• 1,907

Chương 312: Chỉ Điểm


Số từ: 2392
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Hai kiếp làm người, Lâm Cẩn Dung vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Chư tiên sinh cùng Chư sư mẫu. Từ năm ấy ở thôn trang, nghe nói về mỹ danh của Chư tiên sinh cùng Chư sư mẫu, sau đó Lâm Thận Chi thuận lợi bái sư, Lục Giam thành công thi đỗ, nàng đối với đôi phu thê này vẫn bảo trì tôn trọng cùng kính ý.
Chư tiên sinh cũng không giống như trong tưởng tượng của nàng, nàng vốn tưởng rằng cao nhân như thế, phải mặc khinh bào, xuất trần như tiên, cử chỉ thong dong, nghiêm túc khắc khổ; Chư sư mẫu thì nên ôn hòa rộng lượng đoan chính lại cao nhã nhàn tĩnh. Ai biết ngồi trước mặt nàng lại là một lão nhân mập mạp, mặt mày hồng hào, nói cười yến yến, hòa ái dễ gần, thậm chí trên đầu tóc thưa thớt không ít; Chư sư mẫu thì thật là ôn hòa rộng lượng đoan chính, nhưng bất quá chỉ là phụ nhân trung niên tầm thường mà thôi.
Lâm Cẩn Dung không kịp che giấu kinh dị trong mắt, đã bị Chư sư mẫu chê cười:
Là giật mình đúng không, A Dung con cũng không ngẫm lại, người tham ăn như vậy, ăn hết thứ này đến thứ kia, sẽ là bộ dạng gì đây.

Chư tiên sinh ha ha cười:
Nhân sinh trên đời chỉ có hai chữ ăn mặc, ta thích được tự tại. Đương nhiên tự tại như thế nào thì như thế ấy, ăn là việc hàng đầu, bộ dạng béo tốt, chứng minh ta ngon miệng a.

Một câu nhẹ nhàng, khiến Lâm Cẩn Dung bớt câu thúc hơn phân nửa. Nàng nghĩ nàng hiểu được vì sao năm đó, khi Lục Giam vội vã về nhà chịu tang giữ đạo hiếu, lúc nhàn rỗi vẫn thích đến nhà Chư tiên sinh ngồi chơi như vậy. Ngay cả nàng, cũng cực thích không khí này, ở chung với người khôi hài như thế. Nàng cùng Lục Giam không phải có tính cách đó, thời điểm không có việc gì kiên quyết sẽ không nhiều lời một câu, lại càng không biết nói mấy câu dí dỏm điều tiết không khí, mỗi lần ở chung một chỗ, một hỏi một đáp, nói cơ bản đều là chính sự, ngẫm lại thật sự buồn tẻ.
Lâm Cẩn Dung nghĩ đến đây, liền cười nói:
Tiên sinh là người hiếm có, ngôn ngữ khôi hài, nói vậy sư mẫu mỗi ngày tâm tình đều vô cùng tốt.

Chư sư mẫu cười:
Thật sự đúng vậy, tuổi trẻ ngẫu nhiên ầm ỹ hai câu, ta tức giận khóc lóc, hắn chỉ nói hai câu đã khiến ta nở nụ cười, rất đáng giận mà.

Lục Giam cùng Lâm Thận Chi đều cúi đầu mím miệng cười, Chư tiên sinh thấp khụ một tiếng:
Cảnh đẹp sau núi Thanh Lương, Chư sư mẫu sao không dẫn khách nhân đi ngắm một chút, nghỉ ngơi một chút? Lại làm chút đồ ngon chiêu đãi khách nhân?

Đệ tử thi đỗ tiến sĩ, Chư sư mẫu biết Chư tiên sinh tất nhiên có lời muốn công đạo Lục Giam, liền ý bảo Lâm Cẩn Dung cùng nàng đến hậu sơn:
Phía sau đều là cây cối tự tay chúng ta trồng, tuy rằng đơn giản thô lậu, nhưng cũng có thú vị riêng. Con hiếm khi đến đây, đi theo ta ngắm nhìn một chút, hái vài quả nếm thử, tâm tình cũng sẽ chuyển biến tốt.

