• 1,907

Chương 413: Đại Bại


Số từ: 2240
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Nhìn thấy Tống thị chạy xa, hai ma ma của Đại phòng và Nhị phòng đều đồng thời đứng dậy, nhìn nhau liếc mắt một cái, tất cả đều hướng tới chính đường để báo tin.
Là mọi người cảm thấy có thẹn tâm, Lục Giam trong tay sổ sách đã đọc được hơn phân nửa, so sánh với lúc trước Nhị phòng chỉ trích Phạm Bao, hiện tại mỗi người trong lòng đều có tính toán. Có một số việc, cũng không cần căn cứ chính xác, mọi người tin tưởng ngươi làm, đó là ngươi đã làm.
Lâm Cẩn Dung nhìn Đồ thị sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, lại nhìn về phía Khang Thị cúi thấp không ngẩng đầu lên, nhớ lại tình hình năm đó. Năm đó Phạm Bao không lấy ra sổ sách này, nguyên nhân vì sao, thì nàng cho rằng là thế này, quyển sổ sách này quá mức đáng sợ, liên lụy tới rất nhiều người, sẽ là đắc tội đến tột cùng với người nào đó.
Phạm Bao lúc ấy ước chừng nhìn thấy bản thân vô năng, vì muốn lưu lại đường lui cho người nhà mà tình nguyện chịu khổ; Hôm nay hắn sở dĩ dám tiết lộ, đó là bởi vì đã cùng Lục Kiến Tân đạt thành giao dịch nào đó, chiếm được sự cam đoan của Lục Kiến Tân. Tỷ như hiện tại, đưa ra chứng cớ buộc tội Lục Kiến Trung, sự tình vẫn là Lục Kiến Trung tự khơi mào ra, Lục Kiến Tân là người thiết bẫy chẳng những không bị cuốn vào, ngược lại có thể nhàn nhã tự tại ở đó tỏ vẻ công bằng, huynh đệ hữu ái, ba lần bốn lượt trước mặt mọi người đưa ra bậc thang cho Lục Kiến Trung, cuối cùng lại đâm cho Lục Kiến Trung một kích thật mạnh.
Lâm Cẩn Dung âm thầm thở dài một tiếng, đáng tiếc! Nàng vốn tưởng rằng nếu có thể cứu Phạm Bao, ngày sau Phạm Bao sẽ trở thành trợ lực lớn cho Đại phòng, hoặc là Tam phòng, nhưng hôm nay Phạm Bao phối hợp với Lục Kiến Tân làm chuyện này, cũng đã tự cắt đường lui, không câu nệ Phạm Bao có thể rửa sạch oan khuất hay không, nhưng Phạm Bao không thể ở lại đây được nữa.
Vài tộc lão Lục thị trao đổi ánh mắt, đều cho rằng, nếu muốn bảo trì tốt quan hệ, biện pháp tốt nhất là đừng xen vào. Nhưng phải làm thế nào có thể lui khỏi chính đường một cách thuận lợi, cũng là một vấn đề… Vì thế mọi người đều đặt ánh mắt đặt trên lão tổ công tuổi cao thể nhược.
Lão tổ công tâm lĩnh thần hội, chuẩn bị giả bộ ngất. Ba huynh đệ bọn họ muốn ép buộc thế nào thì cứ làm như thế, lão nhân gia hắn mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Có tiếng bước chân hỗn độn từ ngoài hành lang dài của chính đường vươn xa lại gần… Hai nhũ mẫu mặt đầy mồ hôi ló đầu vào dò xét. Lục Kiến Tân biết được, Lâm Ngọc Trân ngăn trở Tống thị thất bại không nói, còn bị đẩy một cái, tuy rằng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Lục Kiến Trung biết được, Tống thị đến Vinh Cảnh cư cầu cứu, thế nhưng nửa đường bị Lâm Ngọc Trân chờ ở trên đường ngăn cản! Tuy rằng Tống thị khôn khéo cường hãn… Nhưng nghe nói Lâm Ngọc Trân giận dỗi cáo ốm lại xuất hiện ở đó thì có chút không tầm thường! Đây là một thế cục, lúc trước Phạm Bao chỉ trích, đào ra sổ sách, trần thuật chuyện cũ không phải là chiêu lợi hại nhất, mà chỉ là một lời dẫn mà thôi. Hắn uất hận oán giận nhìn về phía Lục Thiệu cùng Lục Kinh, chẳng lẽ hai nhi tử này không nghe ngóng được tin tức gì sao?
Chính đường cao lớn sâu xa, bên ngoài dương quang cường thịnh cũng chiếu vào được… Hắn nheo lại ánh mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy chỗ đại môn rộng mở, dưới ánh mặt trời chói mắt… có một người đang vội vã chạy đến, đó là tâm phúc của hắn, Lục Kiến Trung mắt tinh, hắn nhìn thấy trên mặt tâm phúc của hắn chứa vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi, hắn mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía Lục Kiến Tân.
Lục Kiến Tân cũng nhìn về phía cửa, đồng tử thu hẹp giống như mang theo sự châm chọc. Phạm Bao đang im lặng chờ đợi, nhìn về phía hắn trong ánh mắt tràn ngập cười nhạo. Thanh âm Lục Giam mang theo chút mỏi mệt cùng hơi khàn khàn, nhưng Lục Kiến Trung đã không còn nghe rõ Lục Giam nói cái gì, hắn ngửi được hơi thở nguy hiểm… Hắn ngẩng đầu nhìn về phía lão tổ công, nhiều năm tình phân, nhiều năm chiếu cố, cho nhiều thứ tốt như thế, hẳn là nên tỏ vẻ một chút chứ?
Lão tổ công nhận được ám chỉ của hắn, yên tâm thoải mái đè lên ngực… chỉ hừ hừ, lập tức có Lục Trùng hỏi hắn:
Lão tổ công, lão bị làm sao vậy?

