Chương 445: Thẳng Thắn
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2265 chữ
- 2020-05-09 04:31:49
Số từ: 2260
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Màn trúc khẽ rủ, ngay bên cạnh là bồn tử vi, ló ra mấy cành lá sum xuê nồng đậm, hoa nở như cẩm. Đậu Nhi cầm cây kéo mạ bạc, chuyên tâm chủ định cắt bớt những đóa nào bị héo, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đi tới, lập tức khuôn mặt tươi cười, buông cây kéo tiến lên hành lễ.
Thấy Lục Giam trên người có vẻ phong trần, liền nhu thuận sai người mang nước ấm tiến vào, tự lui ra ngoài. Lục Giam thấy thùng gỗ được đổ đầy nước ấm, không khỏi mỉm cười:
Ở trạm dịch là lúc khốc liệt không chịu nổi, Thất đệ cùng ta thương lượng, hôm nay đến phải tắm rửa một phen. Giờ phút này ta ở đây tắm rửa, hắn lại đang thổi phồng a.
Lời còn chưa dứt, đã bị một đôi bàn tay lành lạnh từ phía sau ôm chặt lấy, Lâm Cẩn Dung vòng ôm thắt lưng hắn, đem mặt dính sát vào trên lưng hắn.
A Dung……
Lục Giam ngực căng thẳng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, im lặng một lát, quay người gắt gao ôm Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung chợt bộc phát ra nhiệt tình, dùng hết toàn lực ôm chặt thắt lưng hắn, giống như muốn được thấm nhập vào trong xương cốt của hắn.
Lục Giam tự nhiên phát hiện nàng có chút khác thường, vô cùng vui mừng, lại nhịn xuống……
Ngô.
Lâm Cẩn Dung khóe mắt tẩm ra một giọt lệ, hơi hơi cúi đầu dán chặt vào ngực Lục Giam, để vạt áo của hắn hút khô nước mắt của nàng.
Lục Giam mặc dù không nhìn thấy gương mặt của nàng, lại có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình của nàng, nàng đang lo lắng hắn, luyến tiếc hắn, nàng nhớ hắn, dựa sát vào hắn, nhất thời chỉ cảm thấy tâm thần lay động, tràn đầy vui sướng, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Lâm Cẩn Dung, trong giọng nói không tự giác mang theo chút ý cười:
Ta yên lành đứng ở trước mặt nàng, nàng sợ cái gì?
Lâm Cẩn Dung khép hờ mắt, hít một hơi thật sâu giống như muốn đem mùi hương trên người hắn vĩnh viễn ghi khắc trong tâm khảm. Hơi có chút mùi mồ hôi, mang theo một chút hương vị trầm mặc, đây là mùi hương đặc hữu của Lục Giam, nàng tin tưởng cho dù có sống lại kiếp thứ ba cũng vĩnh viễn sẽ không quên mùi hương này.
Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung trong lòng. Mái tóc đen dày của nàng được vấn cao lên, lộ ra vành tai trắng nõn khéo léo, không mang khuyên tai, vành tai xinh đẹp như trân châu, trên cần cổ thon dài như bạch ngọc có một vài sợi tóc tơ rối loạn, thân người vừa động, mấy sợi tóc đó liền nghịch ngợm chui vào vạt áo màu xanh, vừa nhìn đã có thể cảm nhận được da thịt trắng nõn bên dưới.
Lục Giam tâm mạnh nhảy dựng, lại khống chế không được tần suất, hắn thậm chí có thể rõ ràng nghe thấy tim trong lồng ngực đập thình thịch, mỗi một tấc da thịt đều trở nên thực mẫn cảm, hô hấp ấm áp của Lâm Cẩn Dung xuyên thấu qua vạt áo hắn dừng trên da thịt trước ngực hắn, làm cho hắn thiếu chút nữa không thể hô hấp. Từ hô hấp đến tim đập, tất cả đều rối loạn.
Nhị lang.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam ánh mắt sáng như tinh quang trong khí trời sương mù, cánh môi đỏ bừng lóng lánh như đóa hoa. Nàng chưa bao giờ khát vọng hắn như thế, tuy rằng thời gian địa điểm hết thảy không phù hợp, nhưng nàng thực hiểu được tâm ý của mình, nàng khát vọng hắn, khát vọng cùng hắn thân thiết hơn nữa, khát vọng có thể mỗi ngày cùng hắn trải qua hạnh phúc cùng khoái hoạt. Theo thời gian, nàng càng ngày càng nhớ nhung hắn sâu đậm.
Lục Giam nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mê muội hôn môi Lâm Cẩn Dung, trằn trọc, mút mát, chỉ hận không thể ép nàng thẩm nhập vào xương cốt mình. Lâm Cẩn Dung không tiếng động thở hổn hển, vô lực tựa vào người hắn, dùng hết nhiệt tình đáp lại hắn. Hai người ngập lửa tìm không thấy đường ra, vô cùng khó chịu, còn phải nghiêng tai nghe lén động tĩnh bên ngoài, đang hưng phấn, lại càng thêm hưng phấn, đã khó chịu lại càng thêm khó chịu.
