• 1,739

Chương 357: Có lốp xe dự phòng cố h n minh là đủ để cô dùng rồi!


Lâm Tiểu Vũ hơi run lên, cúi đầu, cố gắng nén lại nước mắt.


Nghiên Ca, mình.

Lúc này là ông trời không chiều lòng người thôi.
Dường như ông trời cũng cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Lâm Tiểu Vũ, bỗng có tiếng sấm rền vang, cơn mưa tầm tã không hề báo trước ào ào trút xuống.
Điều cô có thể làm cho cô ấy, chính là để cô ấy khóc thỏa thế một trận.
Con gái ấy mà, ai chưa từng gặp phải đàn ông tôi!
Nghiên Ca kéo tay Lâm Tiểu Vũ đến con ngõ nhỏ bên cạnh nhà hàng, cô xoay người ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng nói:
Tiểu Vũ, khóc đi, khóc xong rồi thì mình dẫn cậu về nhà!

Lúc này cô không muốn nói gì cả. Mắng Cố Hân Minh thì sao?
Trách Kiều Lâm Tịnh thì như thế nào?
Cô hết giận, nhưng không thể hóa giải khúc mắc trong lòng Tiểu Vũ. Còn có thể đưa mọi chuyện trở lại điểm xuất phát sao?

Cậu cái gì mà cậu! Đừng nghĩ, đừng8 nói, theo mình về nhà. Ai nói cậu không có nhà, nhà của mình chính là nhà của cậu.

Đôi mắt của lục Lăng Nghiệp hơi tối 3lại nhưng anh không nói gì. Anh biết người phụ nữ này. Trước kia cô gái này từng xuất hiện ở thành phố B cùng với Cố Hân Minh.

Nghiên Ca...
Lâm Tiểu Vũ khẽ gọi tên Nghiên Ca. Sau khi trải qua biến cố rơi từ trên cao xuống vực sâu, cô đã mạnh mẽ hơn6, nhưng lúc chạm phải đôi mắt tràn đầy lo lắng và quan tâm của Nghiên Ca, cô vẫn không kìm được xoay người, bụm mặt rơi nước mắt.5
Đôi mắt Nghiên Ca cũng đỏ lên, bên tai là tiếng khóc nức nở của Lâm Tiểu Vũ, cô đau lòng đến mức không thể nói nên lời.
Không biết cơn mưa ngừng rơi từ khi nào, nhưng vẫn còn tiếng nước mưa đọng lại rơi xuống.
Nghiên Ca vô cùng đau lòng, nhìn bả vai run rẩy của cô ấy, cô khó xử nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp.

Anh lên xe đợi hai người!
Lúc này, Lục Lăng Nghiệp chính là chỗ dựa lớn nhất của Nghiên Ca. Anh không nói gì, bóng dáng cao lớn đi tới bên đường.
Nước mưa cọ rửa con đường đầy bụi bẩn, cơn mưa dày nặng rơi trên người Nghiên Ca và Lâm Tiểu Vũ. Lúc này, cô ấy đã khóc tới đứt ruột đứt gan. Từng giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào với nước mưa, vương đầy trên khuôn mặt xinh xắn của cô ấy. Nghiên Ca không quan tâm đến cơn mưa mùa thu lạnh lẽo, cô ôm chặt Lâm Tiểu Vũ, cố gắng ôm chặt cơ thể run rẩy của cô ấy.
Tổn thương rất sâu mới có thể khiến cô ấy khóc đến mức đau khổ như vậy.
Nghiên Ca chớp mắt, một vài sợi tóc bị nước mưa thấm ướt dính ở trên trán.

Ánh sáng trước mắt hơi tối đi, lúc cô ngước mắt lên nhìn, một chiếc ô màu đen đã che trên đầu cô và Tiểu Vũ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đường Có Em.