Lâm Cẩn Dung theo Chư sư mẫu ra cửa, dọc theo hàng cây đi mấy chục bước, trước mặt bỗng rộng mở trong sáng, mãn sơn xanh đậm, màu xanh của cây lê, màu xanh của cây đào, màu vàng của cây hạnh, rất tươi mới.

Đào có thể ăn no nhưng quả hạnh thì ăn nhiều sẽ dễ đau bụng.
Chư sư mẫu tùy tay vịn một cành cây xuống, hài vài quả hạnh ánh vàng rực rỡ xuống, bỏ vào rổ liễu của nhũ mẫu, thuận miệng nói:
Cho nên Chư tiên sinh kiên quyết không cho, theo ý ta, bất quá là vì hắn không thích ăn, cho nên cũng không cho người bên ngoài ăn thôi.

Phu thê hai người thật vui, nam gọi nữ là Chư sư mẫu, nữ gọi nam là Chư tiên sinh, kỳ thật cảm tình vô cùng tốt lại rất tự tại, Lâm Cẩn Dung vừa hâm mộ vừa thấy thú vị:
Tiên sinh có tính tình như vậy sao?

Chư sư mẫu cười nói:
Cũng không phải sao? Con cứ hỏi Mẫn Hành cùng Thận Chi sẽ biết, cùng hắn ăn cơm, hắn không thích món nào, người bên ngoài lại thích ăn, cũng sẽ kiên quyết không mang lên bàn, dù thế nào cũng phải khuyên người khác cũng đừng ăn, nói là nửa điểm không thể ăn. Nói đến nói đi, hắn cũng không cảm thấy chính mình có chỗ nào không đúng, có thể thấy được a, nam nhân này có đôi khi giống như tiểu hài tử vậy.

Lâm Cẩn Dung hâm mộ nói:
Tiên sinh cùng sư mẫu thật sự là thần tiên quyến lữ.

Chư sư mẫu quay đầu nhìn nàng:
Con và Mẫn Hành đến độ tuổi này của chúng ta, cũng sẽ giống vậy thôi. Không chừng còn tốt hơn.

Lâm Cẩn Dung mặc mặc, thấp giọng nói:
Có lẽ thế.

Chư sư mẫu nhìn nàng một lát, nghiêm túc nói:
Nhất định mà. Từ trước khi con và mẫu thân ở thôn trang này, ta đã thấy con là cô nương tốt, rất muốn làm quen với con. Nhưng thấy tùy tiện tìm tới cửa thì không tiện, liền nghĩ cô nương tốt như vậy sẽ gả cho ai đây, ai ngờ đúng là Mẫn Hành. Khi đó Chư tiên sinh đã nói, là một đôi giai ngẫu trời đất tạo nên. Mẫn Hành hài tử này, coi như là ta nhìn thấy lớn lên, tuy rằng hơi ít nói, phẩm hạnh lại thập phần đoan chính, trời sanh tính tình cứng cỏi, khắc khổ lại nghiêm túc. Hai ngươi tài mạo tương đương, gia thế tương đương, đều là phẩm hạnh đoan chính, chỉ cần hai người các con muốn, sao có thể không tốt được? Ta thấy gương mặt con hàm chứa sầu lo, hình như có tích tụ, tuổi còn trẻ, tâm tư không thể quá nặng, nên học cách thông suốt mới phải.

Lâm Cẩn Dung thấy lời này hình như có ý chỉ điểm, nhất thời vô hạn than thở, không phải hai người đều tốt thì có thể đi đến lâu dài, sống thật hạnh phúc, có điều lời này nếu nói với Chư sư mẫu, không khỏi quá mức thân thiết, liền chỉ ngọt ngào cười:
Đa tạ sư mẫu chỉ điểm.

Chư sư mẫu tâm tính lỏng lẻo, điểm đến thì dừng, ngược lại cùng Lâm Cẩn Dung nói về việc khác, chợt thấy một nhũ mẫu bưng rổ trứng gà đến, cười nói:
Là thê tử nhà họ Vương đưa tới tặng Lục Nhị thiếu phu nhân, đều là trứng gà nhà nàng, vừa mới lấy sáng nay.

