• 201

Chương 1: Quỷ Dị Thôn Phong Hà


Đỉnh núi cao xa, giơ tay chạm lấy trời, cúi người không thấy cuối, mây vờn mà lượn quanh.

Mặt đất bằng ở phía trên đỉnh núi, một đứa nhóc khoảng tám chín tuổi gì đó một thân mồ hôi mệt nhọc ngồi xuống, đôi chân thả lỏng hướng xuống vách núi, đón lấy hướng gió xoa dịu đi mệt nhọc, trong đôi mắt rồng ẩn ẩn khí khái nhìn xa xăm cuối đường chân trời.

Áng mây hồng rực rỡ cuối chiều tà, gió mát lộng xoa dịu đi mệt nhọc, âm dương giao thỏa, ngày đêm giao hòa, có thể nói hoàng hôn chính là thời khắc đẹp nhất trong ngày, cũng chính là thời điểm thích hợp nhất cho tu hành.

Đứa nhóc cứ vậy ngồi ở đó xa xăm nhìn trời, trầm ngâm suy nghĩ.

Không ai biết hắn nghĩ gì, cũng không ai biết một đứa nhóc chưa tròn mười tuổi vì cái gì lại có thể leo lên ngọn núi cao như vậy.

Trịnh Thiên, năm nay chín tuổi nhưng so với đám bạn cùng lứa ngây thơ và hồn nhiên kia, hắn lại cực kỳ trưởng thành, thậm chí so sánh người trưởng thành với hắn đều sẽ cảm thấy kém một hai.

Từ trí tuệ cho đến sức khỏe.

Vì sao ư?

"Chín năm rồi, mẹ cùng anh chị không biết sống có tốt không..." Trịnh Thiên buồn bã nhìn trời xa mà lẩm nhẩm.

Hắn vốn không thuộc về thế giới này, hắn xuyên không mà tới mà vì sao xuyên hắn cũng không biết, cũng không biết thế giới này là gì. Hắn chỉ biết ở đây thuộc về dòng thời gian trong quá khứ, nơi mà con người còn chưa áp đặt khoa học vào cuộc sống, đang dùng tên mà săn bắt thú, sống trong vách vôi đắp nặn lên căn nhà, mặc đều là phục sức cổ đại áo bào vải thô nhìn đều không ra ở niên đại nào.

Chín năm xuyên qua, ngoài trừ đỉnh núi này làm bạn, làm địa điểm để tới lui, hắn đều chưa bao giờ cách làng một bước chân.

Đảo Sơn Nam, Thôn Phong Hà.

Ở đây có gần một trăm người sinh sống, bao quanh thôn là bốn ngọn núi chọc trời, ở phía dưới là cánh rừng già trải rộng, vượt qua nó là biển rộng mênh mông.

Ở đây họ lấy săn bắn làm nghề chính, đánh bắt hải sản làm nghề phụ, lấy thịt thú làm thức ăn, lấy hải sản làm cơm chính, quanh năm suốt tháng nhàm chán sinh hoạt.

Nếu ở trái đất, mọi người hẳn sẽ gọi đám người này là bộ tộc mọi rợ, sống tách biệt với thế giới, phong tục tập quán đều quỷ dị cực đoan.

Tế Hải Thần, tế Sơn Phong.

Lấy trời đất làm đỉnh, lấy thụ mộc làm hương, lấy nhân loại làm phẩm, cứ như vậy thiêu đốt để cầu mong sóng yên biển lặng, mong thú hóa yên lành. Mười năm một lần, một đứa trẻ mười tuổi sẽ làm vật lễ để thỏa mãn nghi thức cực đoan.

Trịnh Thiên năm sau chính là vật tế thần.

Một năm trước hắn mới tình cờ biết đến chuyện này, cũng lần đầu tiên biết đến tập tục quỷ dị như vậy.

Hắn chết lặng lại cực kỳ phẫn nỗ!

