Chương 310: Nhớ Tình
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2406 chữ
- 2020-05-09 04:31:17
Số từ: 2401
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Quản lý rộng thật, không ngờ trong nhà này chính là nàng một mình quản sự, một mình nàng là người chu đáo, lương thiện nhất sao? Lâm Cẩn Dung phiền chán, nghiêng mặt nói:
A Vân chuyện này tìm lầm người rồi.
Lục Vân ngẩn ra, miễn cưỡng mang theo vài phần cười nói:
Tẩu tử nói giỡn, sao lại tìm lầm người?
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Cũng không phải sao? Không phải ta không bao dung, từ đầu tới cuối chính là chủ ý của ca ca muội, hắn không ở nhà ta còn làm chủ được vài phần, nếu hắn ở nhà, lại lên tiếng, mẫu thân cũng đã đồng ý, cũng không còn đường nào cho ta mở miệng. Nếu muội thấy không ổn, thì nên đi tìm hắn hoặc là mẫu thân mới đúng.
Bảo nàng đi tìm Lục Giam hay Lâm Ngọc Trân sao? Lục Vân nhíu mày nói:
Mẫu thân không cần ta quản loại sự tình này, ca ca bên kia ta cũng không tiện khuyên, để tẩu tử khuyên mới tốt. Giữ nàng lại lúc này, lại không ảnh hưởng gì, qua vài năm tìm người thích hợp rồi mới đuổi về cũng được, tẩu tử cần gì bởi vậy mà bị bêu xấu sau lưng? Mất nhiều hơn được mà.
Lục Vân còn ở đó lo lắng nàng sau lưng bị bêu xấu sao? Rõ ràng thấy như vậy là đánh vào mặt của Lâm Ngọc Trân mà. Lâm Cẩn Dung tức giận bừng bừng phấn chấn, cười lạnh nói:
Nếu bà bà không cần tiểu cô quản loại sự tình này, vậy có đạo lý của nàng, tốt xấu này cũng là chuyện trong phòng của ca tẩu, muội đương nhiên không tiện quản, cũng không tiện khuyên. Ta không sợ sau lưng bị bêu xấu, ta thật ra lại sợ tiểu cô bị người khác chê cười thôi.
Tẩu……
Lục Vân nháy mắt mặt trắng bệch như tuyết, cả giận nói:
Ta vốn có ý tốt thay tẩu suy nghĩ, cũng đáng thương Thải Hồng vô tội mới nhiều miệng, tẩu không nhận ra, cố ý muốn làm, ta còn nói gì được nữa!
Ánh mắt rơi trên mặt đất lúc trước Quế Viên nhỏ vài giọt máu, thấp giọng nói:
Tẩu tử nên có chừng có mực, thanh danh tốt tạo dựng không dễ dàng, muốn hủy diệt lại chẳng khó khăn gì.
Nói xong bỏ mành xuống xoay người rời đi.
Lâm Cẩn Dung vô cùng tức giận, nắm lên cốc nước một hơi uống cạn mới xem như tạm nuốt xuống. Đám người Đậu Nhi ai cũng không dám khuyên nàng, tất cả đều nín thở tĩnh khí đứng ở một bên, thu thập phòng ở, nhìn lén sắc mặt nàng. Phương Trúc vén mành lên, ló đầu vào, thấy nàng sắc mặt khó coi, do dự một chút, lại rụt trở về.
Phương Trúc không phải là người không có mắt, nếu đã tới tìm, tất nhiên là có chuyện khó xử, Lâm Cẩn Dung lên tinh thần hỏi:
Chuyện gì?
Phương Trúc nhẹ tay nhẹ chân đi vào, thật cẩn thận nói:
Thiếu phu nhân, người đưa đến đâu thì thích hợp?
Vốn tính là, Quế Viên xuất giá, Quế ma ma ra ngoài dưỡng lão, cho nên cũng chưa kịp chuẩn bị phòng ở trước, kế hoạch có biến hóa, đột nhiên muốn đưa người đi, cũng phải có nơi trú ngụ mới được. Hai người này thân phận đặc thù, không phải tôm tép bình thường, cũng không thể tùy tiện đuổi đi, bằng không Quế Viên trong lòng hàm oán, chính là tai họa.
