Chương 424: Ngại Phiền
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2337 chữ
- 2020-05-09 04:31:44
Số từ: 2332
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Tuyết tan so với lúc tuyết rơi luôn lạnh hơn vài phần, trên đường lầy lội không chịu nổi, người đi đường rất thưa thớt, sau giữa trưa, ở một cửa hàng hương liệu phố Khánh Dương hạ ván cửa, không hề đãi khách.
Than cháy thiêu đốt trong bồn đồng bóng loáng, khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân, một chậu thủy tiên đặt ở trên án cạnh cửa sổ, tịch mịch tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Lâm Thế Toàn nhấc ấm trà, rót một chén trà nóng cho Lục Giam, giương mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung ngồi một bên lật sổ sách:
A Dung, muội thật sự muốn làm như vậy?
Lâm Cẩn Dung đang xem sổ sách của sản nghiệp của Giang Nam bên kia, vì là gạt Lục Giam, cho nên mắt xem tám hướng, tai nghe bốn phương, mới nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn cười, ngữ khí chân thật đáng tin:
Đúng. Chuyện này vốn năm trước đã muốn làm, nhưng lúc đó đang có đại tang, cũng không tiện xuất môn, hiện nay không thể buông tha.
Lâm Thế Toàn lại nhìn Lục Giam, thử nói:
Phát cháo không phải đại sự, nhưng nếu muốn xây dựng nhà tình nghĩa, chỉ sợ kinh động khá lớn.
Lục Giam đưa tay xoay chén trà, nói:
Sang năm tròn đạo hiếu rồi, nay đúng là thời cơ tốt. Cũng là tâm nguyện của A Dung…
Hắn dừng một chút:
Cũng là tự nàng bỏ tiền ra, nghĩ đến sẽ không có ai để ý. Cho nên muốn nhờ Tam ca hỗ trợ.
Nói xong hướng Lâm Thế Toàn vái chào thật sâu.
Lâm Thế Toàn vội đứng dậy hoàn lễ:
Ta là ca ca, hỗ trợ tất nhiên sẽ làm. Nhưng A Dung nên tìm một người hữu dụng giúp đỡ mới đúng.
Nói đến nói đi, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam còn quá non, không đủ để khởi động chuyện này, nên tìm một trưởng bối danh vọng chống đỡ sau lưng.
Lâm Cẩn Dung cũng đã sớm có chuẩn bị:
Qua mấy ngày nữa ta tính cùng Nhị lang đến thăm Chư tiên sinh, Chư sư mẫu là người rất nhiệt tình.
Từ đâu tới đây, liền từ nơi này đi, nàng là từ Chư sư mẫu biết được việc này, nói vậy Chư sư mẫu cũng có thể cho nàng rất nhiều đề nghị hữu ích, lại có Chư tiên sinh ra mặt, nói vậy Lục Kiến Tân cũng sẽ không nói gì được.
Lâm Thế Toàn nghe đến đó, liền biết nàng đã sớm nghĩ thỏa đáng, vì thế cũng không khuyên nữa, ngược lại nói đến chuyện hải vận:
Ta đã quyết định sẽ bị thâm hụt số tiền này.
Lục Giam mặc dù đã sớm nghe Lâm Cẩn Dung nói qua chuyện này, có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Lâm Thế Toàn nói như vậy, nghĩ đến toàn gia tổn thất thảm trọng, vẫn nhịn không được ảm đạm thất sắc:
Tam ca cũng hiểu được dữ nhiều lành ít?
Lâm Thế Toàn gật đầu:
Đúng, vài năm nay, ta ở Đình huyện bên kia cũng không tính là ít, thường xuyên đi đến cửa hàng chọn hàng hóa, cũng nghe bọn họ nói đến. Từ Đình huyện bên kia, hơn phân nửa đều là người của Triều Tiên cùng Uy quốc, nếu có thể trở về, đã sớm trở lại, nay đã hơn một năm cũng chưa về, hơn phân nửa là xảy ra chuyện.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung thở dài:
May mắn khi đó nghe lời A Dung khuyên.