Trịnh Thiên xuyên qua thế giới này vốn có cả cha lẫn mẹ nhưng đều đã mất trong một lần ra khơi, hắn thành cô nhi nhưng chính vì không có người bao bọc đấy mới đem hắn phát huy ra hết tiềm lực xuyên không của mình. Hắn dạy dân làng cách trồng trọt, tưới tiêu, cũng dạy bọn hắn cách chăn nuôi lai giống, liền dạy bọn hắn một chút kiến thức cơ bản của người hiện đại, liên miên không dứt cung ứng nguồn thức ăn, cải thiện cuộc sống.

Cứ như vậy một đứa nhỏ vài tuổi không thân không thích trải qua thời gian rất tốt ở đây. Mãi đến một năm trước, hắn tình cờ nghe được tộc trưởng cùng đại tế ti một cuộc nói chuyện, hắn mới biết nguyên lai tất cả đều chỉ là sự giả dối.

Dân làng cười nói với mình chỉ vì thương xót hắn những ngày cuối cuộc đời, quý mến hắn cũng chỉ vì đã làm tế phẩm, cầu thần linh đem an ổn đến cho dân làng.

Trịnh Thiên rùng mình, Trịnh Thiên nổi giận!

Đều chỉ muốn đem đám diễn viên chuyên nghiệp này cho ngàn đao vạn chém, thực khâm phục diễn kỹ của đám người này đã đem hắn lừa dối suốt bảy năm trời mà không hề hay biết. Thậm chí còn hắn hoài nghi hắn sinh ra ngày đó đã được chú định làm vật tế, ba mẹ thân sinh đã chết kia của hắn cũng đã biết chuyện này... Nếu thực đến năm mười tuổi Trịnh Thiên bị thiêu sống vậy chẳng khác nào đám người này đã chơi đùa hắn cả một đời người.

Thực cmn đỉnh cao diễn xuất đám cặn bã cay độc dân làng a!

Chỉ là... Đám người này lại không biết, hắn cũng không phải là hắn, thực chỉ coi Trịnh Thiên như một đứa trẻ chỉ vì độ tuổi của hắn vậy đã là một sai lầm. Mà sai lầm cần phải trả một cái giá!

o0o

Trịnh Thiên thu hồi lại dòng suy nghĩ, ngừng thưởng thức cảnh đẹp hoàng hôn, hắn đứng dậy ôm lên vài tảng đá để tiếp tục tập luyện, hình thù tảng đá đều có chút giống với các công cụ phòng tập ở thế kỷ 21. Đây đều là theo ký ức của hắn đặc thù chế ra dụng cụ luyện tập.

Cứ vậy...

Ánh chiếu tà mất dần phía xa đường biển, trăng lên thay đã treo trên đỉnh chân trời, gió lạnh thổi ngang vách núi, Trịnh Thiên trong mệt mỏi dùng hết khí lực còn lại của mình từ mặt đất chống đỡ đi lên, lại đợi chờ một ít thời gian để trèo xuống núi.

Hắn cứ như vậy tập luyện điên cuồng, mãi đến khi không còn một chút khí lực nào mới chịu từ bỏ. Sáu năm qua cũng ở trên đỉnh núi này, hoàn cảnh như vậy ngày nào cũng lặp đi lặp lại, dù nắng dù mưa.

Trịnh Thiên từ khi đứng vững bước chân đã bắt đầu tập luyện, bảy tuổi khí lực đã hơn người, sau khi biết chuyện càng thêm liều mạng nỗ lực, hiện tại chín tuổi đừng nói một người trưởng thành, dù ba người hắn vẫn tự tin treo lên mà đánh.

Khí lực gấp ba thường nhân!

Ban đầu hắn tập võ đơn giản chỉ muốn trở về, trở về trái đất phía bên kia, nơi đó hắn có một cái gọi là nhà, có một người đã dành hơn phân nửa cuộc đời để che chở bao bọc cho hắn mà không cần hồi đáp, người mà ở trên đầu tóc đã bạc trắng hơi sương.

