Chương 336: Hiệp Lực
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2358 chữ
- 2020-05-09 04:31:24
Số từ: 2353
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Đêm đầu Tháng giêng, cả bầu trơi sáng trưng.
Toàn bộ kinh thành nơi nơi giăng đèn kết hoa, người đi đường như mắc cửi, ngựa xe như nước. Hai bên ngã tư đường đều là sòng bạc tạm thời, từ đồ vật nho nhỏ đến thứ có chút quý giá, đều bị lấy ra để đặt cược, quần chúng trong bao có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu lá gan, đều nguyện ý đặt cược khá nhiều tiền.
Trong quán ca truyền ra tiếng ti trúc vang tận mây xanh, rượu rau thơm hương khiến người đi đường nức mũi, cũng có một số người, lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể đến gần. Nữ tử phú quý mặc bộ đồ mới, trang điểm tinh tế, đeo vàng mang ngọc, cẩm tú ủng đám, được gia đinh thân thể khoẻ mạnh cùng thị nữ khôn khéo cẩn thận che chở, thản nhiên dạo bộ bên trong đám người, tùy tâm sở dục, nhìn cái gì cảm thấy hứng thú thì dừng lại ở chỗ đó. Lúc cao hứng liền sai sử người bên cạnh cũng tiến lên chơi cùng, sau đó, lại đến ngồi nghỉ ở một trà lâu bên đường, vui chơi giải trí, thoải mái thế nào thì như thế ấy. Gặp được người quen cũng không cố kỵ, lên tiếng kêu gọi, ai cũng không cười ai, ngược lại là khen ngợi đối phương ăn mặc trang điểm đẹp. Các nàng là cảnh tượng hấp dẫn lực chú ý nhất vào ban đêm tháng giêng, các nàng đang nhìn người bên ngoài, người bên ngoài cũng nhìn ngắm các nàng.
Đây chính là kinh thành.
Một nơi quy củ trật tự sâm nghiêm, lại ở khắp mọi ngõ ngách lộ ra kiêu ngạo phồn hoa độc đáo.
Chỗ thanh tịnh trong góc đường Phan Lâu có một chiếc xe ngựa bình thường đỗ ở đó, đầu xe treo phong đăng tản mát ra ánh sáng ôn hòa, chiếu sáng cửa xe lộ ra nửa gương mặt nam tử trẻ tuổi một mình ngồi ở phía trước cửa sổ, khăn màu xanh, mắt đen như mực, vẻ mặt ôn nhuận như ngọc, phảng phất giống như một bức tranh.
Là Lục Nhị lang.
Một cỗ xe ngựa xa hoa chậm rãi tránh đi đám người chật chội, hướng tới phố Phan Lâu, Vinh Thất thiếu phu nhân Trương San nương từ xa đã thấy Lục Giam tĩnh lặng ngồi đó, mỉm cười nhẹ nhàng chọc chọc Vinh Thất ngồi một bên đang nhắm mắt dưỡng thần:
Chàng xem Lục Nhị lang có giống như người bước ra từ trong tranh không?
Vinh Thất trợn mắt, nghiêm trang nhìn một hồi, nói:
Thật là giống, bất quá so với ta còn kém hơn một chút.
Một bên thị nữ không khỏi cười khẽ ra tiếng, Vinh Thất nghiêm túc trừng qua:
Cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi nói công tử nhà ngươi không tuấn tú bằng Lục gia Nhị lang sao?
Thị nữ vội thấp đầu, nhỏ giọng nói:
Ai cũng thua kém Thất gia.
Nói bậy! Trợn mắt nói dối, ta làm sao so với được với Thất thiếu phu nhân nhà chúng ta.
Vinh Thất cợt nhả quay đầu hỏi Trương San nương:
San nương, nàng nói có đúng hay không?
Trương San nương đã sớm quen mắt, lạnh nhạt nói:
Chàng cứ thổi phồng đi. Dù sao ba hoa chích choè cũng không tốn tiền mà.