Lại trấn an vỗ vỗ bả vai Lục Giam:
Chỉ mong là vì nguyên nhân khác mà trì hoãn, nhưng nếu không phải, coi như xá tài miễn tai
(của đi thay người)
đi.
Lục Giam miễn cưỡng cười:
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
Trong lòng cũng hiểu được mọi người trong nhà khẳng định sẽ không nghĩ như vậy, thật sự cũng chỉ có thể đổ tội cho vận may.
Lâm Thế Toàn nói:
Đệ nghĩ được như vậy là tốt rồi. Các ngươi lưu lại dùng cơm chiều đi, chúng ta cũng thật lâu không tụ tập, để ta sai người an bài bàn tiệc.
Lục Giam lập tức đáp:
Đang có dự định này.
Lâm Cẩn Dung khép lại sổ sách, cười nói:
Ta tự mình xuống bếp làm hai món cho mọi người.
Lâm Thế Toàn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
Có thể được Tứ muội muội tự tay nấu cơm đúng là vinh hạnh, nhưng ta cũng không hiểu phòng bếp cần cái gì, nơi này lại thiếu thốn, không thể so với phòng bếp trong nhà muội, rất bẩn thỉu.
Lâm Cẩn Dung cười cười:
Vậy mà còn sống qua ngày được sao?
Nói xong thật sự tháo vòng tay, nhẫn cho Anh Đào cầm, xắn tay áo đi ra phòng bếp, Lâm Thế Toàn theo đi ra ngoài:
Ta đi an bài một chút.
Huynh muội hai người một trước một sau ra phòng, Lâm Thế Toàn bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói:
Chuyện Giang Nam bên kia muội vẫn quyết ý gạt hắn sao?
Nếu đã sinh hài tử, hơn nữa nay phu thê kiêm điệp tình thâm, nếu giấu giếm chỉ sợ sẽ trở nên xa lạ.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Tạm thời còn chưa đến lúc nên nói. Tam ca yên tâm, ta sẽ chọn thời cơ.
Ngô Tương lúc trước giúp nàng chuẩn bị hộ tịch không có nửa điểm tác dụng, nếu nàng có thể may mắn sống sót, nàng không cần dùng phương thức như vậy để tồn tại, nếu nàng chết, như vậy cũng sẽ không có ý nghĩa. Về phần sản nghiệp này, trước không cần đề cập tới.
Cũng đúng, nếu Lục gia lần này thất bại, khó tránh khỏi lòng người di động, để bọn họ biết nhiều cũng không phải thượng sách, trước vững vàng cũng tốt hơn.
Lâm Thế Toàn đề cao thanh âm phân phó nữ đầu bếp:
Nghe Nhị thiếu phu nhân an bài.
Ngày này, Lâm Cẩn Dung rửa tay nấu canh, chuẩn bị mấy món ăn sở trường, Lục Giam uống rượu, cùng Lâm Thế Toàn đối ẩm từ giữa trưa đến chạng vạng, từ chuyện thiên tai năm trước đến triều đình xa hoa lãng phí, lại từ triều đình xa hoa lãng phí nói đến chiến sự ở mạc bắc, nói xong lời cuối cùng, nhớ tới Lục Luân, lại là một phen dông dài.
Hai người về nhà, dĩ nhiên đèn đã được thắp lên rực rỡ, rửa mặt mũi tu chỉnh xong, liền dắt tay đi thỉnh an phu thê Lục Kiến Tân, thuận tiện đón Nghị Lang trở về nhà.
