• 1,907

Chương 389: Nhất Trí


Số từ: 2376
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung ý bảo Anh Đào thay nàng thu nhận, cười nói:
Hiện tại là thời kỳ đặc thù, gia cương nhiều chuyện, lúc trước vừa nhận được tin, cho nên có chút vội vàng.

Lời còn chưa dứt, A Nhu dĩ nhiên sáng tỏ nàng đang giải thích về phòng ở, liền lại cười nói:
Nhị thiếu phu nhân đang cất nhắc chúng ta đây mà, như vậy là rất tốt rồi. Thật sự, nơi này vừa thanh tịnh, lại rộng rãi, ở tốt lắm. Chỉ là chúng ta muốn đến dập đầu phu nhân, nhưng lại không biết quy củ trong nhà, không dám đi loạn.

Lâm Ngọc Trân sợ là khó mà gặp mặt hai người, huống chi đây là thời điểm gì chứ? Lục Kiến Tân dù gặp phải tình huống thế này vẫn mang theo các nàng về nhà, chứng tỏ các nàng xác thực được sủng ái, nhưng cũng không thể chủ động đi ra ngoài, khiến người chú ý? Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói:
Hiện nay không giống ngày thường, bằng hữu thân thích đến hỗ trợ rất nhiều, có đôi khi cũng sẽ có người không rõ đường đi rồi va chạm với nữ quyến. Nhị vị di nương đường xa mà đến, tốt nhất nên ở trong phòng thiêu thùa may vá, dọn dẹp phòng ở. Phu nhân lúc nào nhàn rỗi, thì sẽ sai người tới gọi.

A Nhu có chút ảm đạm, nhưng cũng không nói gì, cười thi lễ với Lâm Cẩn Dung:
Đa tạ Nhị thiếu phu nhân chỉ điểm.
Tiểu Tinh thấy thế, cũng nhanh đi theo hành lễ:
Khiến Nhị thiếu phu nhân thêm phiền toái.

Lâm Cẩn Dung chỉ Phương Trúc:
Nàng là Phương ma ma bên người ta, nếu các ngươi có việc, thiếu thốn cái gì, đều có thể sai người đi tìm nàng, nàng sẽ nói với ta.

A Nhu cùng Tiểu Tinh cũng không cố kỵ mặt mũi, lập tức nhất tề thi lễ với Phương Trúc:
Ngày sau khiến ma ma thêm phiền toái rồi.

Phương Trúc nào dám nhận lễ của các nàng, nghiêng mình khẽ tránh, liên thanh nói:
Không dám, không dám, đơn giản là làm tốt phân phó của chủ tử thôi.

Song Phúc ở cửa dò xét, Lâm Cẩn Dung đứng dậy nói:
Nhị vị di nương đường xa mà đến, nói vậy cũng cực kỳ mệt mỏi, ta sẽ không quấy rầy, cáo từ.


Nhị thiếu phu nhân dừng bước.
A Nhu ra hiệu với Tiểu Tinh, Tiểu Tinh chạy vào bên trong cầm ra một cái bao, hai tay đưa cho Lâm Cẩn Dung, cầu xin nói:
Nhị thiếu phu nhân, đây là tỷ muội chúng ta hiếu kính phu nhân hai đôi giày, thỉnh người dâng lên giúp.

Phương Trúc liền nháy mắt với Lâm Cẩn Dung, ý bảo nàng đừng thu nhận, lại càng không cần xen vào chuyện này. Lâm Cẩn Dung cười cười, lệnh Anh Đào tiếp lấy, nói thẳng:
Ta có thể thay các ngươi dâng lên, nhưng hai ngày nay phu nhân bận việc, tinh thần cũng không phải rất tốt, chờ nàng nhàn rỗi sẽ tính sau.

Hai người đã sớm hỏi thăm qua, Lâm Cẩn Dung là thân chất nữ của Lâm Ngọc Trân, nàng đồng ý đã là thiên đại nhân tình, đương nhiên không dám nói gì, cảm tạ lần nữa, cung kính đưa Lâm Cẩn Dung ra ngoài.

