Chương 347: Cháu chắc chắn phải có được cố nghiên ca!
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 634 chữ
- 2022-02-06 11:00:21
Lát sau, Nghiên Ca lúng túng rút tay về,vừa quay người đã nhìn thấy mấy bạn nhỏ mặc vest âu đi ra. Khung cảnh không khác ngày hôm q8ua lầm, xung quanh Sơ Bảo vẫn có rất nhiều
vệ tinh
.
Nghiên Ca nở nụ cười, nhìn Lục Lăng Nghiệp cười nhạo:
Chú Út à, hôm3 qua Yến Thất bảo sức quyến rũ của Sơ Báo ghế thật, ngang tài ngang sức với cả bố nó luôn đấy.
Nghe vậy, đầu lông mày Lục Lăng Ng9hiệp giãn ra:
Lời này nói đúng là không sai!
Nghiên Ca cười khanh khách một tiếng, Sơ Bảo đeo cặp sách nhỏ sau lưng chạy6 đến. Nhưng lúc Nghiên Ca định khom người đón lấy cậu bé thì bé lại chạy qua người Nghiên Ca, lao tới ôm chân Lục Lăng Nghiệp đang5 đứng bên cạnh. Nhìn thấy động tác xấu hổ của Nghiên Ca, cậu bé còn đùa:
Mẹ ơi, mẹ vui không?
Em sẽ trở về sớm, có được không?
Sơ Bảo ở trong xe thò đầu ra:
Mẹ, mẹ không về với con ạ?
Mẹ có việc. Con ngoan ngoãn về cùng ông trẻ nhé. Ông trẻ nấu cơm ngon lắm, bảo ông trẻ nấu cơm cho con được không?
Lục Lăng Nghiệp bế bé lên, mở cửa xe, để bé ngồi vào trong xe trước, lúc xoay người muốn kéo Nghiên Ca lên xe thì lại thấy cô lùi về sau từng bước.
Sao thế?
Lông mày Lục Lăng Nghiệp khẽ nhíu lại, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Không được.
Lục Lăng Nghiệp phản đối, khiến trái tim Nghiên Ca nhất thời nhảy lên một nhịp. Cô cắn môi:
Chủ Út đừng vậy mà!
.
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp tối lại:
Mấy giờ về?
Nghiên Ca híp mắt lại, hung dữ vươn tay cù lét bé:
Cổ Sơ Bảo, dám đùa cả mẹ con ư? Cho nhột chết nè!
Ha ha ha, ông trẻ cứu mạng, hi hi hi!
Nghiên Ca và Sơ Báo chạy quanh Lục Lăng Nghiệp hai vòng, tiếng cười đùa của hai mẹ con thu hút không ít các bạn nhỏ xung quanh.
Tất nhiên cũng có một vài vị phụ huynh tự cho mình là cao hơn người khác, nhìn dáng vẻ đùa giỡn của hai mẹ con bên đường thì ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng lúc nhìn thấy Lục Lăng Nghiệp cao ráo lại xuất sắc bên cạnh, trong mắt không ít vị phụ huynh đó lại nổi lên vẻ nghi hoặc.
Sao Lục Tam gia lại xuất hiện ở đây?
Được rồi. Lên xe đi.
Nghiên Ca đứng cạnh xe, mỉm cười:
Chú Út và Sơ Bảo cứ về nhà trước đi. Tiểu Vũ trở về, tới đón em đi ăn cơm.
Tiểu Vũ?
Nghiên Ca gật đầu:
Là bạn thân thời đại học của em, Lâm Tiểu Vũ. Anh biết đấy, trước đây em còn cùng cô ấy...
Sơ Bảo và Nghiên Ca đua nhau một lúc, tới tận khi thở hổn hển, Lục Lăng Nghiệp mới nhẹ nhàng nói.
Ông trẻ, bể.
Sơ Bảo làm nũng kéo áo khoác của Lục Lăng Nghiệp, cơ thể nhỏ bé ngả ra sau, ngửa đầu nhìn anh.
Thật sao?
Trong đôi mắt to tròn của Sơ Bảo hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng:
Ông trẻ, là thật sao?
Lục Lăng Nghiệp thở dài:
Cô ấy đến đón em?
Da!
Lên xe ngồi đợi. Bên ngoài lạnh.
Khóe miệng Nghiên Ca cong lên, không cự tuyệt nữa. Sự quan tâm của anh luôn mang theo ngang ngược không cho người khác cự tuyệt. Nghiên Ca lên xe chơi với Sơ Bảo một lúc, chưa đến hai mươi phút điện thoại đã vang lên. Nghiên Ca cầm lấy điện thoại, quơ quơ với Lục Lăng Nghiệp:
Chủ Út, em không lừa anh nhé!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.