• 873

Chương 87: Ấn ký phượng hoàng


Số từ: 2322
Nguồn: thengoaidaonguyen.wordpress.com
Edit: Tiêu nhi + Lệ Lâm
Mạc Hi chậm rãi bình phục cảm xúc từ trong kí ức có liên quan đến Cố An, đột nhiên nói:
Ta có thứ này cho chàng xem.
Nàng lấy ra ba mũi tên lấy được trên người Thủy Đạo Tư và Lý Nghĩa, nói tiếp:
Lần đó mũi tên mà đám cung nỏ thủ cướp tiêu dùng cùng với mũi tên tập kích Duệ vương dùng hẳn là cùng loại, chàng xem thử trên này là độc gì?

Đường Hoan xưa nay cẩn thận, dù là trường kỳ đắm mình trong độc dược cũng vẫn cẩn thận tiếp nhận, nói:
Ừ. Trước không vội. Ta cũng có cái này cho nàng xem.
Chỉ thấy hắn từ trong lòng lấy ra một khối vàng thỏi nhỏ, nói:
Đây vốn là một khối mực. Nàng đi rồi ta lại đến địa cung một lần, tỉ mỉ dò xét một phen. Phát hiện cơ hồ trên mỗi một vật đều có dấu hiệu này, vả lại đều in ở nơi cực kì bí ẩn.

Ấn kí đập vào mắt đúng là quen thuộc như thế, Mạc Hi không khỏi cả kinh trong lòng. Trên đó rõ ràng có khắc một con phượng hoàng đẫm máu trông rất sống động, đuôi phượng liệng vòng, khí phách thiên thành, giống hệt dấu hiệu của Mộ Yến Trai! Nàng nhíu chặt mày, trầm ngâm nói:
Trong địa cung có phát hiện ghi chép về số hoàng kim này, hoặc ghi chép về việc xây dựng địa cung không?

Đường Hoan cũng vẻ mặt ngưng trọng, lắc đầu nói:
Tạm thời còn không tìm được.


Chuyện này chàng có báo cho trưởng lão biết hay không?

Đường Hoan vẫn lắc đầu, nói:
Việc này can hệ trọng đại. Ta chỉ nói cho nàng biết.

Mạc Hi gật gật đầu, nói:
Dấu hiệu này độc đáo như thế, hẳn không phải chỉ là trùng hợp. Việc này tuyệt không chôn vùi như vậy. Mộ Yến Trai sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa, nói không chừng đã muốn…
Ngón tay Mạc Hi nhẹ vuốt hình phượng hoàng trên mặt ngoài của khối vàng, thầm nghĩ: hắn biết rõ Mộc Phong Đình vì quan hệ với ta mới đến Đường Môn, lại vẫn tin ta như vậy.
Đường Hoan tự nhiên hiểu được nàng nói chưa hết ý, dịu dàng nói:
Lúc đầu ta sợ nàng cho là ta không tin nàng, nên mới không nhắc tới hắn.

Mạc Hi lắc đầu nói:
Hắn mặc dù đã cứu mạng ta, nay xem ra, chưa chắc đã không có mưu đồ. Làm sao biết hắn không phải vì đi Đường Môn điều tra một phen, mới nói muốn tận mắt thấy tay ta được chữa khỏi.
Ngừng một chút, nàng mới lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhu hòa như xuân liễu của Đường Hoan, nói tiếp:
Ngược lại là chàng, người là ta mang đến, chàng lại tin ta như vậy.

Đường Hoan nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói:
Chỉ nghĩ đến nàng cơ trí hơn người, lại không biết kỳ thật là đồ ngốc. Nàng là người ta mong được chung sống cả đời, sao ta lại không tin. Hơn nữa, một ngựa về một ngựa, bất luận Mộc Phong Đình thân phận ra sao, chung quy cũng là ân nhân cứu mạng của nàng; bất luận hắn rốt cuộc vì cái gì, ta đều nên cảm kích hắn lần này.

