Chương 328: Chấp Nhận
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2430 chữ
- 2020-05-09 04:31:21
Số từ: 2425
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Nói không thông.
Lần thứ hai hai người trao đổi vẫn thất bại.
Nhưng là cũng không hẹn trước mà cùng áp dụng tạm thời cho qua việc này, vẫn sinh hoạt như bình thường, cũng vẫn nhìn sắc mặt nhau mà giữ ý. Đám người Sa ma ma vẫn đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ hy vọng cuộc nói chuyện này nhanh chóng trôi qua.
Ý vị sâu xa là hai người đối với phu thê Hạ Diệp có thái độ bỏ lơ. Đầu tiên nói tới Lục Giam, tuy là hắn ép buộc phải lừa gạt sau lưng, nhưng Hạ Diệp lúc trước đã từng đáp ứng hắn không đem chuyện này nói ra, qua đi lại thất tín, suýt nữa dẫn đến phiền toái, mặc dù hắn không đến mức cùng hai hạ nhân so đo, [lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị] quát lớn hoặc là làm ra vẻ muốn đuổi người đi, nhưng rốt cuộc trong lòng mất hứng, cho nên đó là hờ hững, chẳng quan tâm.
Thái độ của Lâm Cẩn Dung càng rõ ràng. Đầu tiên là mặc kệ đợi cho Hạ Diệp không chịu nổi, chung quanh nhờ người cầu tình, mới ở trước mặt đám người Sa ma ma gặp mặt phu thê hai người, cũng chưa nói cái gì, mà là trực lai trực khứ
(nói thẳng không hề vòng vo)
:
Thừa dịp còn chưa hoàn toàn trở lạnh, chờ ta đem lễ vật năm mới thu thập một chút rồi mang về Bình châu đi thôi.
Hạ Diệp cùng Tống Bằng ngàn dặm xa xôi, đầy cõi lòng hy vọng cùng vui mừng theo nàng từ Bình châu đến kinh thành, tất nhiên là không muốn cứ như vậy bị đuổi đi, có điều bản thân cũng hiểu được đã mất lòng đôi bên, liền chỉ khóc lóc cầu tình.
Lâm Cẩn Dung có tâm muốn nói cho người chung quanh nghe, nhân tiện tiếp lời:
Đừng khóc, ta sẽ không thay đổi chủ ý. Tuy ta biết các ngươi khó xử, nhưng các ngươi đã quên nhiệm vụ chính yếu, đánh mất bổn phận, mặc kệ có bao nhiêu lý do, bổn phận không làm tròn là sai, ta thật sự không thể yên tâm.
Bổn phận của bọn họ là cái gì? Bọn họ là người mà nhà mẹ đẻ đưa tới cho Lâm Cẩn Dung, bổn phận chính là nghe theo Lâm Cẩn Dung, thời khắc mấu chốt chỉ nghe một mình Lâm Cẩn Dung! Lúc Lâm Cẩn Dung không thể chu toàn mọi việc, thì trở thành đôi mắt cùng lỗ tai của nàng, giúp nàng trông chừng, quản lý, cam đoan cho lợi ích lớn nhất của nàng, nhưng bọn họ chẳng những trước đáp ứng Lục Giam nói dối sau lưng Lâm Cẩn Dung, tiếp theo lại sợ mình bị liên lụy, vi phạm lời thề. Không có sai lầm gì quá lớn, về tình có thể tha, nhưng không thể khiến người nể trọng nữa rồi. Ai biết được, hôm nay bọn họ làm như thế ngày sau gặp phải đại sự gì khác, bọn họ sẽ làm thế nào đây? Tín nhiệm được xây dựng không dễ dàng, nhưng muốn phá hủy hoàn toàn lại rất nhẹ nhàng.
Hạ Diệp nghe vậy, khóc rống thất thanh:
Thiếu phu nhân, cầu người cho nô tỳ một cơ hội nữa.