Ngoài bình phong truyền đến một tiếng vang nhỏ, hai người đều ngốc nghếch bất động, Lâm Cẩn Dung nháy mắt đỏ hồng mặt, cúi đầu vẫn không nhúc nhích, Lục Giam vội vàng buông nàng ra, che giấu ho khan một tiếng, lại nghe bên ngoài Nghị Lang nhu nhu gọi một tiếng:
Nương?
Trong thanh âm non nớt còn mang theo một tia mê man mới tỉnh ngủ.
Lục Giam nhất thời hồi phục lại tinh thần, trước thay Lâm Cẩn Dung để ý quần áo, lại thay nàng để ý tóc, lúc này mới cùng nàng đi ra, hướng Nghị Lang đang nghiêng người nằm úp sấp trên giường vươn hai tay, lộ ra nụ cười từ nội tâm:
Nhi tử ngoan.
Nghị Lang vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa có tinh thần, nhìn thấy hắn, vẫn còn vui lòng nở rộ tươi cười cho hắn xem. Lục Giam tiến lên bế hắn, yêu thương không gì sánh kịp, cũng không thân ái giống như với Lâm Cẩn Dung, bất quá chỉ vuốt ve đầu Nghị Lang, ôn nhu hỏi hắn:
Thời điểm phụ thân không ở đây có nghe lời mẫu thân không?
Nghị Lang mềm nhũn tựa vào trong lòng phụ thân, nhẹ giọng nói:
Nghe.
Lục Giam lại hỏi:
Có nghịch ngợm không?
Nghị Lang lần này không nói chuyện, vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói:
Muốn uống nước a.
Lâm Cẩn Dung véo mũi hắn, rót chén nước ấm đưa qua:
Có muốn nói cho phụ thân con biết, chẳng những mỗi ngày con cùng các ca ca nghịch bùn, còn cướp đồ chơi của các ca ca? Hôm kia còn ỷ vào mình nhỏ hơn, đẩy ca ca một cái không?
Nghị Lang làm bộ như không nghe thấy, chỉ để ý cầm tay Lục Giam cúi đầu uống nước.
Lâm Cẩn Dung cầm khăn tay thay hắn lau mồ hôi trên trán, câu nói kia tự nhiên thốt ra:
Mẫn Hành, ta ở Giang Nam có sản nghiệp.
Lục Giam lơ đễnh:
Ân.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói:
Không phải ở Đình huyện. Là địa phương khác, Tín châu.
Trong phòng một mảnh im lặng. Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Giam, nhưng thấy ánh mắt hắn còn dừng ở trên người Nghị Lang, vẻ mặt lại hơi hơi thay đổi, từ vẻ mặt ôn nhu mỉm cười, biến thành không chút thay đổi.
Lâm Cẩn Dung thở dài một hơi, tiếp tục thấp giọng nói:
Có cửa hàng cùng điền trang, cũng có tiền lời. Bình thường là phu thê Lệ Chi để ý, sản nghiệp của Tam ca ở phụ cận, hắn ngẫu nhiên cũng tới trông chừng.
Lục Giam không nói được một lời, chỉ cầm cái chén, chậm rãi lấy ra khăn tay giúp Nghị Lang lau miệng. Sau đó trầm mặc đứng dậy, bế Nghị Lang đi đến cửa sổ, giương mắt nhìn đình viện xanh tươi, đưa lưng về phía Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung đợi một lát, không thấy hắn có động tĩnh khác, chỉ đành gọi một tiếng:
Mẫn Hành?
Không phải nàng vẫn nói với ta, Lệ Chi ở Đình huyện sao?
Lục Giam thanh âm không lớn, bên trong lại mang theo chút tức giận.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Ta lừa chàng.
Không khí yên lặng như tờ.
Lâm Cẩn Dung đi qua, nhân cơ hội rửa mặt cho Nghị Lang, cố ý đứng trước mặt Lục Giam. Lục Giam sầm mặt không nhìn nàng, Lâm Cẩn Dung cũng không nổi giận, thấp giọng nói:
Khi đó không phải chúng ta đang bất hòa sao?
Lục Giam khẽ mím môi, giống như định mở miệng, chung quy vẫn không nói được một lời.
Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn lại bướng bỉnh, nhưng cũng do mình giấu giếm quá lâu, hắn không tức mới là lạ, liền tự nhủ nói:
Chuyện đã rất lâu từ trước, dù sao hiện tại ta cũng đã nói ra, sẽ không chọc giận chàng đúng không?
Vừa dứt lời, chợt nghe Lục Giam giương giọng nói:
Đậu Nhi, đến bế Nghị Lang ra ngoài!
Ai.