Vinh Thất nhíu mày nói:
Ta nói nha, San nương nàng sao không có nửa điểm đáng yêu vậy? Phu quân ta nói thơm thì nàng phải nói thơm, ta nói thối, nàng cũng phải nói thối, đây mới là chi đạo làm thê tử a.
Trương San nương mỉm cười:
Phu quân nói phải.
Khi nói chuyện, xe ngựa tiếp cận góc đường, Vinh Thất vội lệnh cho xe dừng lại, nhảy xuống cùng Lục Giam chào hỏi:
Mẫn Hành!
Lục Giam lên tiếng, nhảy xuống xe, trước hoàn lễ với Vinh Thất, sau đó xa xa hướng tới Trương san nương trong xe ngựa thi lễ, nói:
Nội tử ở trong cửa hàng xin đợi nhị vị đại giá.
Đi trước đi, chúng ta theo sau.
Vinh Thất hướng phía sau xe ngựa đưa tay mời, không khách khí ngó nghiêng xe ngựa của Lục Giam, đánh giá xung quanh một phen, cười vỗ vỗ bả vai Lục Giam:
Huynh thật biết hưởng phúc, bên ngoài nhìn không thấy, bên trong lại bố trí thật thoải mái.
Lục Giam mỉm cười:
Nội tử thân mình không tiện, luôn đặt nàng lên trước.
Vinh Thất chọn chỗ ngồi thoải mái, nói:
Đã biết, nam nhân mà, việc nhỏ việc lớn cũng nên quan tâm đến nữ nhân.
Vừa cười nói:
Hiếm khi huynh chủ động mời ta đến, nói đi, có gì thú vị để chơi đùa sao?
Lục Giam ngồi thẳng thân mình, lại cười nói:
Không có, nội tử ra lệnh cho các quản sự cửa hàng bày trò chơi mạt chược nho nhỏ, để vui đùa một chút.
Vinh Thất lưng vốn đang lười nhác rũ xuống lập tức banh thẳng, hỏi:
Sao đệ biết chúng ta thích chơi trò này?
Phàm là con người, đều mang theo ba phần ham chơi, huống chi là thời điểm toàn dân vui mừng thoải mái thế này? Vinh gia gia quy sâm nghiêm, nhưng Vinh Thất không phải lão già, người trẻ tuổi thích vui đùa không phải là bí mật gì. Lục Giam không nói với hắn chuyện đó, chỉ hỏi:
Thất lang cũng thích sao? Vốn chỉ muốn náo nhiệt một hồi, nếu thích, vậy thật tốt.
Vinh Thất hưng phấn không thôi:
Ở chỗ khác luôn bó tay bó chân, hôm nay cần phải tận hứng một phen. Huynh còn thỉnh những ai không?
Lục Giam cười:
Nói ra thật xấu hổ, chỉ mời các ngươi, không mời người lung tung.
Vinh Thất hơi hơi nhíu mày:
Huynh cũng quá cẩn thận rồi, ta không phải là người soi mói ngạo mạn.
Biết, bằng không cũng sẽ không mời huynh.
Lục Giam cũng không nói nhiều, chỉ để ý dẫn hắn đến cửa hàng. Trước cửa hàng treo cao
Lâm Tưởng Bảo Hóa Hành
cùng năm đèn lồng đỏ thẫm theo gió đảo quanh, phía dưới có rất nhiều tủ màu, bên trong có vài châu thúy, mũ quan, món đồ chơi, cây quạt, trâm sai, tơ lụa chi chúc, nhiều người vây quanh ở nơi đó chơi mạt chược, tiếng cười tiếng la vang thành một mảnh, huyên náo vô cùng.
Thấy xe ngựa đến, Diêu Trác tiến lên, thật cẩn thận che chở mấy người vào hậu viện, Lâm Cẩn Dung mặc áo choàng ấm, quanh thân cao thấp che thật kín, chỉ lộ ra gương mặt, mỉm cười đứng ở trước cửa chờ, cùng Vinh Thất, Trương San nương thi lễ, liền dẫn hai người vào một gian nhã thất tinh xảo.