Mạc Hi nghe vậy bỗng nhiên kiễng mũi chân, nhẹ nhàng ở gò má Đường Hoan thật nhanh hôn xuống, sau đó cười như không cười nhìn hắn. Ai ngờ đây cũng là một người ngốc, trong nháy mắt liền ngây ra như phỗng.
Sau một lúc lâu, Đường Hoan mới giải trừ hóa đá, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, kéo Mạc Hi vào trong lòng, thấp giọng lên án nói:
Nàng lại đánh lén ta.
Thấy Mạc Hi lại toát ra vẻ mặt nghiêm trang như lúc nãy chọc ghẹo hắn, hắn cuối cùng mới tiếp tục thành thật thừa nhận nói:
Nhưng mà, ta rất thích.

Mạc Hi nghe hắn nói câu này mỗi chữ đều rất nhẹ, đến chữ
thích
, không ngờ nhỏ đến không thể nghe thấy, liền lại nổi lên tâm tư trêu đùa hắn, cố ý dùng hai tay câu cổ hắn, đem môi dán bên tai hắn, nói nhỏ:
Ta vốn đang chờ chàng đến đánh lén, ai ngờ chàng vẫn không đến, ta đành phải chủ động thôi.
Nói xong, một đôi mắt hắc bạch phân minh xoay tròn đảo qua một vòng, khóe miệng hiện ra ý cười trong vắt.
Đợi hồi lâu Đường Hoan vẫn không nói một lời, Mạc Hi đang buồn bực, chợt thấy hắn nghiêng đầu, môi từ từ tiến qua, lại chỉ nhẹ nhàng dán lên môi nàng liền không hề nhúc nhích.
Mạc Hi không khỏi ngẩn ngơ, cảm thấy hắn run rẩy khẩn trương, trong lòng than thở nói: đứa nhỏ này sợ là ngay cả hôn cũng không biết.
Đang lo lắng có nên đổi khách thành chủ hay không, Đường Hoan lại giống như không chịu trách nhiệm lui ra, cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Mạc Hi thấy thế không khỏi thầm nghĩ: đứa nhỏ này ngày sau tránh không được phải dạy dỗ một phen. Trên mặt lại nghiêm nghị nói:
Chàng nói Mộc Phong Đình đã thăm dò ra địa cung hay chưa?

Đường Hoan đang tâm tư không thuộc về mình, càng không dự đoán được trong thời khắc kiều diễm, Mạc Hi lại hỏi ra một câu như vậy. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt tình triều còn chưa mất, đôi mắt vẫn hiện nước nhàn nhạt. Một lát sau mở miệng, giọng nói đã trở về bình tĩnh, rất chắc chắn nói:
Đường Môn phòng bị rất nghiêm, cho dù hắn võ công trác tuyệt, còn hơn nàng một bậc, hẳn cũng chưa thể đến được địa cung.
Ngừng một chút, hắn càng nghiêm túc nói:
Nhưng mà, nếu hắn thật sự là thám tử của Mộ Yến Trai, liền vô cùng có khả năng là vì việc của địa cung mà tới. Nàng phải cẩn thận.

Mạc Hi gật đầu nói:
Yên tâm đi. Ta có chừng mực.
Trong lòng nàng biết Đường Môn không phải đi lại tự nhiên như ở mặt ngoài thoạt nhìn. Mộc Phong Đình ở Đường Môn hành động chắc chắn khắp nơi đều bị hạn chế. Nếu Đường Hoan khẳng định như vậy, hẳn là tạm thời không ngại. Thầm nghĩ: trách không được Mộc Phong Đình ngày đó hỏi ta trong lòng có Đường Hoan hay không, thì ra là muốn từ trên người ta tìm kiếm cửa đột phá sao? Nếu quả thực như thế, cũng thật đáng tiếc người bạn như hắn.
Nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến một điểm, âm thầm khó hiểu nói: nếu nói Mộc Phong Đình sớm có ý tiếp cận ta, là vì lẫn vào Đường Môn, tựa hồ nói không thông a. Hắn đi Thục Sơn xác thực là có hẹn với Cù Diệu, lúc ấy hắn hẳn không biết sẽ xuất hiện ta và Đường Hoan mới đúng. Chẳng lẽ hắn mượn cơ hội lẫn vào Đường Môn chỉ là ngẫu nhiên?
Đường Hoan thấy nàng trầm tư, nghĩ đến nàng lo lắng việc Mộ Yến Trai, liền nói:
Ta đã phái người đi thăm dò chuyện Mộ Yến Trai, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.