Lục Kiến Tân mấy hôm nay đều nằm trên giường, chân trái ngón tay cái sưng đỏ, đau đớn khiến hắn nhe răng trợn mắt, cả đêm ngủ không được, tự dưng còn có chút phiền chán. Lâm Ngọc Trân mặc dù vẫn bồi ở một bên, tâm tư hơn phân nửa lại đặt trên người Nghị Lang, hắn nói không được cho Nghị Lang ăn đường, không được quá chiều chuộng, Lâm Cẩn Dung liền làm một quả bóng cao su cho Nghị Lang, vừa vặn Nghị Lang đối với quả bóng này hưng trí thập phần, ăn hay ngủ đều phải ôm nó, lại càng không có thời điểm nhàn rỗi.
Khiến cả ngày, bên tai Lục Kiến Tân đều là thanh âm trầm đục của bóng cao su đập xuống đất rồi lại nảy lên, làm cho người ta không thể an tịnh, phiền lòng khí táo, hắn trừng mắt qua, Nghị Lang liền chui vào trong lòng Lâm Ngọc Trân, nhẫn nhịn một lúc, lại ném quả bóng kia xuống đất, rồi thật cẩn thận nhìn trộm đánh giá phản ứng của hắn, như thế mãi, hắn quả thực không thể nề hà, sau đó, ngay cả Lâm Ngọc Trân cũng nói hắn quá hà khắc, châm chọc hắn là bên người nhiều năm không có tiểu hài tử, nhìn cái gì cũng đều không thuận mắt.
Nhìn Lâm Ngọc Trân cùng vài nha hoàn ma ma, cùng với A Nhu, Tiểu Tinh đều hưng trí bừng bừng vây quanh Nghị Lang, trêu đùa Nghị Lang, Lục Kiến Tân cảm thấy một tiểu hài tử thật sự là rất nhàm chán, cũng thật sự rất ầm ỹ a. Mặc dù Hà di nương ôn nhu săn sóc, cũng không thể khiến hắn bớt đi phiền não, vì thế một lòng một dạ mong chờ Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam nhanh trở về mang tiểu hỗn thế ma vương quỷ quái thừa tinh lực này đi mới tốt.
Đột nhiên nghe nói Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đã trở lại, Lục Kiến Tân đang đau đớn mới khoan khoái hơn, vừa nghe thấy người ở ngoài mành thông truyền, lập tức tiếp lời:
Mau vào.
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung tiến vào, trước hành lễ vấn an Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân, hỏi thăm xong, an tọa, Lục Giam thấy Nghị Lang còn đang đùa không ngớt, biết được Lục Kiến Tân từ trước đến nay thích yên tĩnh, chỉ sợ đã sớm phiền chán, liền cầm quả bóng của Nghị Lang đi:
Cả ngày đều đùa nghịch, ầm ỹ tổ phụ đúng không?
Lục Kiến Tân thản nhiên nói:
Tiểu hài tử mà……
Xem như thật đúng là hắn bị Nghị Lang ảnh hưởng lớn.
Lâm Cẩn Dung khóe môi hàm chứa cười, đem Nghị Lang ôm vào trong ngực, thấp giọng cùng Lâm Ngọc Trân nói lời cảm tạ:
Hài tử này rất nghịch, nói vậy phiền người rồi.
Lâm Ngọc Trân không thích nghe nàng nói như thế, hơi hơi nhíu mày, nghiêm mặt cứng rắn nói:
Ta là tổ mẫu của hắn, không đến phiền ta, chẳng lẽ muốn đi phiền người khác sao?
Đồ thị thật sự cũng muốn đón hắn qua chơi, Lục Kiến Lập bị bệnh cũng sẽ không ngại phiền, còn ước gì được thế, nhưng nàng không đồng ý, rõ ràng chính là tôn tử của nàng mà.
Lâm Cẩn Dung liền cười rộ lên, ôn ôn nhu nhu nói:
Là nhi tức không biết cách ăn nói.
Nói cách khác, nếu hắn là tổ phụ của Nghị Lang, sẽ không ngại phiền, Lục Kiến Tân liếc nhìn Lâm Cẩn Dung đang cười vui, thật tình thấy nữ nhân này tâm nhãn rất sâu.