Lâm Cẩn Dung không nhận ra người này, không khỏi điều tra nhìn về phía Chư sư mẫu, Chư sư mẫu cười nói:
Con còn nhớ không? Năm ấy ngày Hoa Triêu đến đây cùng mẫu thân con gặp nữ tử họ Hà ở Thanh Lương tự kia, được mẫu thân con tặng ba mươi quan tiền làm đồ cưới, gả cho người nhà họ Vương, nay đã có hai con, cuộc sống êm đẹp. Khi nàng nhàn rỗi cũng đến chơi với chúng ta, hơn phân nửa là nghe thấy con đến đây, cố ý về nhà cầm quà sang. Một mảnh thành tâm, con thu nhận đi.

Lâm Cẩn Dung vài năm nay việc thiện đã làm không ít, lại không trông cậy có người nhớ kỹ nàng như vậy, nhìn một rổ trứng gà tươi mới, trong lòng không thể không nói là không vui, liền cười đáp:
Nàng còn nhớ sao, nhận quà của nàng, như thế nào cũng phải gặp mặt cảm tạ một chút.

Nhũ mẫu kia cười nói:
Nàng thẹn thùng, vừa đưa liền đi rồi. Chỉ nói đa tạ Nhị thiếu phu nhân, nàng thường xuyên ở trước mặt Bồ Tát thắp hương dập đầu, cầu Bồ Tát phù hộ người và Lâm Tam phu nhân trường mệnh trăm tuổi, cả đời thuận ý.

Lâm Cẩn Dung có chút ngượng ngùng:
Ta lúc ấy cũng bất quá là tiện gặp phải thì giúp, không đảm đương nổi nàng lại nhớ rõ như vậy……


Chỉ là một ý niệm trong đầu con, lại thành toàn cả đời của nàng, con làm việc tốt nên nàng mới nhớ.
Chư sư mẫu thở dài:
Nghe trưởng tức của ta nói, nhà mẹ đẻ của nàng có một vị nghĩa sĩ, lấy chính gia tài của mình làm việc thiện, chuyên vì nữ tử bần gia, hay nam tử nghèo khó không thể cưới vợ mà giúp đỡ. Cưới phụ thì cho hai mươi quan tiền, gả nữ nhi thì cho ba mươi quan tiền, qua vài năm, giúp hàng trăm người, tạo ra vô số phúc lợi. Mấy năm nay ta cùng Chư tiên sinh tuy rằng cũng làm chút ít, nề hà là ít của cải, năng lực hữu hạn, không thể giúp nhiều người.
Sau đó lại cùng Lâm Cẩn Dung nói về chuyện bên ngoài.
Lâm Cẩn Dung có chút đăm chiêu, càng cảm thấy thiên hạ to lớn, kiến thức của mình thật sự nông cạn, tâm tư chỉ đảo quanh tại lợi ích nhỏ nhoi của nhà mình, thật sự là không công lãng phí trọng sinh. Cảm thấy đột nhiên có chút sáng sủa, úc khí cũng phai nhạt không ít, thấy Chư sư mẫu cảm khái, thì khuyên nhủ:
Loại chuyện này tận tâm là tốt rồi.


