào nàng nói không nên lời.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng hỏi:
Tỷ luyến tiếc sao?
Lâm Cẩn Âm lắc đầu:
Ta sao lại luyến tiếc?
Hay là sợ ta dự đoán sai?
Lâm Cẩn Âm lại lắc đầu:
Không phải.
Lâm Cẩn Dung nghịch ngợm, Đào Phượng Đường cũng không phải là tiểu hài tử, giúp đỡ tiểu biểu muội cũng đâu thể khiến tiền riêng của nàng bị lỗ vốn? Cũng bởi vì như thế, nàng mới càng không muốn gây nhiều phiền toái cho Đào Phượng Đường.
Đó là sợ biểu ca nói tỷ vô dụng? Sợ người ngoài biết được đúng không? Tỷ yên tâm, ta sẽ không nói với bất luận một ai. Nhưng không chừng bởi vậy Đại biểu ca còn có thể tìm được cơ hội kiếm tiền thật lớn.
Lâm Cẩn Âm nhíu mày trách mắng:
Nói hươu nói vượn! Sao tiền có thể dễ kiếm thế được? Vậy chẳng phải người trong thiên hạ đều phát tài hay sao? Ta không thể để muội làm xằng làm bậy! Ta không cho mượn!
Lâm Cẩn Dung đỏ đôi mắt:
Tỷ tỷ, tỷ thử nghĩ xem, nếu tỷ giúp ta cùng nương, đệ đệ cũng sẽ có thêm vị thế trong nhà. Ta không phải nghịch ngợm, ta là đang học bản sự, che chở nương, che chở Thất đệ. Tỷ thật sự không chịu cho mượn, không chịu giúp muội muội việc này, ta cũng không còn cách nào khác, đành phải mở miệng đến hỏi mấy người Ngũ muội, Ngũ ca vậy!
Đùa giỡn là một chuyện xấu, nhưng Lâm Cẩn Âm thấy nàng quyết tâm, cũng thật sự bất đắc dĩ, chỉ phải oán hận sẵng giọng nói:
Muội muốn mượn bao nhiêu?
Lâm Cẩn Dung nín khóc mỉm cười:
Có bao nhiêu mượn bấy nhiêu.
Thấy Lâm Cẩn Âm ánh mắt trừng qua, vội sửa lời:
Nếu không, tỷ để lại một nửa vậy?
Chợt thấy Lâm Cẩn Âm thần sắc dần dần hiện lên trầm trọng sầu lo, trầm giọng nói:
Muội thành thật nói cho ta biết, vì sao muội lại khẳng định như vậy? Không nghĩ có thể sẽ sai sao?
Lâm Cẩn Dung trong lòng chột dạ, nhưng lại không dám cùng Lâm Cẩn Âm đối diện, chỉ đành ngập ngừng nói:
Ta……
Lại nghe Lâm Cẩn Âm tiếp tục nói:
Ngày ấy muội ở Thính Đào cư rốt cuộc nghe thấy được những gì? Muội đừng hòng giấu giếm ta, muội mấy cân mấy lượng ta thật sự rõ ràng, loại chuyện này muội chỉ là một tiểu cô nương tử sao dám làm? Ai bảo muội làm như vậy? Nếu muội không nói, ta sẽ kể lại với mẫu thân, đem Lệ Chi, Quế Viên kéo qua thẩm tra!