Trương San nương vừa mới nghe Vinh Thất nói nguyên do, cũng có chút nóng lòng muốn thử, liền thở dài:
Năm mới ta cũng từng vụng trộm cùng Hạnh nương, Quỳnh nương chơi đùa, nhưng chưa từng đông vui như vậy.
Lâm Cẩn Dung liền cười nói:
Ta cũng muốn mời hai người nàng tới, nhưng luôn cảm thấy có chút mạo muội.
Trương San nương có hưng trí:
Không sợ, nếu tẩu không chê phiền, ta lập tức sai người đi gọi hai người nàng đến. Quỳnh nương gần đây tâm tình không tốt, vừa vặn để nàng giải tỏa.
Nhiều người mới vui.
Vinh Thất từ trước đến nay đều tùy ý, không sợ Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung ngại hắn nhiều chuyện, trực tiếp cùng Lục Giam nói:
Mẫn Hành huynh thường ngày quá nghiêm túc đoan chính. Cơ hội như vậy, phải nên tìm nhiều người kết giao, tương lai mặc kệ là còn ở lại trong kinh, hay là nhậm chức bên ngoài, đối với huynh cũng chỉ có lợi. Đừng nói hoạn lộ, ngay cả cửa hàng của Nhị tẩu, sinh ý không chừng sẽ rất tốt.
Nếu hắn đã chủ động đề cập, đây là cơ hội tốt, Lục Giam nhân cơ hội nói:
Không dối gạt Thất lang, hôm nay thỉnh hiền phu thê lại đây, thật sự là có chút tư tâm.
Vinh Thất cùng Trương San nương bất động thanh sắc nhìn nhau liếc mắt một cái, Trương San nương vốn định thỉnh Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnh nương, lại ý bảo người bên cạnh lui ra sau, Vinh Thất lên tiếng nói:
Có lời thật muốn nói với nhị vị, nếu có thể giúp đỡ thì không cần nhiều lời, nhưng nếu không thể, còn muốn thỉnh hai người thứ lỗi.
Hắn còn trẻ tuổi, có thế lực của phụ huynh, quả nhiên ăn ngay nói thật.
Hắn trực tiếp, Lục Giam cũng rõ ràng, liền đem chuyện tình của cửa hàng kể lại:
Ta không phải là người dễ dàng gây phiền toái cho người khác, nhưng cứ thế mãi chỉ sợ là rắc rối không ngừng, một ngày cần cầu người, không bằng sớm tính toán. Nếu hiền phu thê có thể hỗ trợ đằng sau vậy vô cùng tốt, nếu không thể, còn thỉnh hỗ trợ bắc một cây cầu.
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu:
Vốn chúng ta cũng không thiếu tiền, cửa hàng này không cần phải khai trương, chính là nàng có ý nguyện, vì vậy không thể không mở.
Vinh Thất có chuyện gì mà không hiểu biết, mới vừa nghe nói liền rõ ngay:
Đúng rồi, các ngươi tại đây trong kinh vô căn vô đáy, nếu là sinh ý tầm thường cũng đành thôi, sinh ý bảo hóa vốn được nhiều người để ý, gần đây buôn bán càng ngày càng tốt, lại càng gây chú ý. Dưới chân Thiên Tử, mặc dù không có chuyện cường ngạnh mua bán, nhưng bị người đố kỵ, ba ngày hai bữa gây chuyện là rất phiền toái. Huynh chớ lo lắng, chuyện này cứ để ta lo!
Hắn hào sảng như thế, làm Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung thập phần ngoài ý muốn, đang muốn cảm ơn, Trương San nương mỉm cười, nghiêng người qua, ôn nhu nói:
Cũng không phải chuyện giết người phóng hỏa, vi kỉ loạn pháp, bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, tất nhiên có thể giúp thì phải giúp. Nhưng chỉ là, ta không nghe thấy Dung nương nói tâm nguyện của tẩu?