Nô tỳ thỉnh an Nhị thiếu phu nhân.
Phương Linh đón nhận tiến đến cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ, thản nhiên đánh giá hai tiểu thiếp kia một cái, rồi xoay mặt, nâng đỡ cánh tay Lâm Cẩn Dung, dìu nàng đi ra ngoài, thấp giọng nói:
Đại lão gia muốn gặp người.

Lục Kiến Tân lúc trước giả bộ bất tỉnh mê man mà tranh thủ được thời gian nghỉ ngơi, lúc này muốn bắt đầu rửa sạch gia sự, thật đúng là mạnh mẽ vang dội. Lâm Cẩn Dung hít vào một hơi, bước nhanh hướng tới sân viện của Lâm Ngọc Trân, vừa đi vừa hỏi Phương Linh:
Phu nhân bên kia như thế nào?

Phương Linh thông minh, lập tức biết nàng hỏi cái gì, lại cười nói:
Thiếu phu nhân yên tâm, thời điểm nô tỳ vừa đến, phu nhân đang cầm rượu thuốc xoa đầu gối cho lão gia.
Lâm Ngọc Trân xoa bóp đầu gối cho Lục Kiến Tân, tuy rằng xoa xoa liền khóc, nhưng cũng không thốt ra câu gì không nên nói.
Xem ra lúc trước lời nàng khuyên vẫn có tác dụng. Hiện tại tình hình này xem như một khởi đầu tốt đẹp, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra. Kiếp trước, ngày hôm sau Lâm Ngọc Trân đã cùng Lục Kiến Tân ầm ỹ một trận, hai người đã xa cách lâu cũng không nói chuyện, chỉ coi như hai bên không tồn tại. Nàng và Lục Giam cũng là gặp mặt không tỏ ra quen biết, Lục Giam đi cùng Lục Kiến Tân, Lâm Ngọc Trân không có nửa câu nói nhiều, khi đó, trong dòng đích tôn chính là tràn ngập oán hận lẫn nhau. Cho dù nàng không vì điều gì khác, chỉ vì tương lai của Nghị Lang mà lo lắng, nàng cũng không thể để tình huống tứ phân ngũ liệt này lại phát sinh.
Đợi khi đến viện của Lâm Ngọc Trân, quả nhiên thấy ngọn đèn bên trong hòa thuận vui vẻ, im lặng ấm áp. Lục Kiến Tân bên hông đeo dây kết, vấn tóc dài đơn giản, uy nghiêm ngồi ở ghế khảm trai tinh mỹ, trong tay đang cầm chén trà sứ men xanh khắc hoa sen sáu cánh hoa lệ thanh lịch, tư thế tao nhã chậm rãi phẩm trà, Lâm Ngọc Trân im lặng ngồi ở bên cạnh hắn, trên mặt tuy rằng không lộ ra tươi cười, nhưng cũng không thấy thái độ oán hận không cam lòng trước đây.
Lâm Cẩn Dung tiến lên thỉnh an, Lục Kiến Tân tinh tế đánh giá nàng một phen, hòa ái nói:
Đứng lên đi.

Lâm Cẩn Dung đứng dậy, thúc thủ:
Sức khỏe của công công đã đỡ hơn nhiều chưa? Có cái gì muốn ăn thì để nhi tức đi làm.


Không cần.
Lục Kiến Tân hòa ái chỉ ghế bên dưới:
Ngồi đi.

Nếu là lần đầu tiên Lâm Cẩn Dung gặp hắn, vẻ ngoài của hắn hiền hòa, nhưng nàng biết không phải, hiểu được hắn bất quá là thuận miệng nói mà thôi, nếu thật sự ngồi xuống hắn sẽ nói nàng không quy củ. Vì thế cười nói:
Tạ thể tuất của công công, nhi tức không dám. Trước mặt trưởng bổi, làm sao có đạo lý tiểu bối ngồi xuống?