Lâm Cẩn Dung nói:
Trước đưa các nàng đến thôn trang. Bộ dáng hiện tại của nàng cũng không thích hợp tìm nhà, chờ nàng quyết tâm rồi nói sau.
Phương Trúc đáp ứng, tự đi an bài.
Đậu Nhi liền khuyên Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân nếu không thoải mái, không ngại nằm xuống nghỉ.
Lâm Cẩn Dung thấy không có tinh thần, tùy ý tháo trâm sai áo khoác, đi vào buồng nghỉ. Mê mê man man, nghe được bên ngoài một trận ồn ào, hình như là Quế ma ma khóc vài tiếng, ngay sau đó lại bị người ngăn cản, bên ngoài một mảnh trầm tĩnh.
Quế ma ma khẳng định là không muốn đi ra ngoài, Quế Viên cũng không chịu, tuy nhất định phải tiễn bước, nhưng đừng nháo tai nạn chết người mới được, Lâm Cẩn Dung ngồi dậy gọi một tiếng:
Người đâu.
Nàng muốn cái gì?
Chính là Lục Giam đi vào, vén màn lên, đứng ở trước giường nhìn nàng.
Lâm Cẩn Dung thấy hắn trên mặt hỉ giận khó phân biệt, cũng không biết chuyện vừa rồi hắn có thấy không, nhân tiện nói:
Không cần cái gì, sao chàng đã trở lại?
Lục Giam ở mép giường ngồi xuống:
Người ta có việc, chỉ tùy tiện nói mấy câu nên đã trở lại.
Nhìn Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Vừa rồi nàng muốn cái gì? Nói cho ta nghe.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói:
Ta bảo Quế ma ma cùng Quế Viên chuyển ra ngoài, các nàng không chịu, ta sợ nháo gặp chuyện không may, muốn hỏi một chút, phân phó các nàng vài câu.
Lục Giam thản nhiên nói:
Nàng sớm nên chuyển các nàng đi. Cho dù nể mặt tình cảm với Quế ma ma, nhưng cũng không còn phương thức nào khác tốt hơn. Nháo thành cái dạng này, cũng vì nàng ngập ngừng không dứt khoát, dưỡng hổ thành họa.
Lâm Cẩn Dung không lên tiếng.
Lục Giam nhìn nàng nói:
Nàng có khi thật thông minh, nhưng có khi cũng thật sự hồ đồ. Nếu nàng coi trọng phần tình cảm này, thì đừng có tâm tư lúc trước, nếu nàng không coi trọng tình cảm này, giờ phút này cũng không cần phải khổ sở như vậy.
Cũng không nói thêm gì khác.
Lâm Cẩn Dung cảm thấy mũi có chút lên men, ánh mắt chua chát, không nói được gì, chỉ cúi mắt nhéo đệm giường.
Lục Giam thở dài, nói:
Nàng cũng đừng khổ sở, lòng người giống như xà không nuốt nổi bức tượng, là chính nàng ta si tâm vọng tưởng, nhập ma chướng còn không tự biết. Vừa rồi ta ở bên ngoài gặp gỡ, đã sai người tống xuất đi, trước đưa đến thôn trang một thời gian, chờ nàng ta tĩnh tâm lại nói sau. Đối với bên ngoài thì nói Quế Viên bị bệnh, Quế ma ma đi theo chăm sóc. Nàng xem có muốn đưa thứ gì thì sai người thu thập đưa qua, sai người căn dặn không để thiếu ăn thiếu mặc, có bệnh có thể trị cũng không tính là mất hết tình cảm chủ tớ.
Lâm Cẩn Dung lên tiếng, chậm rãi nằm lại:
Ta trên người khó chịu, cơm chiều chàng tự ăn đi. Mẫu thân bên kia ta cũng không thể đi thỉnh an.
Tốn tâm tư nữa làm cái gì?