Hắn dù xuyên qua trong thân thể khác, dù có cha có mẹ khác nhưng đối với hắn gia đình vẫn chỉ có một, là những người ở địa cầu kia.

Dần dần trở về trở thành mục đích, thành ước nguyện để cho bản thân hắn nỗ lực cố gắng. Hắn sợ thời gian trôi nhanh đến một ngày hắn thực có thể trở về "Thương hải hóa tang điền, cảnh còn người đã mất" giống các tiểu thuyết hắn đã xem qua.

Hắn sợ...!

Mà theo hắn chỉ có tiên duyên, chỉ có chí cao vô thượng cường giả mới có thể cho hắn sớm về nhà. Theo hắn lên càng cao càng dễ nhìn thấy tiên nhân, càng dễ tìm kiếm tiên duyên của mình, nên từ nhỏ hắn đã một mực treo lên ngọn núi này, nơi cao nhất ở đây.

Đáng tiếc sáu năm qua đi, hắn đến cọng lông tiên duyên đều không thấy!

Thậm chí điển tích ở làng cũng chỉ năm ba cái Sơn Thần, Hải Thần cố sự, không có bất kỳ điều gì dính dáng đến hai từ «Tiên Nhân». Điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng!

Về sau khi biết chuyện hắn càng thêm điên cuồng chăm chỉ tập luyện, chỉ vì muốn cầu sinh, vì muốn giết hết đám dân làng ngu si mê tín kia. Hắn còn chưa muốn chết! Hắn còn nhiều thứ phải làm, thế giới này hắn còn chưa tìm hiểu được gì, vì cái gì lại bắt hắn phải chết?

Đáng tiếc! Hắn là thật trở lên mãnh mẽ nhưng thân cô thế cô, đánh vài ba người hắn còn có thể tiếp thu, chục người, trăm người vậy hắn chỉ có thể nhận mệnh, chết không thể nghi ngờ.

Dân làng ở đây dù trẻ nhỏ, nam hay nữ đều sẽ được rèn luyện qua khi còn bé, đương nhiên không phải luyện cái gì võ công cao siêu cả, chỉ luyện đôi chút về khí lực cũng như một ít kỹ năng săn bắn mà thôi. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ mạnh mẽ hơn người bình thường ở địa cầu không biết bao nhiêu lần mất rồi... Vì vậy dù đã biết đám dân làng nghi thức cùng kết cục của mình ở một năm sau, hắn vẫn không cách nào phá cục.

Có thời điểm Trịnh Thiên nhụt chí muốn từ bỏ tập luyện để chạy trốn, nhưng vượt núi, vượt rừng, lại vượt biển, hắn là không cách nào thoát ra được.

Đánh thì không lại chạy cũng không xong chính là tràng diện của hắn bây giờ.

Càng để Trịnh Thiên chết lặng là ở trên phương diện rèn luyện hắn lại gặp bình cảnh, đã rất lâu rồi khí lực của hắn không có tăng thêm.

...

Một ngày cứ vậy trôi qua, Trịnh Thiên rời núi về sau đã trở về thôn để nghỉ ngơi. Bất quá khi gà còn chưa gáy, dân làng còn đang say giấc ngủ Trịnh Thiên đã lại tỉnh dậy, ngày hôm qua cảm giác mệt mỏi do tập luyện đã sớm biến mất, ngược lại Trịnh Thiên cảm thấy một thân tràn đầy tinh thần.

Không biết có phải do xuyên qua khiến cho hai linh hồn kết hợp làm một với nhau hay không, nhưng hắn có chút đặc thù hơn so với người bình thường. Thính lực, thị lực, hắn đều vượt xa so với thường nhân. Một ngày tập luyện vất vả hắn chỉ cần nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ đã trở lại trạng thái bình thường, thậm chí so với hôm qua còn mạnh hơn chút ít. Đây cũng là một phần lý do để cho hắn trở lên mạnh mẽ như bây giờ.

Trịnh Thiên rời giường, hắn là muốn ra biển vào giờ này.


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.