Lâm Cẩn Dung thở dài, lại nói:
Thưởng phạt phân minh, đây là phạt, sau đó ta sẽ thưởng. Ngày ấy họ Chu vô lại đối ta vô lễ, Tống Bằng dũng cảm bảo hộ chủ tử rất tốt, trước thưởng mười quan tiền, sau khi trở về ta cũng sẽ không nói gì với người trong nhà, coi như là thay ta cùng Nhị gia đưa lễ vật trở về, chính là đi rồi thì không quay trở lại đây nữa.
Rốt cuộc vẫn giữ lại cho bọn họ vài phần thể diện.
Đa tạ thiếu phu nhân lưu tình.
Hạ Diệp hiểu được không thể trông cậy vào nữa liền chảy lệ vái một cái thật sâu, Tống Bằng chưa nói cái gì, chỉ hỏi Lâm Cẩn Dung:
Vậy trước khi đi, thiếu phu nhân còn có gì muốn phân phó cho nô tài không?
Lâm Cẩn Dung lúc này lại lộ một nụ cười:
Cách thời điểm mang lễ về còn chút thời gian, đã nhiều ngày ngươi nhàn rỗi rồi, giờ qua chỗ Diêu quản sự hỗ trợ, dẫn hắn đi tìm người môi giới, một lần nữa tìm cửa hàng thích hợp, chú ý tìm tòa có hậu viện có thể trữ hàng và phòng ở.
Tống Bằng đáp ứng, Sa ma ma lại kinh nghi bất định, chẳng lẽ Lục Giam đồng ý rồi sao? Nhưng không tới phiên mình hỏi, cũng không dám mở miệng nhắc đến với Lâm Cẩn Dung. Nghĩ nghĩ, liền cho rằng, phu thê hai người hẳn đã nhất trí, bằng không chuyện tư mật như vậy, Lâm Cẩn Dung tuyệt đối không có khả năng công khai rõ ràng an bài trước mặt mình như thế.
Lâm Cẩn Dung đuổi phu thê Tống Bằng đi, lúc này mới gọi bốn người Đậu Nhi, Anh Đào, Song Toàn, Song Phúc đứng ở trước mặt, hòa hòa khí khí nói:
Các ngươi từ nhỏ đã đi theo bên người ta, trừ bỏ Song Toàn, Song Phúc tuổi nhỏ, thì chưa được bao lâu, Đậu Nhi đi theo 7, 8 năm, Anh Đào cũng có 5, 6 năm, tính nết của các ngươi thế nào ta biết, tính nết của ta các ngươi càng rõ ràng hơn.
Nói tới đây, Sa ma ma đột nhiên mạnh vỗ đầu, nói:
Thiếu phu nhân thứ tội, lão nô đã căn dặn phòng bếp, nữ đầu bếp chỉ sợ quên việc, thời gian này cũng chưa sai người đưa tới đây, phải nhanh đi xem xét, đừng để quá lửa lãng phí thứ tốt.
Rõ ràng là thấy nàng giáo huấn nha hoàn thị uy, thấy ở lại đây cũng không hay, cho nên mới tìm cớ né tránh. Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu được, trên mặt nửa điểm không biểu hiện, hòa hòa khí khí nói:
Làm phiền ma ma.
Mắt thấy Sa ma ma bước nhanh ra cửa phòng, Lâm Cẩn Dung mới lại tiếp tục nhìn về phía bốn nha hoàn:
Ta không phải muốn các ngươi bất kính với Nhị gia, không phải muốn các ngươi lừa gạt Nhị gia, nhưng các ngươi phải hiểu được, rất nhiều sự tình, là chuyện của ta và Nhị gia, các ngươi không thể dễ dàng xen vào, các ngươi chỉ để ý kiên định làm tốt bổn phận của các ngươi, đó là chức trách. Hết bổn phận, ngay cả có gì không ổn, cũng còn có ta. Nếu không, Hạ Diệp còn có nơi để về, các ngươi thì có thể đi đâu?