Nói đúng.
Chư sư mẫu nở nụ cười một hồi, liền đem chuyện này quăng ra sau đầu, đem vài nhi tức của nàng tới diện kiến Lâm Cẩn Dung. Nhi tức Chư gia rất quy củ, cũng có kiến thức, Lâm Cẩn Dung cùng các nàng nói chuyện thập phần vui vẻ, đúng là thả lỏng trước nay chưa từng có. Đặc biệt là tiểu nhi tức Hàn thị của Chư gia, xuất thân là người Hoài châu, cùng Lâm Cẩn Dung tuổi tác tương đương, chỉ nói hai ba câu liền cùng Lâm Cẩn Dung sinh ra cảm giác tri âm, quả thực hận vì đã gặp trễ.
Ngày khoan khoái luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới thời điểm rời đi, Lục Giam sai người đến gọi, Lâm Cẩn Dung lưu luyến không rời cùng đám người Chư sư mẫu từ biệt, lại cùng Hàn thị ước định ngày sau thư từ lui tới, mới xoay người lên xe ngựa.
Lúc này đang là giữa trưa, ngày ấy nắng đặc biệt độc, Lục Giam cùng Lâm Thận Chi đều sợ phơi nắng, tránh ở trong xe hóng mát, thấy nàng cầm rổ trứng gà đùa nghịch, Lục Giam cũng đành thôi, chỉ thấy nàng vui mừng cũng coi như đã đạt tới mục đích khi mang nàng xuất môn. Nhưng Lâm Thận Chi lại ngạc nhiên hỏi:
Sư mẫu sao lại đưa cho Tứ tỷ một rổ trứng gà?

Lâm Cẩn Dung hơi vài phần kiêu ngạo, cười nói:
Cũng không phải là sư mẫu đưa. Là của người khác.

Anh Đào kỉ kỉ oa oa kể lại, đắc ý nói:
Chư phu nhân luôn luôn khen ngợi thiếu phu nhân nha.

Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung trong vẻ vui mừng lại mang theo vài phần ra vẻ rụt rè, trong rụt rè lại mang theo vài phần khoe khoang đắc ý nho nhỏ, không khỏi khẽ cười:
Nếu nói như vậy, rổ trứng gà này cũng nên chia một nửa cho nhạc mẫu mới đúng.

Lâm Cẩn Dung đột nhiên nói:
Sớm biết rằng Chư sư mẫu cùng vài vị sư tẩu là người như vậy, thì ta đã sớm cầu chàng mang theo ta đến. Hôm nay cùng Tam thiếu phu nhân nói chuyện mà hận vì đã gặp trễ, lại lập tức phải từ biệt.

Lục Giam nghe vậy, trong lòng vui vẻ, giương mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, thấy nàng nắm trong tay một quả trứng gà trắng bóc, xảo tiếu thản nhiên:
Sư mẫu nói đây là lòng đỏ đôi, ta hận không thể lập tức đập ra nhìn xem, các ngươi đã từng nhìn thấy chưa?

Lâm Thận Chi hèn mọn nói:
Huynh cho là ai cũng thiếu kiến thức giống như huynh vậy, ta đương nhiên đã thấy qua.

Lâm Cẩn Dung cả giận, nói:
Đúng vậy, đệ đương nhiên đã thấy qua, ngày bé chỉ cần đệ vừa khóc, mẫu thân liền hận không thể đem mọi đồ chơi kỳ thú tới cho đệ xem, để cho đệ chơi đùa.

Lâm Thận Chi mới mười hai tuổi, đúng là thời điểm trọng mặt mũi, thấy Lâm Cẩn Dung ở trước mặt Lục Giam kể lại chuyện ngày bé, không khỏi cả giận, bĩu môi nói:
Ngày bé Tứ tỷ không phải cũng đi theo bọn họ sủng ta nga!

Lâm Cẩn Dung nói:
Đệ vốn nên bảo ta lấy gậy đánh đệ đi, đệ sớm nói nha, ta nhất định sẽ không để đệ thất vọng.

Lâm Cẩn Dung bình thường không có vẻ thiên chân khả ái của nữ tử ở độ tuổi này, Lâm Thận Chi mấy năm nay lại là bộ dạng tiểu đại nhân tuổi trẻ mà thành thạo, thật sự hiếm khi thấy hai tỷ đệ như thế. Lục Giam nhìn trái ngó phải, thấy hai tỷ đệ đều cực đáng yêu, liền tiếp nhận trứng gà trong tay Lâm Cẩn Dung, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
Ta cũng chưa thấy qua.

Anh Đào cùng Đậu Nhi cũng cười:
Nhóm nô tỳ cũng chưa thấy qua.

Lâm Thận Chi liền bĩu môi:
Nam tử hán đại trượng phu không nên so đo với nữ nhân a.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.