• 1,907

Chương 380: Cam Đoan


Số từ: 2491
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Trời nửa sáng nửa u ám, trong tầng mây nặng nề màu xám xuất hiện lỗ hổng, ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống dưới, hình thành vài cột sáng chói mắt. Rừng trúc xanh biếc đắm chìm trong nắng, nửa là nắng chiếu xanh tươi, nửa là âm lãnh lành lạnh.
Mai Bảo Thanh ngồi ở đó, không chút để ý cầm quạt hương bồ phe phẩy than trong hỏa lò, ánh mắt xuyên thấu qua rừng trúc không rậm rạp lắm, dừng ở trên người hai tỷ đệ đang đến cách đó không xa.
Tỷ tỷ cao gầy thon thả, hé ra đậu lạp rộng thùng thình màu đen che đi hơn phân nửa, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một chút oánh bạch, đệ đệ mới đứng đến tai tỷ tỷ, thân gầy cao ngất, giống như một gốc cây trúc xanh tươi. Tỷ đệ hai người vừa đi vừa nói chuyện, mặc dù nghe không thấy đang nói gì, lại có thể nhìn ra tâm tình rất tốt, thực khoái trá.
Hai người càng tới càng gần, ấm nước suối trên tiểu hỏa lò cũng rầm rì gợn bọt nước lăn tăn, Mai Bảo Thanh ném quạt hương bồ sang bên cạnh, chuẩn bị pha trà, hắn nghe thấy thanh âm rõ ràng của Lâm Thế Toàn từ dưới lầu truyền đến:
Một đường vất vả.
Thanh âm thiếu niên vui vẻ lại mang theo vài phần tự khắc chế:
Tam ca!

Ngay sau đó, tiếng bước chân không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm từ cầu thang truyền đến, cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, một mùi hương lan thản nhiên theo gió nhẹ thổi lại đây. Mai Bảo Thanh không quay đầu, chuyên chú đùa nghịch trà cụ trước mặt, mây bay nước chảy lưu loát sinh động dùng bút lông thỏ Kiến Châu vẽ nên hình thái thân trúc gầy trong chén nước.
Phía sau một mảnh im lặng, không ai quấy rầy hắn. Mai Bảo Thanh ngừng tay, xoay người đối với ba người cạnh cửa hành lễ:
Thất lễ rồi.

Thiếu niên mặc miên bào màu xanh nhạt hơi hơi nhướn một đôi lông mi dài như tỷ tỷ hắn, trong ánh mắt rõ ràng toát ra vẻ không cho là đúng, giống như đang khiển trách hắn cố làm ra vẻ, lại vẫn nghiêm túc thi lễ với hắn:
Mai tiên sinh.

Lâm Cẩn Dung còn lại là hàm chứa ý cười thả nhiên, trong suốt thi lễ:
Có chút chậm trễ, còn thỉnh Mai đại lão gia thứ tội.

Lâm Thế Toàn bày ra vẻ chủ nhân cùng huynh trưởng:
Tuy trà tứ là của Tứ muội. Nhưng hôm nay ta làm chủ, chiêu đãi không chu toàn là lỗi của ta, đều ngồi đi.
Nói xong đem Lâm Thận Chi giới thiệu cho Mai Bảo Thanh:
Đây là tộc đệ của ta. Trong tộc đứng thứ bảy, Thận Chi.

Mai Bảo Thanh cẩn thận đánh giá Lâm Thận Chi một phen, ánh mắt dừng ở Lâm Thận Chi nhận ra là một thiếu niên đọc sách thực khắc khổ, liền khẽ cười:
Rất có phong phạm, nói vậy tương lai lại là thám hoa tiến sỹ đây.

Lâm Thận Chi có chút lúng túng, cũng rất thích được nói như vậy, hơi hơi hạ thấp người, nho nhã lễ độ nói:
Tạ cát ngôn của tiên sinh, Thận Chi nhất định khắc khổ, tận lực không cô phụ kỳ vọng của trưởng bối.