Nàng ở Thính Đào cư cái gì cũng không hề nghe thấy, đơn giản chính là nghe người ta nói ra một câu về thuế phú, sau đó đã nghĩ về chuyện kiếp trước mà thôi. Bảo nàng giải thích với Lâm Cẩn Âm thế nào đây? Lâm Cẩn Dung tâm lập tức lạnh lẽo cứng rắn, ngữ khí cũng không còn vẻ hờn dỗi ăn vạ, mà là lãnh đạm trầm trọng nói:
Tin hay không tin thì tùy tỷ, không có người dạy ta. Sự tình liên quan đến ích lợi tiền đồ của nương chúng ta, cũng không có người nào có thể gây ảnh hưởng đến ta! Ta chính là ở Thính Đào cư nghe thấy việc đó, lại nghe mợ nói sau này, liền cảm thấy giá trị bạc nhất định sẽ tăng lên mà thôi. Giống như ta đã nói với Đại biểu ca, ta còn nhỏ, Thất đệ càng nhỏ hơn, ngày sau việc cần dùng tiền còn rất nhiều, giá củi gạo du muối tăng lên, giá bạc cũng sẽ tăng lên, chỉ cần tích trữ, thử một lần, cũng không tổn hại gì! Có thể kiếm nhiều hơn một văn tiền cũng tốt, ta không muốn đến thời điểm tiểu Thất đệ đón dâu lại không có sính lễ đầy đủ, cũng không muốn mẫu thân lúc đó cúi hạ thắt lưng đi cầu người khác! Các ngươi không nghe lời ta, ta không còn cách nào khác, đành phải tự mình ra chủ ý, tương lai hy vọng có thể hỗ trợ mẫu thân một chút. Tỷ tỷ có thể đi nói với mẫu thân, cũng có thể đem Lệ Chi cùng Quế Viên kéo đi thẩm tra! Lại cấm chừng ta thêm một tháng gì đó, ta sẽ không trách tỷ, lại càng không oán trách mẫu thân. Dù sao hai người đều muốn tốt cho ta, ta hiểu được điều này.
Lâm Cẩn Dung từ lúc chào đời tới nay, chưa từng dùng qua lời lẽ khó nghe như vậy. Lâm Cẩn Âm nhất thời sắc mặt đại biến, chỉ vào Lâm Cẩn Dung cắn răng nói:
Ý của muội là ta không hiểu muội muốn tốt cho chúng ta? Ta không đau lòng cho mọi người? Ta không thay mọi người lo lắng? Ta……
Đôi mắt dĩ nhiên trở nên đỏ ửng.
Lâm Cẩn Dung thập phần không đành lòng, nếu là lúc trước, nàng sớm sẽ nhận thua nhận sai, chỉ cầu Lâm Cẩn Âm đừng thương tâm khổ sở. Nhưng lúc này đây, nàng biết chính xác mọi sự sẽ phát sinh như thế, vạn vạn không thể bởi vì mềm lòng mà nhầm đường lạc lối. Cho nên nàng chỉ cầm khăn tay đưa cho Lâm Cẩn Âm, nhìn thẳng Lâm Cẩn Âm, ngữ khí ôn hòa, thái độ thành khẩn năn nỉ:
Tỷ tỷ, cho ta một cơ hội, giúp ta một lần, để ta thử đi.
Lâm Cẩn Âm yên lặng tiếp nhận khăn tay, lau lau khóe mắt, trầm mặc thật lâu, sau đó rốt cuộc cũng chưa cho Lâm Cẩn Dung câu trả lời thuyết phục, chỉ thản nhiên phân phó Lệ Chi cùng Quế Viên đứng một bên ngó qua nhìn:
Đem Tứ tiểu thư trở về.
Không có người tin tưởng nàng, Lâm Cẩn Dung thất vọng vạn phần, thu hồi khăn lụa, cuối cùng chỉ nói:
Tỷ tỷ đi thong thả, ta còn muốn đi Yên Hỉ cư nhìn xem lão thái thái đã ngủ chưa, muốn hành lễ đa tạ bà đã cho phép ta ra ngoài tiễn biệt mợ, cùng biểu ca, giúp ta giữ chút thể diện này!
Lâm Cẩn Âm lại bị đâm một nhát dao, nhất thời không nói gì, hồi lâu mới quay sang nha hoàn Sơn Trà là người được nàng tín nhiệm nhất, phân phó nói:
Ngươi đi hỏi thăm xem, ngày ấy bên trong Thính Đào cư có những khách nhân nào đến đó?
