• 1,907

Chương 89: Xa Xỉ


Số từ: 2378
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục lão phu nhân thân thể suy yếu, ngồi nửa ngày, nói là mệt mỏi, liên thanh xin lỗi, cùng Lâm lão thái thái đến hậu viện ôn chuyện nghỉ ngơi. Tống thị ở lại tiếp đón, cũng nói bên ngoài các nam nhân vui chơi giải trí, nàng cần phải đứng ra quản lý việc chuẩn bị hầu hạ, vì thế cũng tự phạt ba chén cáo tội, chỉ để lại mẫu tử Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, cùng với vài thiếu phu nhân Lục gia tiếp khách.
Các thiếu phu nhân Lục gia cùng nhóm thiếu phu nhân Lâm gia tiến đến một chỗ nói chuyện, bên này Lâm Ngọc Trân cùng người nhà mẹ đẻ tâm sự. Nàng uống vài chén rượu, cảm xúc dần dần lên cao, liên tục nói chuyện, cái gì mà trước khi Lục Giam dự thi nàng đã xin xăm, là xăm tốt, nằm mơ mộng đẹp, đã sớm biết được Lục Giam sẽ thi đỗ, đủ loại kiêu ngạo, đủ loại đắc ý.
La thị nhận ra, thỉnh thoảng còn hỏi thêm một câu, khiến Lâm Ngọc Trân càng nói càng cao hứng.
Lâm Tam thiếu gia thi đỗ không tốt, Chu thị không muốn nghe, liền ngắt lời:
Dù là trưởng tẩu muội lại được nhàn rỗi, mọi chuyện đều có Nhị đệ tức lo toan vất vả, muội chỉ cần để ý ngồi hưởng phúc.

La thị trào phúng nói:
Đại tẩu nếu ngại mệt, ta cũng có thể hỗ trợ. Bằng không tỷ lại nói ta nhàn hạ, không chịu giúp tỷ.

Chu thị chỉ làm như không nghe thấy.
Lâm Ngọc Trân hơi hơi cười lạnh:
Ta ở bên ngoài đã nhiều năm, tự tại đã quen, không kiên nhẫn quản mấy việc vặt này. Nàng ở nhà nhiều năm, mấy việc này nàng làm quen tay nhanh mắt, nếu nàng thích, một lòng muốn làm, một lòng muốn lập công, ta sẽ để cho nàng làm. Ta cũng không thể ngăn cản nàng, không thể nói nàng không có năng lực.

Kết quả lời này đã đắc tội với hai người. Chu thị thấy nàng châm chọc mình chuyên quản việc vặt, La thị thấy nàng nói mình không có năng lực, nhất thời hai người đều có chút ngượng ngùng, cũng không biết nên nói gì thêm nữa.
Đào thị thời điểm nói chuyện đắc tội với người khác thì bản thân không biết, nhưng lúc này nghe thấy, thì
Ha!
nở nụ cười một tiếng, vỗ tay nói:
Ca kỹ này thật hay, từ đâu mời đến vậy? Không biết kế tiếp hắn có bận không? Nếu không có, ta sẽ thỉnh đến Thanh châu, để ca diễn trong ngày mừng đãi khách của Ngô gia!

Lâm Ngọc Trân nương theo cảm giác say, hướng nói:
Ngươi muốn thỉnh cũng không được! Ta sớm đã quyết định rồi, từ nay trở đi đến thời điểm mời khách người này còn phải đến diễn xướng nữa!


Ai nha, thật đáng tiếc.
Đào thị lơ đễnh, ngoái đầu nhìn lại cười:
Ngô gia vừa khéo cũng là ngày đó, ta còn nghĩ sẽ mời hắn đến. Cô phu nhân, ngày ấy ta phải đi Ngô gia, không thể đến đây.
Nàng không thể nhìn bộ dáng càn rỡ này của Lâm Ngọc Trân, cố ý lấy Ngô Tương kích thích Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân trên mặt cũng không có bộ dáng bị kích động, mà có chút đăm chiêu nói:
Nhà hắn cũng tổ chức ngày đó sao? Sao không thấy nghe nói? Ta còn tính ngày ấy tự mình tới cửa chúc mừng.