Lời này nói ra rất thẳng thắn, đó là muốn các nàng làm tròn bổn phận, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, nếu còn không hiểu, lần sau tái phạm tật xấu giống như Hạ Diệp, vậy chẳng trách được ai. Mấy người Đậu Nhi sắc mặt rất khó coi, đặc biệt là Anh Đào, Lâm Cẩn Dung nhất nhất xem ở trong mắt:
Ta đã nói hết rồi, không có việc gì thì tan đi. Chỉ mong các ngươi đừng khiến ta thất vọng, cũng đừng làm cho ta khó xử.
Đậu Nhi dẫn theo vài nha hoàn quỳ gối hành lễ lui ra, Lâm Cẩn Dung đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dựa vào đó nhìn ra ngoài. Ngoài cửa sổ ánh nắng tỏa chiếu, bầu trời xanh trong, lá cây bồ đào vẫn sum suê, có vài phiến lá óng ánh sáng lạn nhẹ nhàng run lên trong gió nhẹ, chim chóc đậu trên cành cao, ra sức xướng ca. Thế giới này, tốt đẹp như thế. Nàng đột nhiên rất nhớ Lệ Chi cùng Lâm Thế Toàn.
Tống Bằng không còn gì phải cố kỵ, nghênh ngang ở trước mặt Lục Lương đi ra cửa tìm Diêu Trác. Hai người có chút khác biệt, lại đều nhìn chằm chằm vào cùng một vị trí, đó là đại quản sự của nhà này, bởi vậy tuy rằng hằng ngày ở chung hòa thuận, nhưng ngấm ngầm có tranh đấu, Lục Lương sớm đoán được hắn không có kết quả tốt, nhìn hắn ung dung như vậy, ngược lại ngạc nhiên:
Tống huynh đệ, ngươi đây là muốn đi đâu?
Tống Bằng nghĩ, Lâm Cẩn Dung có thể trước mặt Sa ma ma phân phó hắn làm việc, vì thế cũng không sợ Lục Giam biết, liền thản nhiên nói:
Thiếu phu nhân phân phó ta đi tìm Diêu quản sự, có việc phải làm.
Lục Lương trong lòng nhảy dựng, nhanh bảo lão bà của hắn đi tìm Sa ma ma, sau khi được chứng thực, lại nhân trong nhà không có những người khác, không tiện đi tìm Lục Giam, vì thế trông mong đứng chờ ở cửa, đợi đến khi Lục Giam trở về nhà, liền chạy nhanh tiếp đón, nhỏ giọng đem nguyên do sự việc nói ra. Vừa nói, vừa nhìn lén biểu tình của Lục Giam, Lục Giam lại chỉ im lặng nghe xong, bình tĩnh nói một tiếng:
Đã biết.
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Lục Lương nhịn không được nghĩ, như vậy, Nhị gia đã đổi ý muốn nhân nhượng thiếu phu nhân, trách không được thiếu phu nhân công khai làm việc, vì thế liền nhiều lời một câu:
Nhị gia, người tuổi còn trẻ, nô tài cả gan nhiều miệng, năm đó thê tử của hạ nhân khi có nhi tử Đại Nha, thường xuyên không có việc gì liền dắt tay áo khóc, nô tài ngay từ ban đầu đã phiền muốn chết, sau lại cố ý theo sát nàng, lúc này mới tốt hơn nhiều.
Lục Giam thản nhiên quét hắn liếc mắt một cái, kéo kéo khóe môi, đi vào nhị môn, thấy xung quanh không có người, lập tức sầm mặt xuống, đi đến đông viện ngồi đó sinh hờn dỗi.
Lâm Cẩn Dung nay thủ pháp cũng không giống hắn, khi đó hắn chỉ là bức bách nhóm tôi tớ của nàng nghe theo hắn lừa gạt nàng, đánh chủ ý là gạo nấu thành cơm; Hiện tại nàng lại quang minh chính đại làm cho cả nhà lầm tưởng hắn đồng ý việc này, nếu hắn biểu hiện ra mất hứng hoặc là không chấp nhận, đó là khiến mọi người biết nàng tổn hại ý nguyện của hắn, không đem hắn để vào mắt, hắn cũng hoàn toàn mất hết mặt mũi. Đúng là ngươi có kế Trương Lương, ta có kế qua cầu rút ván, các hiển thần thông.