Đậu Nhi lên tiếng, bước nhanh tiến vào, mẫn cảm phát hiện không khí không đúng, lo lắng nhìn Lâm Cẩn Dung một cái, vươn tay tiếp nhận Nghị Lang. Nghị Lang lại giống như da trâu gắt gao quấn quít lấy cổ Lục Giam, treo trên người hắn không chịu buông tay:
Không đi, không đi. Đậu Nhi trứng thối.
Lục Giam nghiêm mặt nói:
Hài tử này sao vừa há mồm liền mắng chửi người ta?
Nghị Lang không đề phòng lại bị mắng, lập tức ủy khuất há mồm khóc òa. Lâm Cẩn Dung vươn tay đón hắn, thấp giọng giải thích:
Bất quá là vừa học một câu của ca ca hắn thôi.
Đậu Nhi cũng vội vàng cười làm lành:
Nhị gia bớt giận, Nghị Lang mỗi khi nghe thấy một câu mới mẻ đều hiếu kỳ lặp lại như vẹt nói vài ngày mới có thể quên. Đều không phải là cố ý. Sau đó hắn sẽ nói Đậu Nhi là người tốt.
Nghị Lang cũng là tính tình quật cường, chẳng sợ ngay cả bị Lục Giam mắng cũng không chịu buông tay, vẫn vòng quanh cổ Lục Giam, há to miệng dùng sức khóc, giống như không được Lục Giam tha thứ sẽ không dừng lại. Lục Giam bị hắn làm cho lỗ tai ong ong tác hưởng, nghiêm túc nói:
Lập tức câm miệng, bằng không sẽ ném con ra ngoài.
Nghị Lang quả nhiên ngậm miệng, thương tâm cắn môi không nhịn được nức nở, đến mức thân thể nho nhỏ đều run run, còn không quên vụng trộm đánh giá thần sắc Lục Giam, lấy lòng vươn tay nhẹ nhàng sờ mặt hắn.
Hắn thật cẩn thận như thế, Lục Giam dù tâm địa cứng rắn cũng mềm nhũn, mặc dù còn cố gắng nghiêm mặt, khẩu khí cũng đã trở nên nhu hòa hơn:
Đó là mắng chửi người khác, không phải lời tùy tiện có thể nói ra, Đậu Nhi mỗi ngày chiếu cố con vất vả, lời nói đó sẽ tổn thương người ta, hiểu hay không?
Nghị Lang cũng không biết đã hiểu chưa hay chỉ đáp cho có lệ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn gật đầu nhận sai:
Sai lầm rồi.
Lục Giam liền đem hắn đưa cho Đậu Nhi:
Đi rửa mặt.
Lần này Nghị Lang không dám bướng bỉnh, mới ngã vào trong lòng Đậu Nhi trước hết vang dội hôn Đậu Nhi một cái, dỗ cho Đậu Nhi mặt mày hớn hở, cười tủm tỉm đồng ý dẫn hắn đi xem con kiến.
Lâm Cẩn Dung không khỏi tâm sinh cảm khái, hài tử này tinh quái quá, nên dạy dỗ cẩn thận mới phải, bằng không chỉ sợ quá thông minh không nghĩ tới bước đi đầu tiên sẽ bị sai lệch. Đang ôm tâm sự, chợt nghe Lục Giam lãnh đạm nói:
Nàng cũng đi đi, ta muốn tắm rửa, nước nguội rồi.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt đứng đó một lúc lâu, nói:
Được. Ta đây trước đi ra ngoài.
Nói xong quả nhiên xoay người, đi tới cạnh cửa, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Lục Giam oán hận trừng mắt nàng, sắc mặt càng khó coi, không khỏi khẽ cười, nhanh chóng quay trở về giữ chặt tay hắn, ôn nhu nói:
Chúng ta không cần giận dỗi, được không?
Lục Giam tùy ý để nàng lôi kéo, phụng phịu nói:
Là ta và nàng giận dỗi sao? Rõ ràng là nàng cố ý chọc giận ta.
Lâm Cẩn Dung nghe hắn nói những lời này, tâm tình lập tức thả lỏng, mặt mày hớn hở nói:
Là ta không tốt. Chớ tức giận.
Lục Giam thản nhiên nói:
Làm sao, rõ ràng là ta không tốt mới đúng. Nàng làm sao mà không tốt? Nàng cái gì cũng tốt hơn ta. Nếu không cũng sẽ không đề phòng ta như thế.
Lời này rõ ràng chính là cố ý giận dỗi, Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn, cười nói:
Chàng làm sao mà không tốt? Trừ bỏ suốt ngày phụng phịu không tươi cười, ngậm miệng không nói một câu, có chút keo kiệt ra, nhưng mặt khác cũng không tệ lắm.
Nói ra những lời này, nàng đột nhiên thấy bóng dáng của Lục Giam kiếp trước mông mông lung lung dần dần biến mất giữa hai người. Lục Giam trước mặt này, là một con người mới.