La thị cuối cùng cũng có thể tìm chuyện để nói:
Muội nhớ lầm rồi, Tam đệ muội, Ngô gia là ngày mai.

Đào thị giả bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ:
Là ta nhớ lầm sao.
Sau đó lại khen Ngô Tương vài câu, Lâm Ngọc Trân cư nhiên cũng theo khen ngợi:
Hài tử kia xác thật rất được. Khá lắm, thật hiếm có.

Đào thị cũng không còn hứng thú, lười biếng quay đầu xem diễn.
La thị cùng Lâm Ngọc Trân nói thầm tâm sự, nói đến chỗ cao hứng, hai người tươi cười híp mắt. Chu thị ngồi bên cạnh Đào thị, thay Đào thị rót một chén rượu Lệ Chi, cười nói:
Tam đệ muội, ta có chuyện này muốn hỏi thăm một chút, thời điểm muội ở trong thôn, có nghe nói đến chuyện của Chư tiên sinh không?

Đào thị kinh ngạc nói:
Chuyện gì?

Chu thị mỉm cười:
Nghe nói nhiều đệ tử của Chư tiên sinh đều thi đỗ tiến sĩ, có đúng vậy hay không?

Đào thị nhân tiện nói:
Đúng vậy. Chất nhi bên ngoại của tỷ không phải cũng là môn hạ của hắn sao? Lục Giam đã ở đó học một thời gian dài. Tại sao không hỏi hắn lại hỏi ta?

Chu thị ngượng ngùng cười, khóe mắt đảo qua Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm đang tựa vào nhau lặng lẽ nói chuyện, thấp giọng nói:
Chuyện của A Dung trong lòng muội đã có tính toán gì chưa?

Tại sao đột nhiên quan tâm đến chuyện này? Đào thị liếc Chu thị một cái, thuận miệng cười nói:
Phía trên nàng còn có Ngũ ca, không vội. Đúng rồi, chuyện của Ngũ tiểu thư tỷ định tính thế nào? Đã chọn được ai chưa?

Chu thị trầm mặc một lát, trên mặt hiện lên một tia kiên định, trầm giọng nói:
Đã có. Sẽ chờ Diệc Chi cùng A Dung định hôn xong, ta liền đính ước giúp nàng.

Đào thị lắp bắp kinh hãi, thấp giọng cười nói:
Ai a? Nhanh như vậy? Đại tẩu làm việc thật sự là nhanh gọn bất động thanh sắc.

Chu thị cười, nhỏ giọng nói:
Cũng không khác biệt lắm so với tình hình của A Âm nhà muội. Hiện nay còn chưa đính ước, ta nói với muội, muội cũng đừng nói ra ngoài, bằng không ta sẽ tìm muội phiền toái.

Đào thị lại lắp bắp kinh hãi, liền như vậy buông tha cho Lục Giam sao? Trước đó vài ngày còn cùng Nhị phòng tranh đoạt người sống ta chết, sao bỗng dưng lại thay đổi như vậy? Cũng không tiện hỏi trực tiếp, liền thử nói:
Ta còn nghĩ đến……

Chu thị nghiêm túc nói:
Nghĩ đến cái gì? Đừng nghe người ta nói bừa.

