Chương 509: Tổng giám đốc à, chị giải thích xem bảy người đó đến từ đâu vậy?
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 772 chữ
- 2022-03-14 03:12:40
Thượng Quan Nhã quen Tiêu Kỳ cũng là điều bình thường. Cùng làm kinh doanh, dù không qua lại với nhau thì cũng sẽ quen biết thôi.
8Sau khi cô ấy chế nhạo xong, sắc mặt Diệp Lan trở nên đỏ bừng. Bị gièm pha thế này ngay trước mắt Tiêu Kỳ khiến Diệp Lan không thể chấp n3hận nổi.
Dù cô có là VP thì sao chứ, tôi là nhân viên kì cựu của T.U đấy, tôi...
Diệp Lan càng lúng túng hơn.
Tiêu Kỳ nghe thể thì nhướng mày rồi nhìn sang cô ta:
Còn chưa đi sao, định tiếp tục mất mặt à?
Lúc này, Diệp Lan xinh đẹp đã tức đỏ cả mắt. Cô ta lườm nhìn Tiêu Kỳ, cắn răng rồi đi đến bên cạnh anh ta, kéo tay anh ta:
Ý anh là sao, chẳng phải đã nói là sẽ giúp em trả thù sao?
Khi nói đến câu sau cùng, đôi mắt của Tiêu Kỳ lại nhìn thẳng Nghiên Ca đang đứng đối diện với anh ta.
Người ở đây ai cũng là kẻ thông minh. Vừa nhìn thấy thái độ này của anh ta thì trong lòng đều hiểu cả rồi.
Không ai nói gì, ngay cả Nghiên Ca bị Tiêu Kỳ nhìn với ánh mắt đó thì trong lòng run run, cô bỗng thấy hơi sợ hãi.
Đúng là không ai độc miệng bằng Thượng Quan Nhã. Cô ấy nói mấy câu thôi mà đã khiến cho Diệp Lan vốn đang và bình tĩnh phải biến sắc.
Cô là cái thứ...
Chát!
Đã dẫn theo Diệp Lan đến ăn trực của cô rồi lại còn không biết xấu hổ bày tỏ tình cảm với cô nữa.
Tiêu Kỳ, anh đúng là thứ không biết xấu hổ.
Nghiên Ca căm ghét liếc anh ta một cái, cau mày nhìn Diệp Lan đứng sững ra đó:
Nguyên Giám đốc hành chính, nếu không có việc gì thì không cần tiễn nữa đâu.
Là nhân viên kỳ cựu của T.U mà lại dá9m cãi lại cấp trên như thế này, tố chất của cô đầu?
Trịnh Hy Luân đứng ra bảo vệ Thượng Quan Nhã.
Diệp Lan bị động đứng đó, sau 6một thoáng cô ta mới nhận ra mình đã bị Tiêu Kỳ bỏ mặc. Tiêu Kỳ đi tới trước bàn rồi kéo ghế ra và ngồi xuống, như thể mình không phải là5 người ngoài vậy.
Anh ta nhìn Thượng Quan Nhã rồi tháo kính ra, thứ ánh sáng âm u thoáng hiện lên trong đôi mắt hoa đào:
Câu nói này của Tổng Giám đốc Thượng Quan không đúng lắm đâu. Mắt nhìn phụ nữ của tôi chắc chắn rất chuẩn
Diệp Lan bị hất ra nên vừa lúng túng vừa khó xử nhìn Tiêu Kỳ, sau đó không nhịn được lại kéo tay anh ta.
Ý gì sao? Thế này rồi mà vẫn không hiểu à? Tổng Giám đốc Tiêu chỉ coi cô là đồ chơi thôi, không nhận ra sao? Có thể này mà đòi làm Giám đốc hành chính, phòng hành chính không bị cô phá nát cũng là nhờ tổ tiên của IU tích đức cả đấy
Nghiên Ca:
...
Ủa, cô xem phim quá 180 phút rồi sao? Tôi đâu phải là gì của cô, vả lại cô muốn trả thù cái gì? Dù ông đây có rảnh thì cũng sẽ không cùng một giuộc với cô! Bỏ ra!
Tiêu Kỳ vô tình thẳng tay hất Diệp Lan ra.
Giây phút đó, Nghiên Ca bỗng thấy rất thương hại Diệp Lan. Hình như chỉ có một mình cô ta cảm thấy Tiêu Kỳ là người tốt. Dù cô chỉ mới tiếp xúc với Tiêu Kỳ mấy lần thôi nhưng cô biết rõ anh ta không phải thứ tốt lành gì. Không ngờ lại có vài người lại không nhìn ra.
Tiêu Kỳ, ý anh là sao?
Diệp Lan như một người đàn bà đanh đá chỉ thẳng tay vào mặt Thượng Quan Nhã mà mắng. Nhưng mà... Trịnh Hy Luân đứng cách cô ta gần nhất đã giơ tay lên cho cô ta một bạt tai.
Nghiên Ca rất ngạc nhiên. Người vô cùng dịu dàng như Hy Luân mà lại ra tay đánh người khác ư? Đã thế đó còn là phụ nữ nữa?
Ái chà, đúng là chuyện hiếm có từ xưa tới nay.
Anh... anh dám tát tôi sao?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nhướng mày lên cũng bởi cái tát này. Anh ta lập tức nhìn Trịnh Hy Luân với ánh mắt xem xét rồi cười lạnh:
Anh này, anh đánh người phụ nữ của tôi trước mặt tôi thì không hay lắm đâu nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.