• 201

Chương 30: Lão già! Đi ra đại chiến ba trăm hiệp.


Vân Vụ Sâm Lâm, một gốc cây nào đó.

Trịnh Thiên trong mơ hồ tỉnh táo lại, từ sâu thẳm linh hồn vẫn truyền đến kiệt liệt đau nhức. Có lẽ do ăn vào viên Lạc Hồn đan của A Ngư về sau, linh hồn bị tổn hại của hắn đang dần khôi phục dẫn đến đau đớn.

"Mẹ kiếp! Dọa chết lão tử." Trịnh Thiên trong đau đớn thầm may một tiếng.

May không có thú dữ hay yêu thú gì đi ngang qua, may mắn mình còn sống cũng may mắn chính mình thoát ra được khỏi vùng trời kia, từ đó mà khống chế lại bản thân mình.

Hắn cũng không hận gì vùng trời kia ngược lại càng cảm thấy may mắn vì hắn đã đi vào nơi đó, ở đó chẳng những giúp hắn không chịu tổn thương về linh hồn còn là giúp hắn bảo tồn lại toàn bộ ý thức.

Hắn tin chắc vào lúc đó nếu lại không tiến vùng không gian này, đợi sau này vết thương ở linh hồn thật có lành trở lại vậy hắn cũng sẽ như người khuyết tật một dạng thiếu hụt mà thôi, là linh hồn của hắn bị tổn thương dẫn đến thiếu hút, lúc đó e rằng dù là tiên nhân cũng vô pháp bổ cứu hắn trở về. Chỉ khi hắn tiến vào vùng trời này, một dạng không thể trở ra nhưng cũng một dạng khiến vết thương linh hồn không thể lành lặn trở lại, từ đó đợi chờ tiên đan diệu dược bổ cứu linh hồn của hắn.

Cũng may có viên Lạc Hồn đan của A Ngư kia cứu hắn thoát khỏi một lần chơi dại, chẳng những cho vết thương ở linh hồn dần dần khôi phục hay là còn đầy đủ nguyên vẹn linh hồn. Để rồi từ đó tiên lộ cánh cửa vẫn có chỗ cho Trịnh Thiên hắn tiến vào.

"Ừmmm? Đây là cái gì?" Trịnh Thiên bỗng giật mình hỏi ra.

Không biết vì sao phương viên một mét vuông hắn lại có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh, dù rằng hắn đang nằm dưới đất mắt hướng lên trời. Xung quanh một mét hắn đều thấy từng chi tiết một, đến cả con kiến hắn đều thấy rõ rõ ràng ràng.

"Là thần niệm sao?" Trịnh Thiên kỉnh hỷ mặc kệ đau đớn nơi linh hồn.

Giờ phút này hắn thực kích động đến toàn thân run rẩy, dù rằng hắn không cách nào có thể động đậy. Hắn tin chắc hắn là thật thành công đem linh hồn cùng linh khí cưỡng ép dung hợp lại, từ đó thật sinh ra thần niệm dù rằng chỉ một mét độ xa.

Mặc kệ bao nhiêu xa thần niệm, chỉ cần thần niệm sinh ra vậy hắn liền có thể truy tìm vị trí linh mạch, sau phá mở nó hắn liền có thể tiếp tục tu tiên.

Trời không tuyệt đường người a!

Trịnh Thiên kinh hỷ đi qua liền bắt đầu lại cảm thấy đau đớn linh hồn, bất quá so với trước đều thoải mái hơn không ít. Qua nửa nén hương thời gian hắn liền khôi phục lại một chút thể lực, Trịnh Thiên không chút do dự ngồi dậy để bắt đầu cảm nhận thần niệm.

Đầu tiên vẫn là dùng thần niệm quét quanh một chút thân thể, hắn là sợ mình bị di chứng gì đó sau khi hồi phục linh hồn.