Đào thị nhìn Chu thị, rồi lại nhìn La thị cùng Lâm Ngọc Trân ngồi cạnh nhau, rồi đến Lục Vân cùng Lâm Lục đang gắt gao tựa vào nhau nói giỡn, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là thua cuộc, không thể không lui bước. Vì thế còn có chút đắc ý, ít nhiều nhà mình chưa từng nảy sinh tâm tư này, Lâm Cẩn Dung cũng chưa từng tham gia náo nhiệt, bằng không lúc này thật sự là không còn mặt mũi. Lại hèn mọn nghĩ, cũng chỉ có nhân tài hai mặt như La thị mới hợp khẩu vị của Lâm Ngọc Trân.
Không bao lâu, Lâm Đại lão gia hứng thú rã rời sai người vào hỏi mọi người đã muốn rời đi hay chưa, mọi người chỉ cảm thấy không có ý nghĩ, cũng phái người đi thỉnh Lâm lão thái thái, toàn gia lại chậm rãi đi ra bên ngoài.
Đi tới gần cửa, có người nặng nề ho khan một tiếng, Lâm Cẩn Dung quay đầu, thấy Lục Luân nắm tay Lục Thiện, đứng ở đình nhỏ hướng nàng cười. Quả nhiên giống như lời của Lâm Ngũ, Lục Luân vừa đen vừa béo, cái trán kia được phơi nắng đen bóng, thậm chí còn phản quang.
Lục Thiện vẫn là bộ dáng tái nhợt gầy yếu, bọc một tầng áo kép dày, hữu khí vô lực dính sát vào Lục Luân, mở to một đôi mắt không có thần thái nhìn mọi người, trên mặt không có biểu tình gì.
Lâm Ngọc Trân uống chưa đủ đô, đang thích thú, nhân tiện nói:
Hai hài tử kia, đứng ở nơi đó ngây ngô cười, còn không lại đây cùng các trưởng bối hành lễ vấn an?

Lục Thiện định lui bước, Lục Luân lại được đúng mong ước, một tay mang theo Lục Thiện, dùng lực kéo hắn tới đây, quy củ hành lễ, thừa dịp mấy người lớn cáo biệt, đến đứng bên cạnh nhóm nữ hài tử, nhìn Lâm Cẩn Dung cười nói:
Tứ muội muội, đã lâu không gặp muội, sao không đến nhà của ta chơi? Lúc trước có gặp tiểu Thất đệ, hắn không thú vị bằng năm trước, đưa cho hắn một con chim quốc, cũng phải vụng trộm xem sắc mặt của người lớn.

Lâm Thất liền châm chọc nói:
Tiểu Thất đệ hiện tại đã học vỡ lòng, viết chữ đọc sách, sao còn nhớ kỹ con chim quốc chứ? Không giống như người khác, đã mười bốn tuổi rồi, còn một lòng chỉ nhớ đến chim quốc, suốt ngày lông bông, không làm việc đàng hoàng, chỉ sợ một quyển sách cũng đọc không xong.

Lục Luân trong mắt hiện lên một tia ảo não, phiền chán trừng mắt nhìn Lâm Thất một cái, uy hiếp hướng nàng vung tay thành quyền:
Tránh ra, nhóc con béo trắng, đừng đến trêu chọc ta! Cẩn thận ta đánh ngươi thành đầu heo a.

Lâm Ngũ trả thù bật cười một tiếng. Lâm Thất đại hận, dậm chân nói:
Tên mập đen chết tiệt, dám nói ta như vậy? Ngươi mới là đầu heo, đầu heo đen! Nhìn xem ngươi kia, so với Tứ tỷ lớn hơn một tuổi, còn không cao bằng nàng, có biết xấu hổ hay không?

Lục Luân nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung, đi đến bên người nàng cùng nàng so chiều cao, nghiêm túc nói:
Quả nhiên là cao hơn ta. Nhưng nàng là nữ hài tử, hiện tại trưởng thành nhanh hơn cũng là điều bình thường, về sau nàng sẽ ngừng cao, mà ta sẽ cao thêm, có gì đặc biệt hơn người chứ!

Lâm Ngũ nháy mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung cùng Lục Luân, đột nhiên nói:
Lục Ngũ ca, lần trước không phải huynh nói có gì muốn tặng cho Tứ tỷ sao?

Lục Luân xem thường nói:
Là một con chim, đã sớm đùa chết rồi. Còn có gì để mà tặng? Đều là tại muội, cũng không đến chơi. Bằng không con chim kia nằm trong tay muội, cố gắng chăm sóc thì không thể chết được.
Lại trách Lâm Ngũ:
Ta nói bảo muội mang về cho nàng, muội không chịu, lúc này nhắc tới làm gì?