Ừ, có điều chàng phải cẩn thận, Mộ Yến Trai tai mắt trải rộng thiên hạ, thế lực không phải là nhỏ, đừng để bọn họ phát hiện mới tốt.

Đường Hoan gật gật đầu. Thầm nghĩ: muốn khi dễ Đường Môn ta cũng không phải dễ dàng như vậy!

Chàng cũng quá bình tĩnh rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, không tọa trấn ở Đường Môn lại đến Kim Lăng tới tìm ta.

Đường Hoan nghe giọng nói của nàng có chút oán trách, trong lòng ngọt ngào, nhẹ giọng nói:
Tạm thời không sao.

Mạc Hi nhất thời không có cách nào với hắn.
Kỳ thật, Mạc Hi cũng biết Đường Hoan xưa nay mưu tính kĩ rồi mới hành động, mình cũng chỉ là lo lắng nhiều một phen thôi.
Hai người nói chính sự xong, Đường Hoan thấy bên ngoài sắc xuân tươi đẹp, liền nói:
Chúng ta đi ra ngoài một chút được không?

Mạc Hi gật gật đầu, thấy Đường Hoan muốn nói lại thôi, không khỏi ngạc nhiên nói:
Làm sao vậy?


Nàng nghi ngờ Duệ vương là Cố An, có khai quan kiểm tra hay không?

Mạc Hi chậm rãi lắc đầu hờ hững nói:
Ta đã vô cùng có lỗi với huynh ấy, sao có thể lại đi quấy nhiễu. Nếu huynh ấy trên trời có linh, biết ta nghi ngờ huynh ấy, không biết khổ sở đến mức nào.
Nếu là kiếp trước, Mạc Hi không tin có quỷ thần, nói không chừng sẽ thật sự khai quan chứng thực một phen, nhưng trải qua đời này khiến nàng không thể không tin, tự nhiên sẽ không làm như vậy.
Đường Hoan gật gật đầu nói:
Nên như thế.
Ngừng một chút, hắn mới lại trấn an nói:
Y đối với nàng như châu như bảo, nhất định sẽ không hy vọng nàng bởi vì y mà cơ khổ cả đời.

Mạc Hi nghiêng đầu cười nhìn hắn, nói:
Đây là vì chính chàng nói chuyện sao?

Ai ngờ Đường Hoan lại nghiêm túc nói:
Ta chỉ là suy bụng ta ra bụng người, nếu bản thân ta có gì bất trắc, cũng hy vọng có ai đó có thể thay ta chiếu cố nàng.

Mạc Hi nghe vậy nhất thời không nói gì, lát sau mới hỏi:
Ngày chàng bị thương tay có nói sẽ cho ta một yêu cầu, còn nhớ không?


Ta vẫn chờ nàng đến đòi đây.


Hiện tại có thể đáp ứng ta một chuyện không?

Đường Hoan mỉm cười nói:
Đương nhiên.


Chàng phải sống thật tốt, cùng ta, chúng ta cùng nhau sống thật tốt.

Đường Hoan thấy nàng nói nghiêm túc, nhất thời tình triều cuồn cuộn, ôm chặt nàng nói:
Ta đáp ứng nàng, tuyệt không nuốt lời.

Thật lâu sau Đường Hoan mới buông nàng ra, cười hỏi:
Chúng ta đi đâu đây?


