• 1,907

Chương 50: Thắng Bại


Số từ: 2634
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung liều mạng nhắm mắt, một hơi không nghỉ lớn tiếng nói:
Tổ mẫu người đừng đánh ta đánh hỏng tay rồi, ta sẽ không làm được nữ hồng, không thể pha trà, không thể thổi sáo thì phải làm sao bây giờ? Ta thừa nhận ta sai rồi, ta thừa nhận ta ngốc nghếch, ta thừa nhận ta đắn đo không đúng mực người nói gì cũng đúng.

Tứ tiểu thư ngày thường luôn ẩn nhẫn nhún nhường không thấy đâu, mà người đang lớn tiếng này dường như được chân truyền của Đào thị vậy, lại so với Đào thị hơn một phần mềm mại cùng thức thời.
Thước trong tay của Lâm lão thái thái dừng lại một chút, cùng lúc đó, Lâm Lục cùng Lâm Thất như một trận gió tiến vào, Lâm Lục ý cười thản nhiên ôm lấy cánh tay Lâm lão thái thái, mềm giọng năn nỉ:
Tổ mẫu, Tứ tỷ đã nhận lỗi, nàng cũng không phải cố ý, nàng chỉ chân chất mà thôi, người tha cho nàng lần này đi?
Khóe mắt đắc ý liếc qua Lâm Ngũ đang chật vật không chịu nổi, khẽ cười nói:
Ngũ tỷ tỷ dù có lỗi cũng đã biết sai rồi, trời giá rét đông lạnh, cứ quỳ ở đó đối với thân thể sẽ không tốt, ta không oán trách tỷ ấy, người cũng tha cho nàng đi.

Lâm lão thái thái nhìn về phía Lâm Lục ánh mắt rõ ràng nhu hòa rất nhiều:
Đi đi! Đừng khiến ta thêm phiền, cẩn thận vết thương, lưu lại sẹo sẽ rất khó coi.
Lại bảo Thanh Lê ở một bên bộ dạng phục tùng rũ mắt cơ hồ không tồn tại nói:
Đi ra phía sau lấy bình ngọc cơ cao cho Lục tiểu thư dùng.

Ngọc cơ cao kia là mua về từ kinh thành, vận chuyển vạn dặm, đáng quý thế nào không nói tới, có thể coi là vật vô giá, bên người của lão thái thái bất quá chỉ có hai ba bình, dùng để phòng sẹo không thể tốt hơn, hôm nay lão thái thái thưởng một lọ cho Lâm Lục chẳng qua chỉ bị đỏ da một chút, trong đó rõ ràng biểu lộ ý tứ ca ngợi.
Trong mắt Lâm Ngũ tức khắc lộ ra vẻ ghen ghét không thể che giấu, vuốt gương mặt bị lão thái thái đánh cho sưng đỏ, lại
oa oa
khóc, Chu thị cũng âm thầm cắn chặt khớp hàm, Lâm Lục vui vẻ vạn phần, làm nũng nói:
Tổ mẫu nha, thật sự không nghiêm trọng, chỉ bị đỏ da một chút mà thôi, không bằng tặng cho Ngũ tỷ bôi mặt. Lão nhân gia người đừng nóng giận, để Tứ tỷ cùng Ngũ tỷ đều đứng lên đi.

Lâm Thất không mất thời cơ đoạt thước sắt trong tay Lâm lão thái thái, nhẹ nhàng thay bà vuốt tay:
Tổ mẫu của ta, ôi chao, tay người có bị đau không?

Lâm lão thái thái rốt cục nhịn không được

một tiếng cười rộ lên:
Hai kẻ dở hơi, bị tổ phụ cấm chừng hai tháng thật sự chưa biết sợ, sao chép nữ giới chưa đủ hay sao?

Lâm Lục ngã vào trong lòng bà cười nói:
Tổ mẫu rốt cục người cũng nở nụ cười rồi.

Tổ tôn ba người nhất thời hoà thuận vui vẻ, trải qua mưu tính tỉ mỉ, cặp song sinh rốt cục đã thành công đoạt lại sự ưu mến của Lâm lão thái thái.
Lâm Cẩn Dung thờ ơ lạnh nhạt, chọn lựa thời điểm mà nàng cho là thích hợp nhất, nhẹ giọng nói:
Tổ mẫu, để tôn nữ nhi đi theo mẫu thân đến thôn trang ở nông thôn đi, thứ nhất có thể phụng dưỡng mẫu thân cho tròn hiếu đạo, để mẫu thân sớm ngày nghỉ ngơi cho tốt có thể trở về nhà phụng dưỡng tổ mẫu, thứ hai có thể diện bích tư quá
(tự vấn lỗi lầm)
, tu thân dưỡng tính, về sau sẽ không còn chuyện khiến Lâm gia mất mặt nữa. Thỉnh tổ mẫu đáp ứng.

