Chương 514: Chút bản lĩnh này đủ để đối phó với em
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 813 chữ
- 2022-03-14 03:12:40
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát giao thông cùng nhóm người Nam Vũ, sắc mặt Nghiên Ca vô cùng khó coi. Yến Thất lườm Lãnh Mục Dư8ơng, tiếp tục mỉa mai:
Không ngờ anh lại dùng cách này để ép tôi xuất hiện, anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?
Chút bản lĩnh này đủ để đối phó với em!
Khi Yến Thất vừa muốn giơ chân, đại Thị trưởng Lãnh tính tình kiêu ngạo đ9ã ôm lấy eo cô, đi về phía chiếc Bugatti Veyron đang đầu trong sân.
Nghiên Ca hết lục túi xách, lại lục túi áo khoác mới lấy ra được hai tờ khăn giấy.
Cô cầm hai tờ khăn giấy xuống xe, ngồi xổm bên lề đường, đè khăn giấy lên miệng vết thương trên đầu anh ta:
Xảy ra chuyện gì vậy? Có người đánh anh sao?
Khi rẽ ra khỏi cổng, xe của Lãnh Mục Dương gặp một chiếc xe con màu đen, anh ta hạ cửa kính, nhìn về phía ghế sau của chiếc xe đen:
Giúp được những việc này thôi!
Yến Thất nghi hoặc thò đầu ra nhìn. Giây phút đó, cô đã nhìn thấy một đôi mắt đen lạnh lùng quen thuộc bên trong cửa sổ xe đang từ từ nâng lên ở ghế sau của đối phương.
Lãnh Mục Dương quát lên khiến Yến Thất nổi trận lôi đình.
Tôi cmn..
Tôi nói không phải là không phải!
Lãnh Mục Dương phanh gấp khiến đầu Yến Thất suýt nữa đập vào khung xe.
Miệng em mà còn không sạch sẽ thì để tối rửa cho em!
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lãnh Mục Dương hơi híp lại, hiện lên vẻ nghiêm nghị, anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ không thành thật trong lòng.
Hai bên đường, ánh đèn le lói, lá thu rơi lả tả trên mặt đất.
Người nằm trên mặt đất có vẻ rất đau đớn. Thỉnh thoảng người anh ta lại run lên, hai tay nắm chặt lấy vạt áo.
Nghiên Ca về đến biệt thự Cẩm Lý đã là hai giờ rưỡi sáng.
Cô và nhóm người Nam Vũ đã tách ra trên đường đi.
Nghe tiếng gọi của Nghiên Ca, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn lờ mờ, trên trán anh ta có một vết thương vẫn đang chảy máu.
Cảnh này trông có chút đáng sợ, chứng kiến cảnh này trái tim Nghiên Ca cũng run lên hai cái.
Chuyện gì thế này?
Em nhìn nhầm rồi!
Không ngờ lại còn có người phụ nữ không cần Thị trưởng Lãnh nữa cơ đấy.
Ôi chao, thế giới này đúng là quá kỳ diệu!
Yến Thất bị Lãnh Mục Dương đẩy thẳng vào xe, chưa kịp ngồi vững thì cửa xe đã bị khóa lại.
Anh ta nhanh chóng khởi động xe rời khỏi đồn cảnh sát giao thông.
Cô... cố Cổ..
Người thợ sửa chữa lập tức gọi Nghiên Ca, giọng nói của anh ta vô cùng yếu ớt.
Lãnh Mục Dương năng của xe lên, trả lời bằng giọng trầm thấp.
Nhưng Yến Thất tin mình không nhìn nhầm, cô ngoái đầu nhìn chiếc xe con màu đen đã đi xa, đôi mắt trợn tròn:
Không thể nào, người bên trong...
Anh ta ôm Yến Thất, ngậm lấy đôi môi vẫn còn đang lải nhải của cô.
Thoải mái thật!
Một mình cô lái chiếc SUV trở về biệt thự. Trước khi lái xe xuống tầng hầm, cô thấy một người nằm ở lề đường bên ngoài biệt thự trước ánh đèn xe.
Đêm hôm khuya khoắt có chút đáng sợ.
Trái tim Yến Thất thắt lại, cô có chút tủi thân đánh anh ta một cái:
Anh bớt giả vờ với tôi đi! Tôi có sạch sẽ hay không không cần anh quan tâm!
Hai người, một vùng vẫy, một ôm chặt. Đám cảnh sát giao thông đang ghé vào cửa sổ đồn cảnh sát xem náo nhiệt phía sau họ đều trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này đúng là thiếu đòn!
Yến Thất vừa đánh vừa hét:
Lãnh Mục Dương, anh 6m nó buông tay ra cho tôi. Hai chúng ta không có quan hệ gì cả, anh có hiểu tiếng người không vậy?
Em nói xong ch5ưa?
Đó là... đó là...
Yến Thất ngơ ngác há miệng, nhéo tay Lãnh Mục Dương:
Đó là Lục lão đại? Là anh ấy phải không? Phải không?
Nghiên Ca đắn đo hồi lâu mới tấp xe vào lề đường, cô cẩn thận mở cửa sổ xe, thò đầu ra nhìn, nhướng mày gọi:
Anh à? Sao lại là anh?
Không ngờ lại là người sửa điện thoại cho cô lần trước.
Lục lão đại không sao?
Đậu xanh!
Không, không có việc gì...
Anh trai sửa chữa để Nghiên Ca đè khăn giấy lên vết thương trên trán, hai tay anh ta vẫn ôm ngực.
Nghiên Ca đỡ anh ta, cau mày nói:
Anh đợi chút, tôi gọi 120 giúp anh!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.