Ngoại thành Kim Lăng có một chốn đào nguyên, có thể chơi thuyền, chúng ta đến đó được không?
Trong lòng lại nói: xem ra ngày sau không thiếu được lại đến Anh Hoa Tạ tìm hiểu một lần, lại không biết Mộc Phong Đình còn ở đó hay không.

Được. Đi thôi.

Một chiếc thuyền lá nhỏ nằm trên mặt hồ tĩnh lặng xanh biếc, mỗi khi có gió qua, làm hoa đào trắng trên bờ bay tán loạn như tuyết. Mạc Hi lẳng lặng dựa vào lưng Đường Hoan, ngẩng mặt, cảm nhận độ ấm của mặt trời, thầm nghĩ: có một người yêu để dựa vào, thì ra là tốt như thế.
Nàng lại không biết giờ phút này Đường Hoan cũng nghĩ như vậy.
―――――
Lý Nghĩa ngồi trên ghế thái sư, bưng một chén trà lưu ly mỏng màu vàng chanh, một đôi mày kiếm ngưng trọng hỏi:
Lần này tổn hại bao nhiêu nhân thủ?

Phùng Thiệu nghe vậy không dám chậm trễ, một gối một tay đụng đất, làm một động tác quân lễ tiêu chuẩn, nói:
Bẩm vương gia, lần này ảnh vệ tổn thất thảm trọng, tổng cộng tổn hại ba mươi người, chỉ còn lại mười người. Thuộc hạ cho rằng lúc này vương gia ở lại Kim Lăng, chỉ sợ, đối phương một kích không trúng chưa chắc sẽ không thừa thắng xông lên. Vương gia không bằng nhanh chóng về kinh đi thôi.

Lý Nghĩa vẻ mặt càng nghiêm túc, trầm tư thật lâu sau mới quyết đoán nói:
Lúc này không thể về kinh, việc truy tra bạc hỏa hao vạn vạn không thể bỏ dở nửa chừng. Bổn vương chỉ là không ngờ bọn họ lại càn rỡ như thế, dám trắng trợn đánh giết vào hình bộ. Việc này nháo lớn cũng tốt, vùng Giang Nam, những người lão Thất xếp vào đều rất trơn tuột, bổn vương vừa vặn mượn cơ hội phát tác một phen, nên giáng chức liền trực tiếp dâng tấu, đám cỏ đầu tường cũng đúng lúc gõ một phen. Phụ hoàng trong lúc tức giận chưa chắc sẽ một mực che chở cho thất đệ.
Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp:
Kinh thành có tin tức gì truyền đến không?


Có. Sở tiểu hầu gia phái thân tín đến Kim Lăng, tựa hồ có ý đầu nhập vào vương gia. Vương gia muốn gặp hay không?


Có chuyện mới mẻ như thế à. Thất đệ lại chơi trò gì đây?


Trong kinh thành đều đồn đãi Sở Hoài Khanh cùng thất vương gia trở mặt.


Hở? Đây là vì sao?


Nghe nói là vì một nữ nhân.

Lý Nghĩa càng cảm thấy hứng thú nói:
Dạng nữ nhân gì có thể làm Sở tiểu hầu gia phản bội thất đệ?


Nghe nói là một ca nữ của Túy Hoa Âm, nghệ danh Hồng Tiêu, có dung mạo chim sa cá lặn, một khúc xướng xong, lụa đỏ vô số, kinh thành công tử đều ngưỡng mộ.

Lý Nghĩa nhẹ nhàng nheo đôi mắt phượng hẹp dài, đầu ngón tay nhẹ gõ cạnh chén, trào phúng nói:
Cũng không biết vở diễn lần này, rốt cuộc là xông quan giận dữ vì hồng nhan, hay là Chu Du đánh Hoàng Cái đây.

Ngừng một chút, môi mỏng của hắn cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, nói:
Cũng được. Bổn vương sẽ gặp người đó. Xem bọn chúng chơi trò gì.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thích Khách Vô Danh.