• 873

Chương 100: Giương cung bạt kiếm


Số từ: 2082
Nguồn: thengoaidaonguyen.wordpress.com
Edit: Tiêu nhi + Lệ Lâm
Mạc Hi bước ra khỏi phòng, cất cao giọng nói:
Nếu đã đến sao không hiện thân?
Một tiếng này rót vào năm phần nội lực, truyền giọng nói ra xa.
Nói xong, nàng quay đầu đi, dùng giọng nói cơ hồ nhỏ đến không thể nghe thấy nói với Lý Nghĩa đang theo sát mà ra:
Trong vương phủ còn lưu bao nhiêu hảo thủ?
Bản thân Lý Nghĩa còn ở lại vương phủ, sẽ không đến mức điều động tất cả bảo vệ vương phủ đi hết chứ.
Quả nhiên nghe Lý Nghĩa nói:
Không đến một nửa.

Mạc Hi mỉm cười, nói:
Đủ rồi.

Quả nhiên, câu vừa rồi của Mạc Hi đã kinh động đến thị vệ vương phủ, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ đến hỉ phòng của hai người. Thủ hạ của Lý Nghĩa xưa nay huấn luyện nghiêm ngặt, mới vừa rồi bởi vì người tới võ công rất tốt, vương phủ hôm nay tân khách lui tới lại quá mức phức tạp, mới không phát hiện.
Trong khoảnh khắc, ánh lửa từ các bó đuốc thị vệ giơ lên đã chiếu khắp các nơi của vương phủ.
Bỗng nhiên, chỉ thấy một bóng dáng cao to giống như đi dạo trong sân vắng vào trong viện, không chút để ý tới kiếm trận dần dần thu hẹp. Nói đến cũng kỳ, hơn mười mũi kiếm kia mắt thấy sẽ cùng lúc đâm vào lưng hắn, nhưng lại không động được chút nào. Người tới võ công cao cường, thật sự đã đến cảnh giới không thể tưởng tượng.
Mạc Hi than nhẹ một tiếng, nói:
Quả thật là ngươi.

Lý Nghĩa cũng giật mình nói:
Là ngươi!

Người nọ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
Hi Hi, theo ta đi đi. Nơi này đã không còn chuyện của nàng.

Mạc Hi thản nhiên nói:
Ta có phải nên đặc biệt cám ơn ngươi tới thay ta nhặt xác?
Nghe hắn gọi nàng như vậy, Mạc Hi chỉ hơi nhíu mày, giờ phút này không phải lúc rối rắm việc này.
Người tới vẻ mặt vẫn cười như gió xuân, chỉ là ánh mắt vĩnh viễn toát ra ý ấm áp kia giờ phút này lại hiện ra một tia thống khổ. Giọng nói của hắn nhu hòa như ôn tuyền yên lặng chảy trong núi sâu:
Hi Hi, ta đã cho nàng cơ hội. Nếu lúc ấy nàng chịu theo ta đi quan ngoại, ta tuyệt sẽ không…


Tuyệt sẽ không tiếp tục lợi dụng ta, phải không?

Bị Mạc Hi cắt ngang câu đầu, Mộc Phong Đình hơi bị kiềm hãm, vẻ thống khổ trong đôi mắt đen sâu thẳm càng đậm, ý cười trên mặt lại càng sâu.
Người mạnh cũng có lúc yếu đuối. Thông thường người càng mạnh mẽ lại càng theo bản năng che giấu sự yếu ớt của mình, mà màu sắc tự vệ của Mộc Phong Đình chính là hắn lúc nào cũng khắc khắc treo nụ cười trên mặt.
Mạc Hi lẳng lặng nhìn Mộc Phong Đình, quyết đoán nói:
Được, ta đi theo ngươi.
Ngừng một chút, nàng nói tiếp:
Nhưng ngươi phải lập tức rút hết toàn bộ người của ngươi.


Được. Ta đáp ứng nàng. Hi Hi, nàng qua đây trước đi.

Mạc Hi thấy Mộc Phong Đình đáp ứng dứt khoát như vậy, nhẹ giọng nói:
Ngươi chưa bao giờ nói thật với ta một câu nào. Ta lại tin ngươi một lần, hy vọng lần này ngươi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa.
Thầm nghĩ: nếu tên này đích thân tới vương phủ, chắc không đến mức sẽ hại ta.
Mộc Phong Đình cười càng rực rỡ, nói:
Yên tâm đi. Lần này nhất định không lừa nàng.

Mạc Hi mới định cất bước, Lý Nghĩa vẫn bị nàng che sau người yên lặng xem xét bỗng nhiên cầm tay Mạc Hi, kéo nàng đến bên người, cao giọng nói:
Ta xem ai dám mang vương phi của bổn vương đi!
Tiếp đó lại quay đầu lạnh lùng liếc Mạc Hi một cái, giọng căm hận nói:
Chúng ta đã lạy thiên địa, ngươi đừng mong chối cãi!