Lão tổ công chỉ chỉ ngực, không nói lời nào.
Lục Trùng tiếp lời:
Ai nha, đau đến độ nói không ra lời ………………

Lục Lăng nói:
Nhanh đi thỉnh đại phu.

Lục Giam tất nhiên ngừng hành động.
Mấy lão già này, nghe thấy tinh mà động, thấy gió sử đà, nhìn thấy lợi thì như ruồi bọ bay tới, vừa phiền toái liền lấy cớ, làm ra vẻ, ngay cả giả bệnh cũng dùng đến. Cũng đúng, vốn chuyện này tiến hành đến đây cũng đã không sai biệt lắm, chuyện Phạm Bao chính là một ví dụ có sẵn, không thể bức người ta đến chỗ chết, cả nhà còn phải sống qua ngày, đừng nên làm quá đáng, đối với mọi người cũng không có lợi, nên khống chế sự tình trong một phạm vi thích hợp.
Lục Kiến Tân quyết định thật nhanh, lập tức an bài người thỉnh đại phu, lại nâng lão tổ công xuống, thật có lỗi thử lão tổ công:
Là chúng ta mời lão tổ cùng tới đây, không bằng trước tạm ngưng chuyện này lại, để lão tổ công khám bệnh, đợi lão khỏe lại rồi nói sau
. Nếu lão tổ công cứ cố bám trụ, vậy chứng tỏ, hắn cùng với Nhị phòng xác thực là chung phe cánh, ngày sau sẽ là cái đinh trong mắt đích tôn cùng Tam phòng. Hắn không muốn như vậy, nếu bị mang đi sẽ chấm dứt tình phân giữa bọn họ và Lục Kiến Trung, cho nên hắn rầm rì mà tỏ vẻ:
Không cần, ta đây là tật cũ, cứ để yên một chút là tốt rồi, đã có mấy chất nhi chăm sóc, các con cứ tiếp tục.

Than trong bồn đồng le lói, phát ra
Đùng
một tiếng vang nhỏ, Lục Kiến Trung lấy ra khăn tay, cố sức lau mồ hôi trên trán.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên
(băng hỏa đối đầu, tức tâm trạng rối rắm phân vân)
.
Lục Kiến Tân hòa khí nhìn hắn cười:
Nhị đệ, còn muốn tiếp tục đọc không? Cổ họng hài tử cũng đau rát rồi.

Lục Kiến Trung hữu khí vô lực nhìn hắn:
Đại ca, rốt cuộc huynh muốn thế nào?

Lục Kiến Tân cười:
Không muốn thế nào, muốn cùng Nhị đệ biết rõ ràng việc nhà này, đây là vì tốt cho mọi người. Không thể oan uổng người tốt, cũng không thể buông tha người xấu. Phạm Bao làm chứng chuyện của đệ, đệ có nhận hay không? Con người không phải là thánh hiền, đệ nhiều năm vất vả, trong lòng bất bình, ta cũng có thể lý giải, chúng ta là thân huynh đệ, cùng chung huyết thống, ta cũng sẽ không làm gì đệ. Ý của ta là, người một nhà không cần huyên náo căng thẳng, nếu đệ trả lại những gì đã chiếm đoạt lúc hồ đồ, ta đây cũng sẽ không truy cứu, Tam đệ là người hàm hậu, lại càng không tính toán. Chúng ta vẫn là huynh đệ tốt, vẫn là người một nhà, đệ thấy thế nào?