Lục Kiến Tân nghe vậy, quả nhiên thật cao hứng, quay đầu nói với Lâm Ngọc Trân:
Phu nhân, thê tử của Nhị lang không hổ xuất thân dòng dõi thư hương, quy củ cùng giáo dưỡng những người khác cũng không thể so sánh được.

Lâm Ngọc Trân liếc Lâm Cẩn Dung một cái, ngươi ở trước mặt ta cũng không phải là như vậy, không cho ngươi đứng lên thì ngươi tự đứng lên, không bảo ngươi ngồi, thì chính ngươi tự tìm chỗ ngồi. Lúc này tại sao nhu thuận biết quy củ như thế? Nhưng nhớ tới lời lúc trước Lâm Cẩn Dung đã nói với mình, nếu vì nàng mà làm cho Lục Kiến Tân ghét bỏ Nghị Lang, vậy là mất nhiều hơn được. Liền cũng đi theo cười:
A Dung vốn có tài danh, lúc trước lão thái gia chính là thấy nàng có tài có mạo, hành tung đoan trang.

Lục Kiến Tân gật gật đầu, nói:
Ta vừa rồi nghe bà bà con nói chút sự tình, có chỗ không rõ, muốn tìm con hỏi một chút.
Lời còn chưa dứt, trong phòng nha hoàn ma ma liền nhất tề lui xuống sạch sẽ.
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói:
Công công thỉnh giảng.

Lục Kiến Tân chậm rì rì nói:
Ta hỏi con, chuyện Phạm Bao là như thế nào? Chuyện phân chia tài sản phát sinh ra sao?

Mọi người cùng chung lợi ích, Lâm Cẩn Dung đối với Lục Kiến Tân không có gì giấu giếm, cộng thêm chuyện ngày ấy nàng đi trà tứ, gặp mặt sáu người Phạm Bao dẫn tiến đều nhất nhất nói ra, duy độc giấu giếm việc Mai Bảo Thanh muốn tìm cổ đông mua thuyền. Nàng ăn nói rõ ràng, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, trật tự đâu vào đấy, nói hai ba câu đã kể lại sự việc rành mạch, Lục Kiến Tân trên mặt dù chưa có biểu tình gì đặc biệt, những vẫn đều im lặng nghe nàng nói chuyện, chưa bao giờ đánh gãy lời.
Lấy hiểu biết của Lâm Cẩn Dung đối với hắn, hắn đây là đang vừa lòng. Hai kiếp làm người, lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ đồng ý trên mặt Lục Kiến Tân, nhưng cũng không bởi vậy mà miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, nói xong chỗ quan trọng liền ngậm miệng, im lặng đứng ở nơi đó chờ Lục Kiến Tân phân phó.
Lục Kiến Tân đang nghe say sưa, Lâm Cẩn Dung đã im bặt, thúc thủ mà đứng, vẻ mặt điềm đạm, đoan trang nhàn nhã đứng ở nơi đó nghe hắn phân phó, cũng không có nửa phần khoe khoang đắc ý.
Trước mắt xem ra, nhi tức này cũng không tệ lắm, nhưng không biết các phương diện khác như thế nào. Lục Kiến Tân bất động thanh sắc nói:
Nhị lang tức, theo như ý con, Phạm Bao nên xử lý như thế nào mới tốt?

Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, Lục Kiến Tân cũng không phải là Lục Giam, có thể nghe lời của nàng, Lục Kiến Tân thích nhất là tiền hô hậu ủng, vạn chúng thổi phồng, nói một không hai, làm sao đem ý kiến của một tiểu nhi tức như nàng lọt vào trong tai, để ở trong lòng? Bất quá lại là thử mà thôi. Liền trấn định tự nhiên nói:
Nhi tức kiến thức nông cạn, không dám ở trước mặt công công nói lung tung. Chẳng qua, lúc trước Phạm quản sự đối với lão thái gia thực trung tâm, đối với Nhị lang cũng rất tốt, việc lần này coi như hắn đã lập công lớn.