Lục Giam lúc này mới vươn tay nắm tay nàng, một ngón tay vuốt ngón tay nàng:
A Vân vừa rồi tới tìm nàng sao?
Lâm Cẩn Dung nhìn trướng đỉnh nói:
Nàng nói Thải Hồng vô tội đáng thương, muốn ta khuyên chàng giữ Thải Hồng lại, không mang theo lên kinh, ở tại chỗ này trông chừng, qua vài năm hẵng trả lại, miễn cho phá hư thanh danh của ta. Bảo ta có chừng có mực, thanh danh tốt tạo dựng không dễ dàng, nhưng muốn hủy diệt thì lại chẳng khó khăn gì. Ta đã bảo nàng đi tìm chàng nói chuyện.
Đây đúng là việc Lục Vân sẽ làm, Lục Giam không khỏi nhíu mày, trầm mặc một lát, rồi thấp giọng nói:
Muội ấy không hiểu chuyện, nàng đừng so đo.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Có cái gì mà so đo, có năng lực so đo cái gì?
Ngủ đi, ta thấy nàng mệt rồi. Ngủ một giấc là tốt thôi.
Lục Giam cúi mắt nhìn ngón tay Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, thấy nàng mí mắt dính vào nhau, lại ngồi thêm một lúc mới đứng dậy thả màn đi ra ngoài.
Anh Đào cùng Đậu Nhi đều đứng ngoài mành, thấy hắn đi ra bước lên phía trước hỏi thăm:
Nhị gia, thiếu phu nhân có nói muốn cái gì không?
Lục Giam thấp giọng nói:
Đang ngủ, chăm sóc cẩn thận, ta đi ra ngoài trong chốc lát.
Đậu Nhi vội đáp ứng, cầm khung thêu đi vào trong phòng ngồi ở cửa trông chừng Lâm Cẩn Dung. Nàng giờ phút này đối với Lục Giam lại có thêm vài phần kính sợ. Vừa rồi Quế ma ma quỳ gối trước mặt Lục Giam cầu tình, Lục Giam mắt cũng không chớp một cái, chỉ hỏi Quế ma ma, hai người muốn đến thôn trang của hồi môn của Lâm Cẩn Dung để tĩnh dưỡng, hay là muốn đến thôn trang của Đào thị? Câu nói đầu tiên khiến Quế ma ma không dám nhiều lời, thành thành thật thật nhìn Quế Viên bị bịt miệng lại dùng chăn bọc nâng đi ra ngoài, còn tỉ mỉ theo ở một bên che lấp. Lúc trước rối loạn như vậy, hắn bất quá chỉ nói mấy câu đã thu thập thanh nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, không khỏi khiến người khác kính phục.
Lục Giam chậm rãi đi ra sân, hướng tới sân viện của Lục Vân.
Lục Vân đang ngồi ở phía trước cửa sổ cho cá ăn, hữu khí vô lực cầm một nhánh cỏ trêu chọc con cá, nghe Giản Nhi nói Lục Giam đến đây, vội ném nhánh cỏ đứng dậy chỉnh châu sai quần áo, nở nụ cười ngọt ngào, chạy đến cửa nghênh đón Lục Giam:
Ca ca sao trở về sớm như vậy? Vốn nghĩ rằng phải buổi sáng ngày mai mới có thể nhìn thấy huynh.
Người ta có việc, cho nên trước tiên đã trở lại. Đã lâu chưa nói chuyện với muội, lại đây thăm muội thế nào.
Lục Giam hướng ghế trên ngồi xuống, tiếp nhận Giản Nhi dâng trà, cười nói:
A Vân đang làm cái gì vậy?
Lục Vân thở dài, chỉ chỉ bể cá:
Nhàm chán, đang chơi với cá thôi.
Lục Giam nói:
Sao không đi tìm tẩu tử muội nói chuyện? Nàng một mình cũng nhàm chán.
Lục Vân thản nhiên nói:
Tẩu tử là đại ân nhân, ta sợ quấy rầy nàng. Chọc nàng phiền chán, ngược lại không vui.