Ứng đối thích đáng. Lâm Cẩn Dung thực kiêu ngạo, thấy hẳn là nhiều lần mang Lâm Thận Chi đi ra ngoài đối với hắn rất có lợi.
Nhận thức khách và chủ ngồi xuống, Mai Bảo Thanh trịnh trọng hướng Lâm Cẩn Dung cảm tạ nàng ở kinh thành chăm sóc Mai Huệ nương, Lâm Cẩn Dung thì cảm tạ hắn tới cửa phúng viếng Lục lão ông. Hàn huyên qua đi, Lâm Thế Toàn chỉ hai ba câu đã nhập vào chính đề:
Nhị lang không ở nhà, trong thời điểm này, theo lý không nên để Tứ muội muội xuất môn, nhưng sự tình quan trọng, không thể không mời muội đến một chuyến.

Mai Bảo Thanh ra tay. Tất sẽ không để tay không trở về, Lâm Cẩn Dung làm ra tư thế thỉnh.
Mai Bảo Thanh cười nói:
Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, chuyện này ta trù tính đã lâu, chính là lúc trước còn chưa nắm chắc, không dám tùy tiện mở miệng. Hiện nay cơ hội đã tới, không khỏi phải nắm bắt ngay. Ta đã tìm được vài đồng bọn đắc lực, liên kết mua mấy thuyền biển lớn, ở Đình huyện Tú châu bên kia tham dự mua bán bảo hóa, không biết Lục Nhị thiếu phu nhân có hứng thú hay không?

Không nghĩ tới sẽ là cọc sinh ý như vậy, Lâm Cẩn Dung thận trọng nói:
Mai đại lão gia, thứ cho ta nói thẳng. Lúc trước Đình huyện còn chưa thiết lập thị bạc tư là lúc thu lợi dày nhất, khi đó ngài không mua thuyền, lúc này mới nhớ tới, chiếm ưu thế ở đâu đây?

Mai Bảo Thanh cười nhẹ:
Khi đó trọng điểm của ta không ở mặt này, cũng không có dư tiền. Hiện tại có chút dư tiền lại đột nhiên muốn làm, nhưng một mình ta thì không đủ, buông tha lại thấy đáng tiếc.

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, cảm thấy không nói ra thì không thoải mái:
Ta thực cảm tạ ngài cho chúng ta cơ hội tốt như vậy. Nhưng chúng ta không phải người có nhiều tiền, lại càng không phải là người có thế lực, đại khái là không đủ tư cách cùng với ngài liên kết.

Mai Bảo Thanh không chút hoang mang nói:
Thật không dám giấu giếm, tất nhiên ta quen biết không thiếu kẻ nhiều tiền, nhưng ta không muốn kinh động bọn họ, thấy không bằng ở Bình châu, Thanh châu tìm đồng bọn thích hợp nhất. Gần đây, con người của ta có chút bá đạo, lại vẫn tin tưởng bản thân có vài phần năng lực cùng mắt nhìn. Nếu đồng bọn của ta quăng vào số tiền không ít hơn ta, thời điểm không hợp ý kiến, nên nghe hắn hay là nghe ta đây? Hắn mất hứng rút tiền về thì phải làm sao bây giờ? Thứ hai, vẫn là thật tình muốn cùng Mẫn Hành kết giao bằng hữu.

Hắn thật sự thẳng thắn, tiểu cổ đông đương nhiên là so với đại cổ đông dễ thu thập hơn. Lâm Cẩn Dung mặc dù thấy chuyện này xem như là cơ hội hiếm có, nhưng lo lắng kiếp trước Lục gia vì làm sinh ý mà thất bại, lo lắng kiếp này nàng và Lục Giam lọt vào mắt của Mai Bảo Thanh, rủi ro này liền rơi xuống trên người nàng, nhân tiện hỏi:
Điều kiện là gì?

Mai Bảo Thanh cười:
Cũng không cần điều kiện gì, nhưng khế thư điều khoản nhất định phải viết rõ ràng, tỷ như phiêu lưu cộng đam, ích lợi cùng chung, hào phóng hướng về phía trước do ta định đoạt, đáp ứng rồi nhất định phải làm được, không thể đổi ý, không rút tiền vốn.

Lâm Cẩn Dung lại hỏi:
Ít nhất muốn bao nhiêu?