Lục Kiến Tân gật gật đầu, cũng không tỏ thái độ nói muốn xử lý Phạm Bao như thế nào, chỉ phất phất tay:
Đi xuống đi, buổi sáng ngày mai mang Nghị Lang lại đây cho ta xem. Hôm nay nhiều người nhiều việc, ta chưa có thời gian thận cận với hắn.


Vâng, nhi tức cáo lui.
Lâm Cẩn Dung hành lễ lui ra, ngầm đưa ánh mắt an tâm đừng sốt ruột cho Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân khẽ mím môi, nhìn như có chút không kiên nhẫn, kỳ thật cũng là buông lỏng.
Lâm Cẩn Dung tới gian ngoài, nhẹ nhàng thở ra, gọi Phương ma ma lại đây, sau khi nghe báo cáo tình hình Thu hoa viện bên kia, lại đem gánh nặng giao cho nàng:
Chờ phu nhân tâm tình tốt thì đưa cho nàng. Ma ma chú ý, ta sẽ phái người trông chừng, ngươi cũng sai người để tâm, chớ để cho họ đi loạn, cũng chớ để người rắp tâm bất lương đi vào nói lung tung. Mặc kệ như thế nào, nhất định không thể để phu nhân cùng lão gia tức giận.

Phương ma ma nghiêm mặt nói:
Lão nô nhớ kỹ.

Khi trở về Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân đã sớm nghỉ ngơi, Nghị Lang cũng được Phan thị ru ngủ, Anh Đào đi theo Lâm Cẩn Dung vòng vo một vòng lớn, dĩ nhiên có chút mệt mỏi, đoán Lâm Cẩn Dung chỉ sợ càng mệt hơn, liền hỏi Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân có nghỉ ngơi luôn không?


Không vội.
Lâm Cẩn Dung nghĩ tới Lục Giam đang gác đêm, trước để Đậu Nhi đi đến phòng bếp nhỏ của Lục lão phu nhân đun nước nóng rửa mặt, chính nàng mang theo chút điểm tâm tinh xảo và hoa quả đi tìm Sa ma ma, thật có lỗi nói:
Nói là ta hầu hạ lão thái thái, kỳ thật lại luôn là ma ma, ta bình thường đi ra ngoài làm việc tẫn hiếu, còn nhờ ma ma giúp đỡ xem Nghị Lang.

Sa ma ma cười nói:
Nhị thiếu phu nhân cũng không phải là người xa lạ. Lão thái thái đối với người rất vừa lòng, nói người vừa chu đáo lại im lặng, không nhiều lời. Nghị Lang thì sao, không nói ngoa, lão nô tận mắt nhìn hài tử này sinh ra, cũng rất yêu thương.
Cuộc sống của bà cùng Lâm Cẩn Dung, Lục Giam ở kinh thành trong hai năm, phu thê hai người luôn luôn đối đãi với bà thập phần tôn kính săn sóc chiếu cố, trong lúc mấu chốt này, nên hướng về ai, trong lòng bà hiểu rõ.
Lâm Cẩn Dung muốn chính là một câu này, cười dài trịnh trọng cảm tạ:
Có những lời này của ma ma, trong lòng ta thật sự là kiên định.
Nguyên nhân vì có Sa ma ma, nàng đặt Nghị Lang ở đây mới càng yên tâm.
Đậu Nhi tiến vào nói:
Thiếu phu nhân, nước nóng đã được chuẩn bị tốt.

Lâm Cẩn Dung cáo từ Sa ma ma, lệnh Anh Đào cầm thực hộp, Song Phúc thắp đèn lồng, chủ tớ ba người ra khỏi Vinh Cảnh cư, Phương Trúc liền vội vã tới, dán bên tai nàng thấp giọng nói:
Thiếu phu nhân, Đại lão gia vừa rồi lặng lẽ đến chỗ giam giữ Phạm quản sự.

Lâm Cẩn Dung cũng không ngạc nhiên, Lục Kiến Tân vốn là tính tình như vậy, tối nay gặp Phạm Bao, ngày mai sẽ gặp mấy vị tộc lão trong dòng họ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.