Lâm lão thái thái thu liễm tươi cười trên mặt, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung.
Bà cũng biết chuyện Đào thị sẽ đến thôn trang dưỡng bệnh, rất khó hình dung tâm tình của bà lúc này. Đào thị tính cách tối tăm táo bạo, ở đây cũng không thể chuyển biết tốt; Lại sợ Đào thị đến dưỡng bệnh ở thôn trang vào mùa đông lạnh rét này, sẽ bị các nhà trong thành ở Bình Châu lên án, nói bà ngược đãi nhi tức. Nhưng Lâm lão thái gia đã chấp thuận, Đào gia cũng chưa nói gì, bà tất nhiên cũng sẽ không nhảy ra phản đối.
Đào thị bệnh cũng không nhẹ, nếu chuyển đi, chậm thì mấy tháng, lâu thì nửa năm, ở nông thôn tịch mịch lạnh lùng, Lâm Cẩn Dung cũng đi cùng, tương đương với bị cấm chừng trong một thời gian dài. Đợi đến khi nàng trở về, tài danh nàng có ngày hôm nay chỉ sợ cũng sẽ bị người lãng quên. Lúc trước bà còn hoài nghi Lâm Cẩn Dung hôm nay cố ý gây náo động là có tâm tư khác, ẩn ẩn còn có vài phần không vui, lúc này thấy Lâm Cẩn Dung chủ động đưa ra ý nguyện muốn theo Đào thị đến ở nông thôn, suy nghĩ kia không khỏi bay mất, nghiêm mặt nói:
Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Nếu đi, cũng không phải mười ngày nửa tháng có thể trở về.

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Đã nghĩ kỹ, chậm thì mấy tháng, lâu thì một năm, ta muốn mẫu thân dưỡng bệnh cho tốt rồi mới có thể trở về.

Ánh mắt của Lâm lão thái thái chậm rãi đảo qua vài người khác trong phòng, thấy Lâm Ngũ dĩ nhiên ngừng khóc, chỉ đăm đăm nhìn Lâm Cẩn Dung, trong mắt đầy vẻ chờ mong, Lâm Lục vẻ mặt tiếc hận, Lâm Thất vẻ mặt lại không thú vị, Chu thị cúi mắt, đem mọi cảm xúc hoàn toàn che giấu. Nhà này thật sự không tốt, người đông, lại lắm tâm tư, Lâm lão thái không khỏi khẽ thở dài một cái:
Quyết định vậy đi, ngươi trở về thu dọn các thứ cho đầy đủ rồi mới đi. Ngươi nhớ cho kĩ, có tài không có đức hạnh sẽ bị gièm pha, phải đạt được nhiều mặt mới là chân chính có tài danh.


Vâng, tôn nữ nhi nghe lời tổ mẫu dạy bảo.
Lâm Cẩn Dung cúi đầu hành lễ cáo lui, tuy rằng lại một lần nữa bị cấm chừng, nhưng một khắc khi nàng xoay người ra khỏi Yên Hỉ cư, nàng lại thấy bản thân giống như đám mây kia vậy, phiêu lãng giữa không trung trung, Lâm Ngũ cùng Lâm Lục muốn đấu như thế nào, Đại phòng cùng Nhị phòng muốn tranh giành ra sao, đều cùng Tam phòng các nàng không có chút liên quan, cũng không thể ảnh hưởng gì đến nàng.
Lâm Cẩn Âm đứng ngóng chờ, thấy Lâm Cẩn Dung khóe môi khẽ nhếch, cho thấy tâm tình khá tốt, không khỏi âm thầm kinh ngạc lão thái thái lại buông tha nàng như vậy. Nhưng sau khi nghe kể lại, đau lòng cầm tay Lâm Cẩn Dung lên xem, oán trách nói:
Tại sao muội lại không cẩn thận như vậy, mà tính ra, muội dù sao tuổi vẫn còn nhỏ không biết nặng nhẹ, đâu phải chuyện nào cũng có thể đúng mực.
Nàng cho rằng Lâm Cẩn Dung pha trà đã quá chú tâm, chứ không phải cố ý lao vào so tài.
Lâm Cẩn Dung không thèm để ý xoa xoa lòng bàn tay, cười nói:
Chớ nói với mẫu thân chuyện ta bị đánh. Tỷ chỉ nói với nàng Ngũ muội bị răn dạy trừng phạt, Tín Nhi là người đẩy Dương Mạt, nàng sẽ cao hứng.