Mạc Hi kinh ngạc nhìn Lý Nghĩa, thầm nghĩ: đã đến giờ phút quan trọng, vị này lại phát điên cái gì. Không phải mới vừa rồi còn ngại nàng chiếm danh hiệu vương phi, làm bẽ mặt hắn sao. Nhưng vừa nghĩ lại, liền tỉnh ngộ: đúng rồi, người ngoài nào biết khúc chiết trong đó. Nếu là đêm tân hôn,
thê tử
của mình trước mắt bao người bị người mang đi, một khi tin tức truyền ra, đối với người như Lý Nghĩa mà nói có thể xem như vô cùng nhục nhã. Huống chi hai người này là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt.
Thị vệ bên ngoài đang chờ Lý Nghĩa ra lệnh, câu vừa rồi của hắn không khác gì quân lệnh, trong lúc nhất thời trong vương phủ tiếng hô động trời:
Thuộc hạ thề sống chết bảo hộ vương gia, vương phi!
Làm Mạc Hi có chút dở khóc dở cười.
Bỗng nhiên, một đám hắc y nhân võ nghệ cao cường tràn vào vương phủ, lại sắp xếp từng hàng thẳng tắp nhảy xuống, trong khoảnh khắc liền cùng thị vệ vương phủ tay cầm đuốc hình thành thế giằng co. Trong lúc nhất thời hai bên giương cung bạt kiếm.
Hôm nay đến đều là quan to quý nhân, trong đó có cả nữ quyến, tân khách bốn phía mà chạy, thét inh ỏi, tiếng giẫm đạp không ngừng bên tai.
Trong hỗn loạn, Mạc Hi đến sát Lý Nghĩa, thì thầm nói:
Vương gia hãy nghĩ kĩ đi, con người ta không có phân lượng gì. Người của hắn lại đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Vương gia hôm nay thế yếu, sao không tạm thời thoái nhượng.

Không đợi Mạc Hi làm công tác tư tưởng xong, Lý Nghĩa bỗng nhiên nắm tay nàng càng chặt, hầm hầm giận dữ nói:
Bớt nói nhảm.

Mạc Hi than thở trong lòng: đây là chuyện gì a, vốn có thể giải quyết hòa bình, còn như vậy, chẳng lẽ phải đến mức người hai bên chết hết sao…
Nàng còn chưa than xong, không ngờ lại xảy ra biến cố, mái hiên các nơi trong vương phủ xuất hiện vô số cung tiễn thủ.
Thấy Lý Nghĩa cùng Mộc Phong Đình vẻ mặt đều biến đổi, Mạc Hi thầm nghĩ: đừng nói với ta đây không phải người của hai vị nha…
Lát sau, chỉ thấy một bóng người tuấn tú mặt áo vải màu xanh nhạt tay áo tung bay nhảy vào viện. Hắn đi thẳng tới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Hi, giống như thế gian chỉ có một mình nàng. Mọi người khiếp sợ vẻ hào hoa phong nhã vô song của hắn, cuối cùng đều nhường đường cho hắn.
Lý Nghĩa theo bản năng xiết Mạc Hi càng chặt, quát hỏi:
Ngươi là người phương nào? Dám can đảm đêm khuya xông vào vương phủ!

Người tới không thèm quan tâm, chỉ lẳng lặng nhìn Mạc Hi, nói nhỏ:
Ta đã tới trễ. Nàng trách ta sao?

Giọng nói mềm nhẹ như vậy, mang theo một chút lấy lòng, trên đời này ngoại trừ Đường Hoan, còn có ai sẽ đối với Mạc Hi dịu dàng như thế. Người trước mắt một thân trong trẻo quang hoa, khuôn mặt mặc dù tiều tụy, lại không chút tổn hao phong thái của hắn.
Đường Hoan thấy Mạc Hi không đáp, chỉ cảm thấy một thân giá y lửa đỏ kia đâm hai mắt hắn càng phát ra đau đớn, nói nhỏ:
Nàng đi theo ta trước được không? Cho dù giận ta, đâm ta hai kiếm cũng được.
Mọi người ở đây đều nghe ra được, nam nhân như trích tiên này giọng nói tràn ngập đau đớn, đang cầu xin nàng.
Mạc Hi vẫn không để ý tới, quay đầu nói với Lý Nghĩa:
Vương gia dựa vào ta gần như vậy, không sợ trúng độc sao?

