Chương 60: Nói cho rõ ràng!
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 645 chữ
- 2022-02-04 07:14:04
Chú Út...
Không thể phủ nhận, Cố Nghiên Ca vẫn sợ hãi trước một Lục Lăng Nghiệp đang nổi giận lôi đình.
Cô nỉ non một tiếng, Lục Lăng Nghiệp thình lình quay sang nhìn, ánh mắt ấy lạnh lùng khó đoán, giống như nước biển lạnh ngày đông, thấm buốt tận xương tủy.
Câm miệng!
Nghiên Ca ấm ức chu môi, vươn tay lên quệt đi nước bọt còn vương lại sau khi hai người hôn nhau.
Thấy vậy, đôi mắt Lục Lăng Nghiệp âm u, bàn tay to luồn qua mái tóc mềm đặt lên sau gáy cô, kéo người cô lại gần:
Nghiên Ca, ly hôn với Thiếu Nhiên đi!
Ha?
Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiên Ca vẫn không nghĩ ra tại sao Lục Lăng Nghiệp lại bỗng nhiên thốt ra câu này.
Cô há hốc miệng, quên cả trả lời.
Ly hôn với Thiếu Nhiên đi, ngay lập tức, mau!
Lục Lăng Nghiệp lại lặp lại câu này một lần nữa, mà Nghiên Ca lại kiên định lắc đầu:
Không!
Nguyên? Nhân?
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Nghiên Ca, sắc mặt Lục Lăng Nghiệp càng trở nên xầm xì hơn, anh đã hoàn toàn không còn một chút dịu dàng.
Anh nghiến chặt răng, ánh mắt dọa người, gằn ra hai chữ khiển Nhiên Ca nghe xong cả người run bần bật.
Cô lẳng lặng nhìn Lục Lăng Nghiệp, khỏe mỗi nhếch lên châm chọc:
Chú Út, chú bảo tôi ly hôn với Thiếu Nhiên, rồi sau đó thì sao?
Lục Lăng Nghiệp không nói gì.
Trái tim Nghiên Ca trầm xuống.
Vốn cô cũng chẳng gửi gắm bất kỳ hy vọng nào, những biểu cảm vừa rồi của Lục Lăng Nghiệp lại khiến từ sâu trong trái tim cô thấp thoáng có một tia mong chờ. Có phải rất mỉa mai không?
Sau đó, bầu không khí trong xe cứ nặng nề và bí bách như thế.
Nghiên Ca ngồi ở ghế lái phụ, ngoài đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa xe.
Tâm trạng thấp thỏm lúc đến đã sớm tan biến như làn khói, chỉ còn lại vách ngăn lòng bí bách giữa hai người họ.
Không xuyên qua được, cũng không vượt qua được.
Về tới Cảnh Hào, Lục Lăng Nghiệp xuống xe, chẳng nói năng gì mà đi luôn vào trong phòng. Nghiên Ca đi theo sau anh vào nhà, tiếng đập cửa rất mạnh vọng vào tai cô.
Sắc mặt của Nghiên Ca thản nhiên, cô bật đèn phòng khách rồi ngồi đó một mình mà cảm thấy cô đơn vô cùng.
Nghiên Ca không đoán ra được rốt cuộc Lục Lăng Nghiệp đang nghĩ gì. Một giây trước anh còn đang hôn cố tình cảm đằm thắm, một giây sau lại lạnh lùng quát cô im miệng.
Người đàn ông này xuất sắc nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nghiên Ca không phủ nhận, từ sâu trong trái tim cô đã rung động trước Lục Lăng Nghiệp.
Cô không còn xa lạ với loại cảm xúc ấy nữa, nó chỉ khiến cô hơi không kịp đề phòng.
Phòng khách trống rỗng lại yên tĩnh, lớn đến mức khiến lòng người hoang mang.
Điều hòa hoạt động rất tốt, khiến trái tim hơi nguội lạnh của Nghiên Ca lại càng lạnh thêm.
Cô đảo mắt lẳng lặng nhìn cầu thang, đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mới đứng dậy bước lên. Nghiên Ca nghĩ phải nói chuyện rõ ràng với Lục Lăng Nghiệp.
Nếu như đây là một trò chơi, cô cảm thấy phải kết thúc rồi.
Nghiên Ca đến trước cửa phòng ngủ của Lục Lăng Nghiệp, cô hít sâu lấy lại tinh thần, đắn đo một lát mới đưa tay lên.
Cộc cộc cộc!
Không có âm thanh đáp lại.
Cộc.
Cút!
Tiếng quát trầm thấp của Lục Lăng Nghiệp từ trong phòng vọng ra như một tảng đá lớn đập mạnh lên người Nghiên Ca. Khuôn mặt cô cứng đờ, cánh tay đang đưa lên không còn dũng khí để gõ cửa tiếp nữa.