Mai Bảo Thanh nói:
Một cỗ mười vạn tiền.

Đây tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ, đối với tình huống phiêu lưu không rõ phải trải qua cẩn thận tự hỏi mới dám hạ quyết tâm, huống chi đã biết rõ có tính phiêu lưu cao thì sao? Lâm Cẩn Dung thử nói:
Ta có thể biết các cổ đông khác là ai không?
Thí dụ như đám người của Lục Kiến Trung.
Mai Bảo Thanh nghiêm mặt nói:
Chờ sau khi ngài quyết định đương nhiên có thể biết.
Hiện tại thì sao, nàng chưa quyết định, đương nhiên không có tư cách biết bí mật của người khác.
Lâm Cẩn Dung đứng dậy, nho nhã lễ độ cáo từ:
Xin để ta cùng với người nhà thương lượng một chút rồi sẽ đáp lời. Ta không tiện ở lâu, có chỗ chậm trễ xin thứ tội.

Mai Bảo Thanh đứng dậy đưa tiễn:
Đi thong thả.

Lâm Thế Toàn đưa Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thận Chi đi xuống lầu, thấp giọng nói:
Cơ hội hiếm có. Tuy là sau khi thiết lập thị bạc tư thì lợi nhuận so với từ trước thấp hơn, nhưng xác thực có thuyền của mình rồi, hết thảy cũng khác biệt. Khi đó muội sẽ hiểu được, từ trước chúng ta mở cửa hàng kia, chỉ là làm ăn nhỏ lẻ.

Lâm Cẩn Dung gật gật đầu:
Ta vẫn còn thật sự lo lắng, thời điểm suy nghĩ cẩn thận chúng ta lại nói tỉ mỉ. Tam ca nghĩ cách hỏi thăm một chút là bao gồm những ai.

Lâm Thế Toàn đáp ứng, quay người lên lầu.
Mai Bảo Thanh cầm chén trà đã nguội lạnh, ngẩng đầu nhìn hắn cười:
A Toàn, tộc muội của đệ đại khái là không cảm thấy hứng thú lắm, không câu nệ là làm cái gì, nữ nhân luôn thích phương thức ổn thỏa một chút, không dám mạo hiểm, còn đệ thì sao?

Lâm Thế Toàn cẩn thận nói:
Cũng không nhất định, những năm gần đây mắt nhìn của nàng vẫn thực chuẩn, tính tình lại cực kỳ cẩn thận. Về phần ta thì ta còn chưa nghĩ ra, huống hồ ta cũng không có nhiều tiền như thế.

Mai Bảo Thanh cười nói:
Đệ có thể chậm rãi suy nghĩ, tiền không đủ có thể vay mà.

Lâm Thế Toàn nói:
Trên thực tế chỉ cần Nhị phòng Lục gia muốn gia nhập, mặc kệ như thế nào huynh cũng sẽ không cự tuyệt đúng không?

Mai Bảo Thanh buồn cười nhìn hắn:
A Toàn, đệ cũng là người làm ăn mà đúng không? Chẳng lẽ Lục gia còn chưa phân chia tài sản sao?

Hắn chưa từng nói rõ, Lâm Thế Toàn lại lập tức hiểu được ý tứ của hắn, người làm ăn, đương nhiên chuyện nào có lợi thì sẽ làm. Việc hắn thu mua Nhị phòng và việc hắn lấy lòng Lục Giam là hai việc hoàn toàn khác nhau. Lúc trước tình thế không rõ, không có người nào biết Lục lão ông trước khi chết đã phân chia gia sản, về sinh ý Mai Bảo Thanh còn phải cân nhắc, hiện tại đã phân chia, vì vậy cũng chấm dứt băn khoăn này. Cơ hội chia đều cho mỗi người, Mai Bảo Thanh cần người gia nhập góp tiền cho hắn mua thuyền lớn, sinh ý kiêu ngạo, nếu Nhị phòng có tiền, còn nghe lời hắn, tôn sùng hắn như thế, hắn vì sao phải cự tuyệt?
Mai Bảo Thanh nhẹ giọng nói:
A Toàn, đệ là người thông minh. Kiến lập một đội tàu cần không ít tiền, không phải thời điểm hành động theo cảm tính. Ta kết giao bằng hữu cũng không có mâu thuẫn, nguyên nhân là vì coi Lục Nhị lang và đệ là bằng hữu, mới bằng lòng chủ động nói chuyện tốt này cho các đệ nghe, tại đây trong chuyện này, ta là người đối xử bình đẳng. Trong việc buôn bán đệ cũng không bởi vì chán ghét hoặc là không thích một người nào đó mà không chịu tiếp đãi hắn, không bán đồ cho hắn đúng không? Có tiền mọi người cùng kiếm, các đệ cũng không ăn mệt.