Thần niệm thứ đồ chơi này rất thần kỳ, chả những có thể giúp hắn nhìn rõ mọi vật xung quanh bên ngoài hay là còn giúp hắn quan sát đến toàn bộ nội thể của bản thân, từ da thịt đến xương cốt hắn đều có thể thấy từng chi tiết một. Này để Trịnh Thiên mừng rỡ không thôi, hắn tin chắc chỉ cần cho hắn thời gian, tìm ra linh mạch là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trịnh Thiên bắt đầu quan sát linh hồn của mình, chỉ thấy ở linh hồn có một vết rách đang chầm chầm khép lại, này để hắn yên tâm tiếp tục quan sát một lần từ trên xuống dưới thân thể.

"Cũng may không có gì quan ngại, đợi linh hồn vết thương thật khép lại về sau ta liền có thể tu luyện." Trịnh Thiên thở phào một hơi.

"Không đúng!" Bất tri bất giác Trịnh Thiên giật mình.

Hắn thế mà thấy trong cơ thể mình có vật gì đó, nói đúng hơn là trong đầu hắn chứa một hình tròn hình thể một dạng giống viên bi đồ vật.

Không thấy thì thôi, thấy rồi liền cảm thấy có mao bệnh, càng là người xuyên không Trịnh Thiên, nghĩ thế nào đều giống khối u một dạng khó chịu.

Hắn là có chút ngứa!

Hắn không chút do dự dùng thần niệm điểm qua xem xem nó là cái gì, bất quá còn chưa kịp làm gì thần niệm của hắn đã bị vật hình tròn kia cuốn đi vào.

Vẫn là vùng không gian tràn đầy hỗn loạn sương mù kia.

"Cái này..." Trịnh Thiên là sợ rồi.

Hắn sợ lại bị nhốt trong này, vất vả mới khôi phục lại thần trí bây giờ tiếp tục bị nhốt vào đây vậy khác gì giết hắn một dạng không dao không kiếm đâu.

Hắn là không cam lòng a!

"Tiểu tử! Cuối cùng cũng đợi được ngươi."

Đột nhiên có một giọng nói ở vùng trời vang lên, giọng nói mang đầy bi thương cùng cổ lão khí tức.

"Là ai?!" Trịnh Thiên giật mình quát lên.

Hắn bị ngu cũng biết trong đầu hắn vậy mà còn có một ai đó khác, này để hắn khó chịu không thôi.

Bị đoạt xá?

Trịnh Thiên đột nhiên rùng mình nghĩ đến điều này.

"Ài! Tiểu tử không cần phải sợ. Lão phu cũng không có ý định đoạt xá ngươi." Giọng nói lại vang lên.

Đọc tâm thuật?

Trịnh Thiên lại càng hoảng sợ muốn lùi sau một bước, bất quá hắn bây giờ là dạng linh hồn lùi cũng không lùi được.

"Không phải! Lão phu cũng không có hứng đọc tâm tư của nhà ngươi." Giọng nói lại vang lên.

Trịnh Thiên:"..."

Ta phi! Tin ngươi cái tà.

Trịnh Thiên ý nghĩ bất quá hắn vẫn là thả lỏng một hơi, nếu thực muốn đoạt xá hắn lại cũng không cần dài dòng như vậy. Nghĩ đến đây Trịnh Thiên liền thái độ kính cẩn lại, "Tiền bối, người là?!"

Theo hắn nghĩ, không hại tất lợi a, có lẽ đây là cơ duyên của hắn, là bàn tay vàng của mình.

"Lão phu họ Trần thế nhân đều gọi là Trần đan tôn, ngươi cứ gọi vậy là." Giọng nói lại cất lên.

"Trịnh Thiên ra mắt tiền bối." Trịnh Thiên muốn cúi người chào hỏi nhưng là dạng linh hồn không làm được, "Tiền bối, ngài nhưng đợi ta?"

"Ài! Lão phu là đợi ngươi hai mươi năm, hai mươi năm này đều một mực muốn gặp ngươi." Giọng nói lại cất lên, lần này cũng không phải chỉ giọng nói nữa mà là thêm một cái bóng hình xuất hiện trước mặt Trịnh Thiên.

"Tiểu tử, ngươi ăn gì mà mãi không thể tu ra được một tia thần niệm?" Bóng hình lão giả trách mắng.