Làm phiền Ngũ ca, ta gần đây có chút việc. Sau khi ta theo nương từ thôn trang trở về, nương nói ta đã lớn, không được xuất môn nghịch ngợm chơi đùa như trước.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi lo lắng, hướng tới bên cạnh Lâm Cẩn Âm né tránh, Lục Luân ở phương diện nào đó rất vô tư, còn cho rằng nàng vẫn là bằng hữu chơi đùa như ngày bé, nhưng nếu rơi vào trong mắt người khác, đại khái sẽ sinh ra ý tưởng khác.
Lục Luân thất vọng sờ sờ đầu:
Đều nói trưởng thành, chơi không vui như hồi trước. Đi thôi!
Lập tức quyết đoán xoay người, mang theo Lục Thiện cũng không quay đầu lại rời đi.
Đi xa một chút, Lục Luân liền đùa dai ném cái gì đó lên áo Lục Thiện, Lục Thiện hét lên một tiếng, phát cuồng đuổi theo đánh Lục Luân, Lục Luân ha ha cười, nhanh như chớp chạy vào sâu trong vườn. Lục Thiện tựa như một cái đuôi gầy yếu, lúc lắc đuổi theo, trong giây lát, hai người đã không thấy tăm hơi.
Cứ như vậy đi rồi? Nhìn theo bóng dáng Lục Luân cùng Lục Thiện, nhìn lại Lâm Ngũ bên cạnh vẻ mặt không che giấu nổi tâm tư, Lâm Lục đuôi lông mày khóe mắt ngầm có ý cười trong suốt, Lâm Thất vẻ mặt kiều man tùy hứng, đột nhiên trong lúc đó, Lâm Cẩn Dung cảm thấy mình đã cách rất xa nhóm bằng hữu vẫn chơi đùa ngày bé — nàng đứng ngay tại nơi này, nhưng nàng cũng không thể trở lại như xưa. Ngay cả đoạn thời gian thoải mái khoát hoạt ở thôn trang kia, đối với nàng mà nói, cũng vô cùng xa xỉ.
Trở về Lâm Ngũ cùng tỷ muội Lâm Cẩn Dung ngồi chung xe, kề bên cạnh, Lâm Cẩn Dung mới ngửi được trên người nàng có mùi rượu, nghĩ rằng mình uống cũng không ít, nhân tiện nói:
Ngũ muội muội có phải lúc nâng cốc bị hắt rượu vào người không?

Ai ngờ Lâm Ngũ lại đỏ mắt trừng nhìn nàng nói:
Tỷ quản ta sao?

Lâm Cẩn Dung nhíu mày, quay mặt đi không thèm nhìn nàng.
Lâm Ngũ ngồi yên một lát, đột nhiên ghé vào chỗ ngồi ô ô nức nở khóc. Lâm Cẩn Âm vội khuyên nhủ:
Ngũ muội, muội rốt cuộc làm sao vậy? Có việc gì thì nói, khóc lóc như vậy sẽ khiến người ngoài nghe thấy, còn không biết sẽ đàm tiếu thế nào.

Lâm Ngũ chỉ bụm mặt không nghe tiếp tục khóc.
Lâm Cẩn Dung đoán nàng biết chuyện với Lục Giam không thành, khổ sở trong lòng, cho nên mượn rượu giải sầu, đơn giản không thèm nhìn nàng, chỉ gọi nha hoàn bên người của Lâm Ngũ:
Ngươi tiến vào xem tiểu thư ngươi làm sao vậy? Chúng ta cũng không trêu chọc nàng.

Nha hoàn ở ngoài xe nghe thấy rõ ràng, vội tiến vào đỡ bả vai Lâm Ngũ, nhỏ giọng khuyên nhủ:
Tiểu thư đừng khóc, bên ngoài đều nghe thấy, cẩn thận để phu nhân biết.

Lâm Ngũ đẩy mạnh tay nàng ra, khóc càng thêm thương tâm.
Lâm Cẩn Dung thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghĩ, đây vốn là hố lửa, không phải bản thân tự mình muốn nhảy vào đó sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.