Lục Giam hai tay dâng lên đơn thuốc:
Thuốc đã chuẩn bị tốt, phụ thân tối nay liền thử xem, có lẽ ngày mai sẽ có thể xuống giường.
Lục Kiến Tân lệnh Hà di nương thu nhận, ôn hòa nói:
Làm khó con rồi.
Lục Giam mang theo vài phần sợ hãi nói:
Phụ thân tại sao nói như thế? Đây là hiếu đạo, hắn nên vậy mà.
Lục Kiến Tân gật gật đầu, ngữ khí tùy ý vài phần, hỏi hắn một ít việc vặt bên ngoài sau đó nhắm mắt, tính để bọn họ rời đi.
Lục Giam vội hỏi:
Con có việc hồi bẩm phụ thân, hồi lâu chưa từng đi thăm Chư tiên sinh, con muốn đi thăm lão nhân gia.
Lục Kiến Tân cũng không khó xử hắn:
Nên vậy.
Lục Giam lại nói:
Nghị Lang từ khi ra đời sau còn chưa đến đó, cũng nên đi dập đầu một chút mới phải.
Lục Kiến Tân thản nhiên liếc Lâm Cẩn Dung một cái, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung ở đó mắt xem mũi, mũi nhìn tim, một bộ đoan trang thục nhã, nhân tiện hỏi:
Nhi tức cũng đi sao?
Lâm Cẩn Dung vội đứng lên, thấp giọng nói:
Hồi công công, Chư sư mẫu từ trước cũng từng dạy bảo nhi tức.
Lục Kiến Tân
Ân
một tiếng, cúi mắt không biết nghĩ cái gì, hồi lâu mới nói:
Đi đi, từng lời nói cử chỉ đều phải cẩn thận, đừng đánh mất quy củ lễ nghi, thay ta hướng Chư tiên sinh vấn an, thỉnh hắn đến làm khách.
Lại phân phó Lâm Ngọc Trân:
Chuẩn bị một phần hậu lễ, Nhị lang có thể có ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ hắn.
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam lui ra, đi đến sân bên ngoài, Lâm Cẩn Dung mới thấp giọng hỏi Lục Giam:
Sao chàng không nói với công công về việc xây nhà tình nghĩa?
Lục Giam nói:
Nàng cũng quá nóng vội rồi. Chờ ta trở về từ chỗ Chư tiên sinh rồi nói sau. Lúc này nói ra, nhất định biết là chủ ý của nàng, cho dù là có thể đáp ứng, cũng vẫn sẽ không thoải mái.
Nhìn quả bóng cao su trong tay Song Toàn kia, nhịn không được thở dài:
Nàng nha… sao lại chọn đúng món đồ chơi này?
Hay là không nhận ra Lục Kiến Tân không vui vẻ? Còn cố tình đối chọi với Lục Kiến Tân đây. Nghĩ đến bọn họ vừa vào cửa bộ dạng Lục Kiến Tân như trút được gánh nặng, không khỏi lại thấy buồn cười.
Lâm Cẩn Dung không chịu thừa nhận:
Là Nghị Lang thích mà, cũng không phải ta cố ý chọn.
Lục Kiến Tân muốn dùng phương thức kia giáo dưỡng Nghị Lang, cũng phải xem nàng có chịu hay không.
Hài tử của nàng cũng không phải là đầu gỗ ngốc nghếch, còn nhỏ mà Lục Kiến Tân đã định chặt đứt hoạt bát của hắn, nàng không đáp ứng.
Lục Giam cũng không vạch trần nàng, chỉ tiếp nhận Nghị Lang, thấp giọng nói:
Tổ phụ bị bệnh, không cho con ầm ỹ hắn, phải ngoan ngoãn.
Nghị Lang cười đến ngọt ngào:
Được.