Ngụ ý đó là nhấc tay chi lao thì đương nhiên có thể. Trương San nương có thể nói là khôn khéo hơn Vinh Thất nhiều, không thể dễ dàng nói cho có lệ, nhưng Lâm Cẩn Dung cũng không định làm như vậy, thản nhiên đáp:
Nguyện vọng của ta chẳng qua là muốn xây dựng một nhà tình nghĩa, cố gắng để nữ tử bần hàn có chốn dung thân mà thôi.
Trương San nương trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, lập tức rất nhanh che giấu, nhẹ nhàng cười:
Ý tưởng này của Dung nương vô cùng tốt, nhưng xin thứ cho ta nói câu không khách khí, hiện nay nữ tử bần hàn vô cùng nhiều, chỉ bằng một mình tẩu, có năng lực quản được bao nhiêu!
Lâm Cẩn Dung lẳng lặng nói:
Ta cầu không phải số lượng, mà là tâm an.
Nàng đoán Trương San nương đại khái sẽ coi nàng là hạng người mua danh chuộc tiếng, nhưng nàng không muốn giải thích nhiều, chỉ vì loại chuyện này, tin tưởng thì tin, không tin thì dù thế nào cũng không thể giải thích rõ.
Trương San nương trầm ngâm một lát, hỏi:
Mỗi người có chí hướng khác nhau, cần gì phải cân nhắc. Vậy tẩu muốn chúng ta làm như thế nào?
Vinh Thất vươn người qua nói:
Cái gì làm như thế nào? Dù sao nếu có người tới cửa tìm đến gây sự, cứ bảo bọn họ đi tìm ta là được.
Trương San nương nhướn một bên lông mày, tiếng cười duyên thanh thúy vang lên:
Thất lang a Thất lang, chàng cho là tranh cường đấu ngoan thì cần phải xuất khí lực của nam nhi sao, ta thấy chàng và Lục Nhị gia vẫn nên ra bên ngoài chơi đi, đây là cửa hàng của Dung nương, đó là chuyện của nữ nhân chúng ta, vẫn nên để ta bàn bạc với nàng đi.
Lâm Cẩn Dung đối vói Trương San nương bội phục sát đất, chỉ một câu nhẹ nhàng liền nói rõ chuyện trái pháp luật loạn kỉ cương nhất định không làm, cũng không phải vô nguyên tắc trở thành tấm chắn cho bọn họ, lại càng không muốn Vinh Thất hào sảng cùng nghĩa khí bị người khác dễ dàng lợi dụng, lời nói uyển chuyển, liền nương theo nghĩa khí của người nam nhi mà đẩy phu quân sang một bên, còn lại đều là chuyện của nữ nhân. Kế tiếp nếu đàm luận không tốt, nàng muốn cự tuyệt mình, Lục Giam cùng Vinh Thất cũng không thể can thiệp. Lập tức theo ý tứ của Trương San nương, liếc mắt nhìn Lục Giam, Lục Giam liền rủ Vinh Thất ra ngoài:
Đi, ra bên ngoài chơi.
Đợi đến khi hai người đi, Lâm Cẩn Dung mới cười nói:
Ta làm sinh ý ở đây, ngày thường chỉ muốn mượn quý phủ trấn thủ giúp, cũng không muốn sinh sự.
Nhìn thần sắc uyển chuyển của Trương San nương, nếu nàng đồng ý hỗ trợ, liền nói ra việc sẽ chia cho nàng một phần tiền lãi, lại đặc biệt cường điệu một chút, nếu bất hạnh gặp phải đại sự, không cần nói gì khác, tóm lại là sẽ không khiến phu thê hai người chịu thiệt là được.
Trương San nương thần sắc không chừng, hãy còn trầm ngâm không nói.