Sơn trà nhìn sắc trời, nhắc nhở nàng nói:
Tiểu thư, lúc này còn có thể hỏi thăm cái gì? Ta thấy Tứ tiểu thư rất nghiêm túc, mỗi một câu nói đều thành thật không hề lúng túng, nàng từ trước đến nay ổn trọng im lặng, loại sự tình này vẫn là lần đầu tiên, hiếm có nàng cầu người một lần, cho dù là vì tình cảm tỷ muội, người cũng nên……
Nghĩ đến mợ và biểu ca phải đi, Đào thị chống đối lão thái thái nợ cũ sẽ bị tính sổ, Lâm Cẩn Dung lại không hiểu chuyện gây thêm phiền não, Lâm Cẩn Âm tâm phiền ý loạn, thấp giọng nói:
Chính là bởi vì nàng rất khác thường, cho nên ta mới càng phải xem lại chủ ý.
Vùi đầu đi một mạch, rồi đứng lại thở dài nói:
Thôi, thôi, nàng hiếm khi mở miệng như vậy, tiền tài bất quá chỉ là vật ngoài thân, nếu nàng muốn, ta sẽ đưa cho nàng, nếu thành công, là phúc khí của chúng ta, nếu không thành công, cũng coi như khiến nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này!
Chủ tớ hai người trầm mặc đi trở về, Lâm Cẩn Âm thấp giọng nói:
Sơn Trà, ta thấy Tứ tiểu thư mấy ngày nay thật sự có chút không giống trước. Ngươi thấy thế nào?
Sơn Trà làm sao chỉ ra được điều gì, sau một lúc lâu mới nói:
Nô tỳ nghe lão nhân nói, có những người bị kinh hách quá độ, tính tình sẽ biến đổi, qua một khoảng thời gian sẽ tốt hơn.
Lâm Cẩn Âm thở dài, nhíu mày trầm tư không thôi, nói:
Thôi, ngươi đưa đồ qua đó, nhớ rõ chớ để để người bên ngoài biết được.
Lâm Cẩn Dung cũng đầy bụng ưu tư, ứng phó Lâm lão thái thái xong, nàng còn có một vị khách nhân cần phải tiếp đãi, cũng không biết vị khách nhân kia có thể rơi vào tròng hay không?
Yên Hỉ cư đèn đuốc đã tắt, chỉ có một ngọn đèn treo ở cạnh cửa theo gió lắc lư qua lại, Lâm Cẩn Dung liền đoán lão thái thái đã ngủ, liền bảo Lệ Chi đi tìm Thanh Lê, trước mặt Thanh Lê, ở cửa Yên Hỉ cư vén áo thi lễ, tỏ vẻ mình đến tạ ơn lão thái thái, hoàn chỉnh cấp bậc lễ nghĩa.
Thanh Lê đứng ở một bên, nhìn Lâm Cẩn Dung có nề nếp hành lễ, không khỏi thở dài:
Đêm dài mưa lạnh, Tứ tiểu thư mau trở về đi thôi, người có hiếu, nô tỳ ngày mai sáng sớm sẽ chuyển lời cho lão thái thái.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn Thanh Lê, nàng đối với Thanh Lê ấn tượng không sâu, nhưng nhớ rõ Lâm gia vốn không có ai ghét bỏ Thanh Lê, đó là một sự khẳng định về nhân phẩm của nàng, cho nên nàng mới có thể cố ý bảo Lệ Chi đi tìm Thanh Lê ra để chứng kiến thành ý của mình. Quả nhiên, Thanh Lê trong mắt có đồng tình, không sâu sắc, nhưng không phải loại giả mù sa mưa. Là người sẽ có tâm, có tâm có thể dùng, Lâm Cẩn Dung cảm kích nói:
Đa tạ Thanh Lê tỷ tỷ.
Thanh Lê vội nói không dám nhận, tiễn bước Lâm Cẩn Dung, trở lại vào phòng, đang định ngồi xuống tháp nhỏ ở gian ngoài để trực đêm, chợt nghe bên trong lão thái thái ho khan một tiếng:
Là ai vậy?