Lâm Cẩn Âm hơi hơi nhíu mày:
Thật sự là Tín Nhi? Ngũ nha đầu cũng quá cả gan làm loạn rồi! Chẳng những hại tỷ muội nhà mình, mà còn cả hạ nhân, nàng ta sao lại làm như vậy chứ!

Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Có đúng hay không cũng không quan trọng, có thừa nhận hay không cũng không cần thiết, mấu chốt là xem tổ mẫu tin hay không tin mà thôi.
Rất nhiều thời điểm chân tướng cũng không phải là chân tướng, thắng bại trước mắt vị tất đã là thắng bại cả đời, nàng không cần đuổi theo truy cứu rốt cuộc là ai làm, nàng chỉ cần dựa theo kế hoạch tiếp tục đi về phía trước.
Ban đêm, có người trả lại cho Lâm Cẩn Dung cây sáo cổ mà lúc trước nàng đã đưa cho Lâm Ngũ, có điều sáo cổ kia đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Xem ra kiếp trước không hiểu vì sao không thấy, đời này cũng không thể giữ nó lại. Lâm Cẩn Dung khẽ nhếch khóe môi:
Tặng người rồi, nào có đạo lý cầm lại? Đem về đi, đừng trả lại, nếu không ta sẽ đặt ở trước sân viện của Ngũ muội.

Người tới không biết làm gì, chỉ đành đem mảnh sáo kia trở về.
Ngày kế tiếp, tuyết ngừng rơi, nhưng vẫn so với ngày tuyết rơi lạnh hơn vài phần.
Lâm Cẩn Dung cùng Quế ma ma thương lượng:
Ý của ta là ma ma ở lại chỗ này thay ta trông chừng, Đậu Nhi lưu lại làm bạn với ngươi, ta sẽ đem Lệ Chi cùng Quế Viên đi.
Thấy Quế ma ma giống như muốn phản đối, nàng lập tức ngăn lại:
Ma ma đừng cho rằng chuyện này đơn giản, ta cùng phu nhân ở lại nông thôn, chỉ để Tam tỷ tỷ một mình ở lại, ngươi hỗ trợ nàng, có việc gì thì giữ nhiệm vụ truyền tin.

Quế ma ma trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng đáp ứng, thấy Quế Viên vẻ mặt tươi cười cùng Lệ Chi ở một bên thu thập hòm xiểng, do dự thật lâu, cuối cùng thấp giọng cầu khẩn:
Tiểu thư, nha đầu Quế Viên vừa lười lại tham, còn hay dùng mánh lới, người dạy dỗ đừng lưu tình.

Lâm Cẩn Dung cười:
Ma ma yên tâm.
Đường ở phía trước, nàng cũng không biết sẽ đi hướng nào, nhưng nếu Quế Viên muốn chọn con đường như kiếp trước, cũng không thể giúp gì được nàng.

Đậu Nhi, Tứ tiểu thư có ở đây không?
Hoàng di nương một mình một người, kiều kiều sợ hãi đứng ở cửa hỏi Đậu Nhi.
Lâm Cẩn Dung ý bảo Quế ma ma để nàng ta tiến vào. Hoàng di nương gầy nhược yếu ớt, vẻ mặt tái nhợt nghiêm túc, bất động thanh sắc đánh giá căn phòng bởi vì đang thu thập hòm xiểng mà có chút hỗn độn, thân thiết hỏi Lâm Cẩn Dung:
Tứ tiểu thư, nghe nói người muốn cùng phu nhân tới thôn trang?

Là lo lắng số vàng bạc của ngươi? Lâm Cẩn Dung cười thầm:
Đúng vậy. Cho nên khi chúng ta đi, làm phiền di nương hầu hạ lão gia cho tốt.
Đào thị vừa đi, trong Tam phòng chỉ còn lại một mình Hoàng di nương là thiếp thất thông phòng chiếm ưu thế, nếu là từ trước Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ lo lắng, nhưng sau sự kiện Nhược Hồng, nàng cũng không còn gì phải sợ nữa.
Hoàng di nương hơi hơi có chút xấu hổ, vội nói:
Nô tỳ sẽ làm tốt bổn phận, hầu hạ lão gia, chiếu cố Tam tiểu thư cùng Ngũ thiếu gia, Thất thiếu gia……

Lâm Cẩn Dung cũng không muốn tiếp tục nghe nàng biểu lộ sự trung thành, sảng khoái nói:
Lần này Cữu lão gia cùng Đại biểu ca sẽ tự mình đưa chúng ta đến nông thôn, mùa xuân bọn họ còn có thể đến thăm chúng ta. Nếu có tin tức gì, ta sẽ sai người đến báo với di nương, sẽ không trì hoãn di nương.