Lâm Thế Toàn gật đầu:
Ta hiểu được, ta sẽ nói chuyện với nàng.

……
Lâm Thận Chi ánh mắt lóe sáng:
Tỷ tỷ, ta chưa bao giờ biết lại thú vị như vậy, lần sau nếu có cơ hội, tỷ để ta bồi ở bên cạnh tỷ, hoặc là để Tam ca mang ta đi ra ngoài có thêm kiến thức được không?

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Đương nhiên là được, nếu việc ôn luyện của đệ hoàn thành xong xuôi, không ảnh hưởng việc học hành của đệ, mấy thứ này tất nhiên biết được càng nhiều, đối với đệ càng tốt.
Như vậy, tương lai hắn mặc kệ gặp phải loại hoàn cảnh nào, ít nhất đều có bản lĩnh mưu sinh.
Lâm Thận Chi hưng phấn mà gật đầu:
Ta sẽ không nhàn hạ.


Ân, ta tin tưởng đệ.
Lâm Cẩn Dung mang theo hắn dọc theo hành lang dài chuyển tới bên kia, tiến vào phòng chuyên dụng của nàng, ra ngồi phía sau bình phong, phân phó Xuân Nha:
Nếu là người đến, thì cho họ vào. Ngươi nhắc nhở ta, đừng để lỡ giờ, miễn cho bọn họ chạm mặt nhau.

Xuân Nha cười nói:
Thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ vừa rồi đã nói với Tần quản sự, hắn nhất định an bài thỏa đáng, sẽ không để bọn họ gặp nhau.

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Tỷ tỷ làm việc, ta cảm thấy yên tâm.

Sau giờ ngọ, Lâm Cẩn Dung thấy Phạm Bao viết cho nàng tên sáu người, nhờ nàng cố gắng làm những gì, có thể ưng thuận hứa hẹn gì đó.
Khi người cuối cùng rời đi, trời đã chạng vạng, Lâm Thận Chi vẫn bảo trì trầm mặc giờ phút này mới nghiêm mặt tiến lên hỏi:
Tứ tỷ, rốt cuộc tỷ đã gặp phải chuyện gì? Tỷ như vậy có thể giải quyết sao? Có cần ta giúp tỷ không?

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Việc này cũng không phải đại sự gì, ta cũng không biết có thể giải quyết hay không, ta hy vọng là có thể, nhưng trên thực tế có đôi khi còn phải xem vận khí. Tạm thời đệ không giúp được ta đâu.

Lời của nàng nói ra hàm hồ, cũng không tỏ vẻ Lâm Thận Chi cái gì cũng đều không hiểu, tốt xấu hắn đã lớn lên trong đại gia tộc, ngồi ở bên người nàng dự thính đã lâu. Nhưng loại chuyện này, hắn xác thực không tiện nhúng tay. Hắn còn thật sự tự hỏi, sau đó dùng tư thái cực kỳ nghiêm túc hướng Lâm Cẩn Dung cam đoan:
Tỷ tỷ, nếu không được, tỷ phải tới tìm ta. Vô luận khi nào thì cũng đừng quên, tỷ còn có người đệ đệ này.

Lâm Cẩn Dung vừa muốn cười, lại cảm động, dùng sức vỗ đầu vai hắn hai cái:
Đúng vậy, ta còn có đệ mà, Nghị Lang của chúng ta cũng có thân cữu phụ mà.

Lâm Thận Chi cười:
Không thành vấn đề, ta sẽ đối tốt với hắn giống như cữu phụ vậy.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.