Lý Nghĩa mới vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, đã hoàn toàn quên xiêm y Mạc Hi có độc. Giờ phút này được nàng nhắc nhở, hơi sửng sốt, nhưng vẫn không buông ra.
Điều này khiến Mạc Hi có chút kinh ngạc. Nàng không khỏi thở dài một hơi, nói nhỏ:
Vương gia thân thể ngàn vàng, nguyện cùng Mạc Hi đồng sinh cộng tử, Mạc Hi lại thừa nhận không nổi. Ta đã trúng kịch độc, còn kéo dài, sẽ thật sự phải chết.
Nói xong quăng cho Mộc Phong Đình một ánh mắt.
Mộc Phong Đình người này tự nhiên ngầm hiểu, lập tức thêm mắm dặm muối nói:
Điện hạ thả người sớm một khắc, tại hạ cũng có thể mang nàng trở về cứu trị sớm một khắc. Hôm nay đã mạo phạm nhiều, một khi điện hạ thả người, tại hạ cam đoan lập tức mang theo toàn bộ người rời khỏi vương phủ.
Mộc Phong Đình biết lấy võ công của Mạc Hi muốn thoát khỏi Lý Nghĩa dễ như trở bàn tay. Ngoài mặt nàng dùng tánh mạng mình cùng Lý Nghĩa bàn điều kiện, trên thực tế lời này cũng là nói cho Mộc Phong Đình nghe, mục đích chỉ có một bức hắn đáp ứng đêm nay không làm khó Lý Nghĩa.
Mạc Hi biết hai người này tranh chấp nhiều năm, đều nhuộm máu tươi của đối phương, lấy tính cách cao ngạo của Mộc Phong Đình, mới vừa rồi nguyện ý tôn xưng Lý Nghĩa là
điện hạ
, đó là cam đoan với nàng đêm nay sẽ nhượng bộ.
Không biết là Mộc Phong Đình nguyện ý lập tức rút khỏi vương phủ thuyết phục Lý Nghĩa, hay là hắn thật sự muốn bảo vệ Mạc Hi, tóm lại Lý Nghĩa rốt cục cũng từ từ buông lỏng tay Mạc Hi ra, lớn tiếng nói với Mộc Phong Đình:
Nếu nàng có gì không hay xảy ra, bổn vương nhất định suất lĩnh thiết kỵ san bằng toàn bộ Xích Diễm!

Mạc Hi vừa được tự do, liền tháo mũ phượng châu ngọc sáng rực xuống, nhét vào lòng Lý Nghĩa, lại trịnh trọng thi lễ, nói một tiếng
bảo trọng
, mới cất bước đi đến bên Mộc Phong Đình. Nàng đi không nhanh, vả lại lúc nào cũng che trước người Lý Nghĩa. Thẳng đến thị vệ của Lý Nghĩa nắm chắc cơ hội vây quanh bảo vệ bên trong, Mạc Hi mới bước nhanh hơn.
Đường Hoan thấy nàng đi về phía Mộc Phong Đình, đột nhiên nói:
Tiểu Mạc!
Một tiếng này vì đau lòng không chịu nổi, cho nên có chút khàn khàn.
Tiểu Mạc
là khi hai người trao đổi thư từ Mạc Hi tự xưng, lúc này hắn kêu mang theo ý triền miên ai oán quanh quẩn không đi. Mạc Hi cũng không quay đầu, chỉ nhẹ giọng nói với Mộc Phong Đình:
Đi thôi
.
Giờ phút này, thành tựu võ công của Mạc Hi đã ngang ngửa Mộc Phong Đình, hơn nữa khinh công vốn là thế mạnh của nàng, mọi người chỉ thấy dưới ánh lửa, đỏ đen hai bóng người như tia chớp song song vút đi liền không có bóng dáng. Theo sát sau, đám hắc y nhân cũng như thủy triều lui không còn một mảnh.
Cùng lúc đó, một bóng dáng kiều nhỏ bỗng lướt tới bên người Đường Hoan, chính là Lục Vân.

Tứ thiếu, chúng ta làm sao bây giờ?

Đường Hoan mới như vừa tỉnh mộng nói:
Đuổi theo!

Trong khoảnh khắc, cung tiễn thủ đã rút sạch.
Đám thủ hạ của Lý Nghĩa còn chưa kịp phản ứng, hai đám người đã trước sau xâm nhập vương phủ, lại trước sau toàn bộ rút khỏi. Tất cả mọi người thấy vậy cũng hiểu, nhiều cao thủ như vậy xuất động, chỉ vì vương phi mà đến, mà vị tân vương phi này khinh công tuyệt diệu đã đến cảnh giới xuất thần nhập quỷ. Tuy nói tiền căn hậu quả việc này khiến người xem không hiểu ra sao, nhưng mọi người đều hiểu được một chuyện: Vương gia nhà mình vừa đón dâu đã phải sống góa…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thích Khách Vô Danh.