Chương 429: Nghiên ca, cháu khiến ông thất vọng quá!
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 849 chữ
- 2022-02-26 03:21:30
Lục Thiếu Nhiên nhíu mày:
Nghe ông nói kia, ông ít nhất cũng phải sống lâu năm trăm tuổi chử. Dù sao ông cũng đừng nổi nóng ạ, Nghiên Ca 8nhà chúng ta là một cô gái tốt biết ba, có thắp đèn lồng cũng chẳng tìm được đâu. Nói thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là người nhà của chún3g ta, như này có gì khác nhau đâu?
Lục Thiếu Nhiên nói năng hết sức uyển chuyển, rõ ràng là câu cuối cùng của anh ấy còn có ẩn ý9.
Ông cụ Lục cười nhạt, nhìn chòng chọc vào anh ấy:
Thối lắm, thối lắm cháu ạ! Hai tay dâng vợ mình cho người khác mà còn ở đây6 lí sự cơ đấy?
Ông cụ nói thẳng toẹt.
Ánh mắt của Lục Lăng Nghiệp và ông cụ Lục chạm vào nhau, sự trấn tĩnh và nghiêm nghị không hề kém cạnh. Một lát sau, Nghiên Ca nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời:
Chú Út, để em và ông nội nói chuyện một lúc!
Anh đáp:
Được!
Sau đó nhìn sâu vào cô, rồi đứng dậy.
Lần này, ông cụ Lục cảm thấy cả người đều không ổn.
Cháu đi ra ngoài đi! Ở đây không có việc của cháu!
Lục Thiếu Nhiên:
...
Đúng là nằm không cũng dính đạn! Anh ấy đứng dậy khỏi ghế, rồi vỗ vai Nghiên Ca:
Vợ à, cố gắng lên!
Ông cụ Lục lại sầm mặt!
Người nào cũng bảo vệ cô, chẳng lẽ ông còn có thể ăn thịt được cô sao!
Lục Lăng Nghiệp đưa mắt nhìn ông, dáng vẻ anh tuấn hết sức nghiêm túc.
Ông ơi, chẳng lẽ ông muốn Nghiên Ca gọi ông là...
Im miệng đi thằng khốn!
Ông cụ Lục thẳng thừng cắt ngang lời Lục Thiếu Nhiên. Dường như ông đoán được anh ấy định nói gì, ánh mắt uy nghiêm toát lên sự cảnh cáo.
Lục Thiếu Nhiên nuốt nước miếng, lặng lẽ nuốt lại những lời muốn nói.
Các anh đi ra ngoài đi, để Nghiên Ca ở lại đây!
Cuối cùng chuyện gì nên tôi cũng phải tới!
Ông cụ Lục hít một hơi thật sâu, rồi lạnh lùng nhìn cô. Mặc dù ông đang mặc quần áo dành cho bệnh nhân, nhưng vẫn không mất đi phong thái và sự oai nghiêm của người chủ gia đình. Trái tim Nghiên Ca thắt lại, cô vô thức nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp.
Nghiên Ca mím môi. Lúc này, cô mới chậm rãi ngẩng mặt lên, nét mặt bình tĩnh nhưng không g5iấu được vẻ mệt mỏi:
Ông nội, cháu...
Cháu đừng gọi ông là ông nội, kỳ cục lắm!
Câu nói này của ông đã đánh gục Nghiên Ca!
Lục Thiếu Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, nhưng đi được vài bước lại cảm thấy có điểm không đúng.
Trông thấy Lục Lăng Nghiệp vẫn ngồi trên ghế sô pha, anh ấy suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn im lặng mở cửa ra.
Thằng Ba, ra ngoài đi!
Bố, bố muốn nói gì vậy?
Anh liền lên tiếng áp đảo.
Sao nào? Tôi không thể nói chuyện với nó được chắc?
Không công bằng!
Thật không công bằng! Nhìn đứa con trai ngoan mà ông đã nuôi nấng nên người xem, bây giờ anh thậm chí còn chẳng buồn nghe lời ông nói.
Hừ...
Ông cụ tức tối nhìn theo bóng lưng anh, và khịt mũi một tiếng.
Lục Lăng Nghiệp đóng cửa rời đi, trong phòng bệnh trở nên hơi tối khi ánh sáng ngoài cửa sổ nhạt dần.
Nghiên Ca ngồi yên tại chỗ.
Ông cụ Lục bật đèn ở đầu giường lên, thở dài nói:
Nghiên Ca à, cháu khiến ông thất vọng quá.
Lục Lăng Nghiệp mím môi, căng thẳng ra mặt.
Ông nội, cháu có thể ở lại được không?
Lục Thiếu Nhiên đã hiểu hết mọi chuyện, lại thầm thở dài, nghĩ bụng, sao chú Út nhà mình và Nghiên Ca lại bất cẩn để cho ông nội phát hiện. Thật là đáng lo thay!
Giọng nói nhẹ nhàng mà đầy cảm khái, nhưng lại như một nhát búa tạ đánh mạnh vào lòng Nghiên Ca. Đầu cô lại bắt đầu đau.
Ông ơi, cháu xin lỗi!
Cô không biết phải nói gì khác ngoài ba từ này, để bày tỏ áy náy trong lòng. Lời xin lỗi chân thành xin lỗi, nhưng không hề có ý khuất phục. Cô cảm thấy lấn cấn và khó chịu trước sự đấu tranh giữa lí trí và tình cảm
Con bé này, cháu cho là ông cần lời xin lỗi đó sao?
Nghiên Ca lắc đầu:
Không phải a!
Vậy cháu cảm thấy việc ông bảo cháu rời xa thằng Ba là sai sao?
Có gì sai sao?
Câu hỏi khiến Nghiên Ca bỗng ngẩn ra.
Đúng hay sai, chẳng qua là do quan điểm của mỗi người mà thôi.
Cô yêu Lục Lăng Nghiệp là sai sao?
Ông cụ Lục nghĩ cho nhà họ Lục là sai sao?
Cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Nếu nói là sai, có nghĩa là sẽ thừa nhận rằng ông đã nói đúng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.