Lục Giam mặc mặc, nói:
Tẩu tử muội tính tình ôn hoà hiền hậu, không phải không chấp nhận được người khác.
Lục Vân nhíu mày, lại nhịn xuống, mỉm cười:
Đúng vậy. Ở trong mắt ca ca, nàng luôn là tốt nhất.
Nàng ở trong mắt ta thật sự rất tốt.
Lục Giam cúi mắt chậm rãi nói:
Nàng là thê tử, là người làm bạn cả đời, nếu ta thấy nàng không tốt, vậy cuộc sống này không thể qua nổi nữa rồi. Lòng ta thương muội, cho nên hy vọng người bên ngoài cũng đối đãi với muội tốt giống như ta, đồng dạng ta cũng hy vọng người bên ngoài cũng đối đãi với nàng tốt như ta vậy.
Lục Vân thu liễm tươi cười, đỏ đôi mắt nói:
Ca ca tại sao đột nhiên cùng ta nói lời này? Hay là thấy ta đối với tẩu tử không tốt? Ta vừa rồi đi tìm nàng nói mấy câu, vốn cũng là vì các ngươi lo lắng. Không muốn mẫu thân khổ sở không có thang để leo xuống, không muốn người khác nói tẩu tử không bao dung, lại càng không muốn người ta nói ca ca bất hiếu mà thôi. Nếu ca ca tẩu tử đều chê ta nhiều chuyện, ngày sau ta sẽ không quản nữa là được!
Lục Giam trầm giọng nói:
Tuy muội có ý tốt, chuyện không thể quản thì đừng nên quản, hiện tại như thế, tương lai đến phu gia cũng là như thế, bằng không ai cũng không thể giúp muội. Chuyện trước mắt muội phải làm, chính là thanh thản ổn định chờ gả đi, đừng nên quản nhiều chuyện nữa. Đã biết chưa?
Lục Vân trắng mặt, không nói được một lời.
Lục Giam không vội không nóng nảy, tiếp tục hỏi:
Tất cả muội có nghe vào tai không?
Lục Vân không đáp, hắn ngồi chờ, lại hỏi một lần:
Nghe vào không? A Vân, ta vì muốn tốt cho muội thôi. Nữ nhi xuất giá rồi không thể giống như ở nhà mẹ đẻ, không nên tùy hứng.
Lục Vân cuối cùng thấp giọng nói:
Đã nhớ kỹ. Ca ca giáo huấn phải.
Lục Giam lúc này mới chậm rãi đứng dậy:
Muội nói Thải Hồng vô tội đáng thương, mặc dù ta thấy nàng không vừa mắt, nhưng cũng thấy như vậy. Nếu nàng trở lại chỗ mẫu thân không ổn, nhưng nếu để nàng ở lại chỗ ta, đối với thanh danh của nàng lại càng không tốt, không bằng sớm trả về. Ta sẽ đưa người tới đây, muôi thay ta coi chừng một chút, chờ thêm mấy ngày, đến khi muội xuất giá thì thay nàng tìm người gả đi là được rồi. Ca ca nhớ ân tình của muội.
Lục Vân hơn nửa ngày mới chịu đựng mũi chua xót nói:
…… Được……
Lục Giam vừa lòng đứng dậy:
Ta cuối cùng vẫn ngóng trông hai người hòa thuận, tương lai có thể săn sóc lẫn nhau. Được rồi, muội nghỉ ngơi đi, ta còn muốn đến chỗ tổ phụ một chuyến.
Lục Vân thấy hắn đi đến cạnh cửa, cuối cùng nhịn không được gọi:
Ca ca, huynh thay đổi rồi.
Lục Giam dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn nàng thản nhiên nói:
Đúng là đã thay đổi. Bắt đầu từ mùa hè năm trước, luôn luôn suy ngẫm rất nhiều sự việc, vào kinh thành dự thi hơn nửa năm tới nay, kiến thức rất nhiều, suy nghĩ cũng rộng mở hơn. Muội thấy không tốt sao?
Lục Vân cắn môi nói:
Tốt.