Hoàng di nương che miệng cười:
Tứ tiểu thư là người sảng khoái, nhưng nô tỳ cũng không lo lắng chuyện đó, là nghe người ta nói, vừa nãy Ngô gia Đại phu nhân đưa một vị tiểu thư tới nhận lỗi, còn có, Tín Nhi sáng nay đã bị mang đi, Ngũ tiểu thư cũng dốc lòng sao chép nữ giới, sao chép kinh thư các loại, sợ là tiết nguyên tiêu cũng không được ra khỏi phòng. Đại phu nhân tâm tình không được tốt…… Đậu Nhi các nàng cẩn thận đừng va chạm. Đương nhiên, người chắc đã sớm biết, nô tỳ hẳn lại lắm miệng.

Lâm Cẩn Dung đứng dậy đưa nàng đi ra ngoài:
Vẫn là di nương chu đáo, cảm tạ.

Hoàng di nương nhanh nhẹn rời đi.
Lâm Cẩn Dung ra lệnh Lệ Chi cầm châu sai bằng ngọc mà Dương thị dùng làm phần thưởng khi đó ra, dùng khăn lụa bao quanh:
Ngươi đi dạo quanh Yên Hỉ cư, tìm cách đưa thứ này cho Dương tiểu thư, nói ta khi đó đã muốn đưa lại cho nàng, nhưng không có dịp.

Dương Mạt nếu thấy châu sai này, tất sẽ đến thăm nàng. Nàng lúc trước cũng không có bằng hữu gì, chỉ có Dương Mạt, Lâm Cẩn Dung tịch mịch nhớ lại trước kia cũng là thời điểm này, đại khái lần này sẽ là lần cuối cùng hai người gặp mặt, bây giờ sống lại, thì nên bảo trì phần tình cảm này, có thể có cơ hội gặp lại Dương Mạt.
Lệ Chi nhận thấy cảm xúc của nàng, nghĩ đến nàng bị phạt trong lòng khó chịu, im lặng cầm châu sai, ra bên ngoài, mới đi không bao lâu liền trở về:
Tiểu thư, Dương tiểu thư cùng Lục tiểu thư, Thất tiểu thư đến thăm người.

Lâm Cẩn Dung kinh hỉ, cũng không để ý cặp song sinh tỷ muội, phân phó mọi người:
Mau mau dọn bớt mấy thứ này, đem đồ ăn ngon lấy ra.

Ánh mắt của Dương Mạt quét một vòng trong phòng hỗn độn, khẽ nhíu mày:
Nghe nói tỷ muốn đến thôn trang?

Lâm Cẩn Dung cười nói:
Đại phu nói bệnh của mẫu thân ta cần phải tĩnh dưỡng, ta sợ nàng tịch mịch.

Lâm Lục lại cười nói:
Tứ tỷ tỷ thật là người hiếu thuận.

Dương Mạt lại áy náy cùng đồng tình, trước mặt cặp song sinh cũng không tiện nói tỉ mỉ, chỉ tiếc nuối nói:
Ta chờ tỷ trở về, tỷ dạy ta pha trà.


Được.
Lâm Cẩn Dung cũng nghĩ tới một ngày như vậy.
Các nữ hài tử tùy ý nhàn thoại, chưa được bao lâu thì có người đến thúc giục, nói là Lâm lão thái thái giữ Dương thị ở lại dùng cơm trưa, giục các tiểu thư qua đó.
Dương Mạt sợ khiến Lâm Cẩn Dung gặp thêm phiền toái, không dám lưu lại, áy náy cáo từ rời đi, trước khi đi dán bên lỗ tai Lâm Cẩn Dung cực nhanh nhẹ giọng nói một câu:
Nha hoàn của ta cũng không thấy rõ là ai đẩy ta.

Kết cục này cũng là điều nàng đã dự kiến, Lệ Chi cùng Quế Viên lúc đó chẳng phải cũng không nhìn thấy gì sao? Lâm Cẩn Dung nhanh đem châu sai kia nhét vào trong tay Dương Mạt:
Đi đi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.