Chương 69: Chuyện năm triệu bại lộ rồi!
-
Thiên Đường Có Em
- Mạn Tây
- 964 chữ
- 2022-02-04 07:14:06
Không rảnh!
Ấy, chuyện của Cố Nghiên Ca đấy.
Động tác gập điện thoại của Lục Lăng Nghiệp bỗng dừng lại:
Nói!
Diệp Cảnh Nhan ở đầu dây bên kia thầm thở dài:
Này, sao cậu lại thấy sắc quên bạn như thế? Dù gì tôi cũng lớn lên cùng cậu từ hồi mặc quần thủng đáy, cậu không thể ôn hòa với tối hơn một chút sao?
Không nói thì tôi cúp máy đây!
Diệp Cảnh Nhan:
Đệch! Cậu thắng rồi! Vừa rồi ở bệnh viện tôi nhìn thấy cháu trai lớn nhà cậu!
Cậu ta ôm một người phụ nữ bên cạnh, nếu không nhìn nhầm thì chính là Cố Nghiên Ca.
Lục Lăng Nghiệp bỗng mở to mắt:
Nó ôm à?
Diệp Cảnh Nhan vô thức gật đầu:
Ừ, ôm chặt lắm! Cháu trai lớn này của cậu chắc không phải đang nói dối đấy chứ? Tôi còn nghe rõ cậu ta gọi Cố Nghiên Ca là em yêu nữa đấy... Ấy, a lộ? Lục lão đại? Cái đệch, tôi còn chưa nói xong đã cúp mày rồi.
Lục Lăng Nghiệp tiện tay vứt luôn điện thoại lên bàn, lại tập trung nhìn vào bản báo cáo trong tay.
Một giây, hai giây, ba giây...
Sự bình tĩnh của Tổng Giám đốc Lục cũng chỉ kiên trì được ba giây, anh lại cầm điện thoại trên mặt bàn nên:
Gián Nghiêm, vào đây.
Giản Nghiêm đẩy cửa phòng làm việc ra, vừa định nói chuyện đã nghe Lục Lăng Nghiệp nói:
Cậu đi chuẩn bị đơn chuyển nhượng để chuyển nhượng mấy công ty con của I.U cho Thiếu Nhiên đi. Trong hôm nay nhất định phải để nó ký tên, ngày mai bảo nó đến công ty con làm việc cho tôi.
Hả? Đại ca, anh nói thật không? Sao lại đột ngột thế?
Giản Nghiêm ngu người luôn rồi! Tuy rằng chuyện chuyển giao công ty con cho Lục Thiếu Nhiên đã được tiến hành, nhưng cũng đâu cần thiết phải nhanh đến thế?
Đi ngay bây giờ đi, làm không xong tôi trừ lương cậu một năm!
Giản Nghiêm:
..
Còn nữa!
Giản Nghiêm vừa định quay đi, Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nheo mắt:
Cậu đi đến bệnh viện Khải Trạch một chuyến, điều tra hồ sơ nhập viện của Cố Nghiên Ca.
Ha?
Còn không mau đi đi.
Giản Nghiêm đã không còn gì để nói.
Cậu ta lẳng lặng đi ra, trong lòng cảm thán, cứ mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Nghiên Ca là Tổng Giám đốc dường như lại mất bình tĩnh như vậy.
Đây... rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây.
Trong phòng làm việc, điều hòa tổng mở nhiệt độ thấp nhất, nhưng vẫn chẳng lạnh bằng nhiệt độ quanh người Lục Lăng Nghiệp lúc này.
Dọc đường, Nghiên Ca vui vẻ về nhà chính nhà họ Lục cùng với Lục Thiếu Nhiên.
Cô chưa từng nhìn thấy Mộ Tân Nhu có biểu cảm phong phú như thế.
Vừa đỗ xe xong, điện thoại của Lục Thiếu Nhiên đã vang lên:
A lô!
Giản Nghiêm? Sao anh lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế này?
Anh, nói, cái, gì?
Nghiên Ca đang định xuống xe, lại thấy Lục Thiếu Nhiên gằn từng chữ hỏi.
Cô không biết đầu bên kia Giản Nghiêm đang nói gì với anh, nhưng nhìn sắc mặt Lục Thiếu Nhiên thì có lẽ không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.
Hai người thích nhau, vứt bỏ tự do...
Cũng cùng lúc đó, điện thoại của Nghiên Ca cũng đổ chuông. Cô chau mày nhìn số điện thoại lạ trên màn hình điện thoại.
Cô vốn định ngắt máy, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn nghe.
A lô! Cố Nghiên Ca, sao cô còn chưa tới công ty?
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng chất vấn điếc tai của Diệp Lan đã vang lên.
Nghiên Ca cắn môi, nhíu mày:
Thư ký Diệp, tôi... bị ốm.
Cô bị làm sao? Kể cả ốm cũng phải nói với tôi một tiếng. Buổi họp sáng nay cô không có mặt, Tổng Giám đốc còn mắng tôi một trận. Thể giờ cô đã đỡ chưa?
Lời nói của Diệp Lan có ý trách móc, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm hỏi có một câu. Nghiên Ca thở dài:
Tôi khỏe hơn rồi, lát nữa tôi sẽ tới. Xin lỗi thư ký Diệp.
Không sao đâu, mau đến đây đi, lần sau nếu có chuyện gì thì nhớ nói trước với tôi.
Ngắt điện thoại, Nghiên Ca vừa ngước mắt lên đã thấy Lục Thiếu Nhiên đang chau mày, đau khổ nhìn cô.
Anh sao thế?
Nghiên Ca dò hỏi.
Lục Thiếu Nhiên trông như vừa bị bão táp vùi dập, thở ngắn than dài:
Vợ ơi, ngày tháng tươi đẹp của anh kết thúc rồi.
Có chuyện gì?
.
Lục Thiếu Nhiên ôm đầu, gục xuống vô lăng:
Vừa rồi Giản Nghiêm gọi điện thoại cho anh, nói chút Út chuyển nhượng mấy công ty con của I.U cho anh rồi, còn bảo ngày mai anh phải đến công ty con báo danh. Vợ ơi, làm sao bây giờ, cứ nghĩ tới phải đi làm là đầu anh lại đau.
Hả...
Nghiên Ca hơi ngạc nhiên, hỏi:
Sao lại bất ngờ thế?
Lục Thiếu Nhiên lại than thở:
Ai mà biết chứ!
Đôi mắt to xinh đẹp của Nghiên Ca long lanh ánh nước, cô mỉm cười châm chọc:
Chắc là gần đây anh qua lại với Quý Thần thường xuyên quả chứ gì, nên bị mọi người trong nhà để ý rồi. Thiếu Nhiên, như vậy cũng tốt mà, anh về nước nửa năm rồi, không thể lông bông mãi được.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thiếu Nhiên nhăn lại:
Vợ ơi, em nói xem sao số anh lại khổ thế cơ chứ.
Nghiên Ca:
...
Mấy lời này mà anh cũng nói ra được, Lục Thiếu Nhiên anh đúng là không cần mặt mũi.