Lục Giam phiền chán không chịu nổi, cảm thấy thật sự là phiền toái.
Thiếu phu nhân, Nhị gia đã trở lại.
Vừa mới bị chỉnh, Đậu Nhi vẫn đứng bên ngoài, mấy người Anh Đào vô cùng nhu thuận:
Chính là không biết vì sao, nghe Lục Lương nói mấy câu, liền đi đến đông viện.
Đã biết.
Lâm Cẩn Dung sửa sang lại châu sai, phân phó nói:
Đem bánh hạt dẻ mới làm ra, lại bưng một bình trà nóng, đi theo ta đến đông viện.
Lục Giam đang tức giận, nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm líu ríu của Song Toàn, nhanh liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn giả vờ giả vịt mài mực viết chữ.
Lâm Cẩn Dung đẩy cửa ra, thấy hắn quần áo cũng không đổi, đưa lưng đứng về phía mình, nghe thấy tiếng vang cũng không quay đầu, liền lệnh Song Toàn buông mấy thứ đi ra ngoài, đi đến bàn học giữ mặc đĩnh trong tay Lục Giam:
Mẫn Hành muốn viết chữ sao? Ta mài mực cho chàng.
Lục Giam liếc nàng một cái, nhưng thấy nàng hôm nay dung sắc đặc biệt kiều diễm. Nàng lúc này bất quá mới chỉ mang bầu 3 tháng, chưa lộ bụng, ngực đầy đặn hơn một chút, trên mặt không thoa chút phấn son, cũng đã phá lệ oánh nhuận kiều diễm, lại thêm trên mặt trong mắt kia mang theo vài phần đắc ý tươi cười, thấy thế nào cũng đều chói mắt, đang định không nói lời nào, không để ý tới nàng, cuối cùng thản nhiên hỏi:
Nàng đang mang thai, việc tốn sức thế này sao có thể để nàng làm?
Lâm Cẩn Dung trên tay không ngừng, cười nói:
Ta cũng không phải kẻ yếu ớt, mài mực có thể ảnh hưởng gì đây? Mẫn Hành không đổi quần áo sao? Có đói bụng không? Bên kia có bánh hạt dẻ mới làm cùng trà nóng, ăn trước đã.
Nàng càng là không có việc gì, Lục Giam lại càng tức tối:
A Dung nàng thế nào cũng phải chống đối với ta sao?
Lâm Cẩn Dung mở to hai mắt nhìn hắn:
Hàng hóa đã đưa tới, người cũng đến, cũng không thể bỏ phí, huống chi đều là đầy tớ đi làm, ta bất quá chỉ mở miệng ra lệnh mà thôi. Hôm nay mới an bài Tống Bằng xuất môn, ta có nhàn tâm đi theo các nàng làm bánh hạt dẻ, là ta tự tay làm, chàng không muốn nếm thử sao?
Lục Giam nói:
Không có khẩu vị.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói:
Mẫn Hành, ngay lúc đó tâm tình của ta cũng giống như chàng vậy.
Kỳ thật sự tình đến bước này, hai người đều hiểu được, cửa hàng nhất định phải khai trương, bất quá là ai lui một bước mà thôi.
Tia nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu vào bình hoa cúc trên án, càng khiến đóa hoa cúc kia sáng lạn như vàng. Lục Giam trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:
Nàng thật sự rất cố chấp, cũng chỉ có ta mới có thể nhẫn nhịn nàng thôi.
Nếu như không dung nổi, hôm nay cũng không phải quang cảnh thế này. Lâm Cẩn Dung trầm mặc gắp một miếng bánh hạt dẻ đưa đến bên miệng hắn, Lục Giam hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, há mồm cắn.