Lục Kiến Trung đã sớm quyết tâm, kiên quyết dù thế nào cũng sẽ không nhận tội. Hắn đâu có ngốc như vậy, nghĩ rằng nếu mình nhận, Lục Kiến Tân sẽ nương tay cho hắn sao. Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, hắn đánh giá là lão thái thái đến, không chỉ nhờ lão thái thái, hắn còn phải tự cứu mình. Hắn mạnh mẽ đứng lên, thân mình mập mạp run nhè nhẹ, bi phẫn lớn tiếng nói:
Đại ca! Huynh thật là ép người quá đáng! Phụ thân thi cốt chưa lạnh, huynh đã cấu kết với cẩu nô tài như Phạm Bao hãm hại người thân của mình! Ta ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu nhiều năm, để ý gia nghiệp, không nói có công lao cũng có khổ lao! Huynh lại khổ sở bức bách như thế, thật sự là dung không nổi ta sao? Huynh muốn cửa hàng đúng không? Cầm đi! Huynh muốn bất động sản đúng không? Cầm đi! Muốn mạng của ta nữa ư? Cũng cầm nốt đi!

Thấy hắn như thế, đám người Lục Thiệu, Lục Kinh, Lã thị đều gào khóc, trong khoảng thời gian ngắn, toàn cảnh bi thảm.
Lục Kiến Trung liếc về phía cửa, tính toán khoảng cách, cố lấy dũng khí đâm vào phía cột trụ gần cửa, lớn tiếng khóc hô:
Phụ thân! Nhi tử bất hiếu vô năng tới gặp lão nhân gia người đây! Lão nhân gia đợi con chút a, nơi này dung không nổi con, con đến làm bạn cùng người………

Màn biểu diễn của hắn tất nhiên không thành công, hắn bị Lục Kiến Tân, Lục Giam, Lục Kiến Lập giữ ngay lại. Lục Kiến Tân lắc đầu thở dài:
Nhị đệ, cứ từ từ, có ai ép buộc đệ thành mức độ này chứ. Ta vẫn đều đang hỏi đệ, có nên đổi phương thức xử lý, có nên quên đi hay không, sao đệ cứ phải cưỡng cầu, sự tình là do đệ khơi mào, hiện tại thì sao, nháo đến đây thì đệ lại không chịu nổi, thế nào cũng phải hồ nháo muốn sống muốn chết. Sao đệ không thay mẫu thân ngẫm lại? Lão nhân gia người làm sao trải qua được chuyện này? Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ? Mặc dù ta đau lòng đệ phạm lỗi cũng là không thể tùy ý đệ tiếp tục làm sai, thị phi trắng đen nhất định phải phân biệt rõ ràng, bằng không nhà chúng ta cũng xong rồi!

Lục Kiến Lập cũng gật đầu:
Nhị ca, chỉ cần huynh nhận lỗi, ta sẽ không so đo.


Nhìn đệ đi……
Lục Kiến Tân tiếp tục nói:
Nhị đệ, hiện tại không có người ngoài ở đây, người trong nhà nói chuyện cũng không cần che giấu. Nói vậy vừa rồi đệ cũng đã nghe, ta bắt được một tên hòa thượng ngu ngốc, to gan lớn mật, dám dựa theo phật sự của phụ thân mà ngầm chiếm tài vật của nhà ta, ta suy nghĩ, có nên báo quan hay không? Nếu báo quan, ta sợ liên lụy đến thanh danh của gia tộc, liên lụy tiền đồ của hài tử. Nếu không báo quan, hắn sẽ luôn luôn lén lút cắn đệ và Đại chất nhi, nói là đệ bày mưu đặt kế hắn làm như vậy. Những quản sự khác cũng biết được không ít sự tình, đệ có muốn nghe một chút, trông thấy người rồi, thì giúp Đại ca đưa ra chủ ý?

Nhìn Lục lão phu nhân chống quải trượng tiến vào, sắc mặt xanh mét, phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, Lục Kiến Trung khóc không ra nước mắt, há mồm muốn nói, đã bị một quải trượng của Lục lão phu nhân đánh xuống, hắn không dám tránh né, cố gắng chịu đựng, Lục lão phu nhân không chút nào nương tay, thở hồng hộc lên án mạnh mẽ:
Kẻ bất hiếu, ngươi là nghiệt súc tham lam ngoan độc, không từ một việc nào! Sao ta có thể sinh ra một kẻ lang tâm cẩu phế cẩu như ngươi chứ? Ngươi muốn khiến ta sống không nổi chết không xong sao?

Lục Kiến Tân chạy nhanh ôm lấy lão thái thái, liều mạng khuyên nhủ:
Mẫu thân bớt giận, đều là con bất hiếu, không xử lý tốt chuyện này, khi đó Nhị đệ trước mặt nhóm tộc lão nói muốn làm việc này, nên ngăn cản hắn mới phải.


Nghiệp chướng, nghiệp chướng!
Lục lão phu nhân chỉ kêu khóc. Nháo đến mức này, là lỗi của ai đây?
Nhưng mà sự tình còn chưa xong, Phương ma ma ủy ủy khuất khuất đi vào, khóc nói:
Đại lão gia, Đại phu nhân bị Nhị phu nhân đẩy ngã trên mặt đất, không xong rồi!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.