"Báo hại lão phu đợi chờ hai mươi năm!"

Trịnh Thiên: "..."

Trịnh Thiên nhìn trước mắt lão giả toàn thân từ trên xuống dưới đều trắng xấu hổ không thôi, hắn nhưng là cũng muốn sớm một chút tu ra thần niệm a, bất quá hắn lại chỉ có cái linh căn cặn bã mà thôi, nhanh cũng không nhanh nổi.

"Ài! Lại chậm một chút cũng thật số trời đi, cũng may còn kịp gặp ngươi một lần." Trần đan tôn bỗng thở dài nói ra.

"Là?" Trịnh Thiên không hiểu một bên đợi hắn giải thích.

"Ngươi nhưng thấy viên kia Thánh hồn châu? Lão phu là luôn tại ở trong nó cũng là luôn ở bên ngươi tại thế giới này." Trần đan tôn chỉ bên ngoài mảng lớn hỗn độn mây mù nói ra.

"Nó gọi là thánh hồn châu sao?" Trịnh Thiên gật đầu dường như hiểu ra, viên kia châu là luôn tại trong người hắn mà tiền bối cũng là luôn tại trong thánh hồn châu a... Mà khoan!

Trịnh Thiên dường như cảm thấy không đúng lập tức hỏi ra, "Tiền bối, ngài nói thế giới này là có ý gì?"

Hắn giọng nói thêm lực hay là có một tia không ổn cảm xúc, giống như...

"Khụ khụ! Không có gì!" Trần đan tôn họ nhẹ một tiếng quay người về sau tỏ ra phong phạm cường giả, "Nhớ năm xưa lão phu một đường tu tiên, trăm năm có hơn đã phá toái hư không thành truyền kỳ,..."

"Tiền bối! Ngài là người đưa ta qua thế giới này?" Trịnh Thiên hét lớn tiếng.

Cmn nha, trăm sai ngàn sai hóa ra đều do lão đầu này sai!

Trịnh Thiên lòng phun hương thơm, đều không biết đã kêu đủ mười tám đời của lão tiền bối này ra đếm một lượt hay chưa, hay là vẫn nên đếm lại một lần nữa cho chắc.

Hắn vất vả bao năm muốn tu tiên là vì cái gì? Không phải về lại trái đất kia à?

Vốn tưởng do đen đủi bị xuyên không bây giờ lại biết có kẻ đưa đến, hơn nữa còn là đứng trước mặt mình tiền bối một câu ta đáp một dạng gặp mặt.

Kẻ thù không đội trời chung a!

Hắn như là có thân thể hẳn đều không ngại đi lên rủ lão đầu này đại chiến ba trăm hiệp cho thỏa cơn tức giận a.

Cmn, lão tử đang yên ổn ở trái đất có được chưa? Xuyên cấu thí gì cái xuyên!

Mà xuyên cũng là thôi đi, đằng này hết lần này đến lần khác còn cho hắn làm cái phế vật, chịu bao nhiêu dày vò mới có thể tu ra được một tia thần niệm.

Mà tu ra thần niệm cũng là thôi đi, vậy mà còn hỏi hắn lý do mãi mới tu ra tia thần niệm, lại còn trách mắng?

Cmn! Hỏi ngươi xem tức hay không tức?

Trịnh Thiên ánh mắt cay hận nhìn về phía lão đầu, đợi chờ hắn giải thích lý do.

"Hừ! Lại không lôi ra cái gì hợp lý lý do, chớ lại trách Trịnh Thiên hắn trở mặt không nhận người a."

Hắn là quyết tâm xé khoảng cách với lão đầu này.

Thật không tốt nêu ra lý do vậy hắn cũng thật tốt lao lên sống chết một phen với lão già này, dù sao về trái đất để gặp người thân của mình cũng không còn mấy tia hy vọng, không bằng dừng tại đây kéo theo lão đầu này làm bạn một đường xuống hoàng tuyền cho bớt cô đơn.

Cũng coi như trả cái hận trong lòng hắn a!


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.