Chương 320: Bà ấy không phải tô tuệ, mà là trác thúy lan:
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 815 chữ
- 2022-02-06 10:59:43
Bà ơi... hu hu, họ túm vào bắt nạt cháu, chẳng những cướp đồ của cháu, còn định ra tay đánh cháu nữa, oa oa oa...
<8br>Người phụ nữ kia đau lòng kéo Hạo Hạo lại gần, đưa tay lau nước mắt của cậu, vội vàng liếc mắt nhìn Nghiên Ca. Bà ta 3nhíu mày, giọng nói dịu dàng như nước, lại ẩn giấu sự không vui:
Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại bắt nạt một đứa bé ch9ứ?
Anh ấy nói láo, chúng cháu vốn đầu có bắt nạt anh ấy!
Sơ Bảo tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lần đ6ầu tiên bị đổ oan, gương mặt phúng phính vô cùng phẫn nộ.
Sắc mặt quản lý cửa hàng trở nên khó coi, thấp giọng gắn lạnh:
Xem cô vừa làm ra chuyện tốt gì kìa!
Nhân viên bán hàng củi đầu không nói một lời, quản lý cửa hàng chuyên nghiệp đến bên cạnh người phụ nữ kia, cẩn thận từng li từng tí cất tiếng hỏi:
Quý khách, cháu của bà không sao chứ?
Yến Thất nhanh nhạy phát hiện được Nghiên Ca trở nên k5hác lạ, cô ấy vỗ vỗ vai của cô, nói với người phụ nữ kia:
Bác này, chúng tôi có bắt nạt thằng bé hay không, bác có thể hỏi nhân viên bán hàng. Tất cả mọi thứ trưng bày trong tiệm là để cho người ta tới mua, nếu cháu bác đã thích, vậy nên gọi lại từ sớm rồi mới phải. Một khi còn được bày ở đây, làm gì có chuyện chúng tôi không thể đến xem chứ? Hơn nữa, đứa nhóc này của nhà bác thật sự quá kiêu căng, không vừa ý là bắt đầu mở miệng nói dối!
Yến Thất nói vô cùng nhanh, cô lại vô tình nhớ tới chuyện lần trước mình cũng chứng kiến cảnh tượng giống như vậy ở thành phố B!
Lươn lẹo!
Oa oa oa... bà ơi, cô ta dựa vào cái gì mà nói cháu... hu hu... nói cháu!
Ai cho phép mày đụng vào đồ của tao!
Cậu nhóc con đưa tay chỉ thẳng mặt Sơ Báo, nước mắt nước mũi tèm lem, mặt mày hung tợn.
Dù thông minh đến đầu, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi.
Nhìn chiếc máy chơi game điện tử bị vỡ nát trên nền đất, cậu cắn răng ngồi xuống, bàn tay nhỏ mập mạp trắng trẻo vừa định nhặt chiếc máy ấy lên, cậu bé đang gào khóc kia lại rít lên một tiếng, duỗi chân ra
Mà Sơ Bảo từ đầu tới cuối chỉ dựa vào người Nghiên Ca, trong đôi mắt to vô cùng uất ức.
Đôi môi nhỏ của cậu mím chặt, bướng bỉnh quay đầu, cố giữ cho đôi mắt không chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhẫn nhịn đến đỏ bừng cả lên.
Yến Thất thấy vậy vội tiến lên can ngăn, nhưng vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể kéo Sơ Bảo về một chút.
Nhưng mũi đôi giày da nhọn của cậu nhóc kia vẫn đá phải bàn tay nhỏ của Sơ Bảo.
Người phụ nữ kia lắc đầu, không ngừng thở dài:
Hạo Hạo, đừng khóc, nếu không lát nữa lại khó chịu đấy!
Bà gi.. oa oa oa..
Trong cửa hàng vang vọng tiếng khóc của cậu nhóc kia, ai không biết còn tưởng như cậu ta bị oan uổng lắm.
đá.
Này, mày làm gì đó!
Tiếng khóc gào của cậu nhóc kia lại càng khủng khiếp hơn, nó nức nở sụt sùi, Yến Thất cảm giác như sắp tức điên lên rồi.
Sơ Bảo trừng lớn đôi mắt, vành mắt cũng long lanh nước mắt, giọng điệu vô cùng chắc chắn:
Cháu không cướp đồ của anh ấy!
Người phụ nữ nhìn thoáng qua Sơ Bảo, nhưng giây lát đã không quan tâm đến gì khác nữa, dang tay ôm lấy cậu nhóc kia, vừa dỗ dành vừa lau nước mắt.
Lúc này, quản lý cửa hàng nghe tiếng xôn xao thì vội chạy đến.
Nhân viên bán hàng như vừa nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đến bên cạnh cô ta, tóm tắt ngắn gọn sự tình.
Cậu nhóc này hình như không khá hơn người phụ nữ bên cạnh Lãnh Mục Dương kia là bao!
Hù!
Thấy tình cảnh này, nhân viên bán hàng bối rối không biết làm sao cho phải, chỉ riêng Nghiên Ca từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, quên cả việc dời mắt sang chỗ khác.
Sao thể sao thế?
Sơ Bảo được Yến Thất ôm vào lòng, lồng ngực nhỏ phập phồng dồn dập, mím môi kiên cường bật lại:
Anh còn chưa trả tiền, sao chứng minh được là đồ của anh chứ?
Là của tao, là của tao.
Sơ Bảo hừ một cái, trợn trừng mắt nhìn cậu nhóc kia:
Anh nói láo!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.