• 1,102

Chương 146: Tim đập trong văn phòng


Từ lúc thích Thẩm Mạc, mọi vẻ huy hoàng của cô ta đều trở thành hèn mọn

Đúng vậy, cô ta thích người đàn ông này, nhưn8g chỉ sau khi Lâm Sở Sênh xuất hiện, cô ta mới biết rằng mình thích anh
Rõ ràng, cả hai đều là những người gần ba mươi tuổi rồi mà lại còn dùng giọng điệu dịu dàng đến chảy nước như vậy để nói chuyện
Cả người Lâm Sở Sênh đều run lên, không dám nhìn vào người anh.

Văn phòng thì sao? Như vậy thì mới kích thích! Anh quên chưa nói với em, từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ tiết chế hơn!
Thẩm Mạc đưa tay nắm lấy quần áo của Lâm Sở Sênh, ném đi một cách rất lưu loát!
Vì là trong phòng làm việc nên Lâm Sở Sênh không thể phản kháng lại quá kịch liệt được, chỉ có thể thầm cầu nguyện là mọi chuyện chấm dứt nhanh lên.


Em thấy anh bị tinh trùng bơi lên não, sợ anh bị tinh trùng ăn đến mức não cũng không còn nên cố ý cứu anh đấy!
Sau đó cô nhấc tay lên đẩy Thẩm Mạc sang một bên, lưu loát đứng lên,
Không cần cảm ơn đâu.

Cô không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa.
Lâm Sở Sênh đẩy Thẩm Mạc ra, cái người này, sao không thể ăn nói tử tế được nhỉ.
Nhưng Thẩm Mạc lại không hề nghiêm túc chút nào, anh càng ôm chặt Lâm Sở Sênh vào lòng mình,
Em biết gì không, tình cảm nương tựa lẫn nhau trong lúc khó khăn, không chỉ là vẻ phong nhã của tình cảm nam nữ, mà còn có vẻ tục tằn của chuyện cơm áo gạo tiền, anh nói như vậy để em làm quen dần với cuộc sống sinh hoạt phàm tục này, sau đó, chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu!
Thẩm Mạc tuyệt đối không buông tha bất kì cơ hội nào để nói lời biện hộ với Lâm Sở Sênh.
Cảm giác buồn buồn này lại khiến cho Lâm Sở Sênh sợ run cả người.

Đêm qua em khỏe như thế, anh hầu hạ em kĩ đến vậy, làm gì còn nhiều sức nữa, hơn nữa, nếu sáng nay cả hai chúng ta cùng đi làm muộn thì chẳng phải là khiến người ta đoán già đoán non là chúng ta đã làm gì đó à!
Anh đưa tay lên nhéo chóp mũi của Lâm Sở Sênh,
Về sau không được ham vui như vậy nữa, nếu không thì chúng ta không giữ nối gia sản nữa đâu.

Không hỏi đến chuyện này thì thôi, mà vừa hỏi đến Lâm Sở Sênh lại điên lên, cổ đá mạnh vào đùi Thẩm Mạc một cái,
Đồ cầm thú!

Dù bị mắng nhưng Thẩm Mạc vẫn cười ha hả, không hề có phản ứng gì khác thường, thậm chí ánh mắt anh còn hiện lên những trái tim màu hồng nho nhỏ, anh ôm lấy đầu Lâm Sở Sênh, hôn xuống tóc cô
Lạ thật, loại chuyện này đáng lẽ ra chỉ có đàn ông mới một thôi chứ, sao đến lượt Thẩm Mạc thì ngược lại.
Không bình thường! Cực kì không bình thường! Lâm Sở Sênh nhìn vào màn hình máy tính, thấy câu chữ trên màn hình mờ cả đi, xem ra sau khi làm xong loại vận động tốn thể lực kia thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt
Lâm Sở Sênh vừa bắt đầu giãy giụa thì Thẩm Mạc như ăn phải thuốc kích thích, không khống chế nổi nữa, ngay sau đó chiếc bàn lớn bắt đầu rung lên theo
Bên ngoài thường xuyên vang lên tiếng bước chân của người đến người đi, tim Lâm Sở Sênh như nhảy lên tận cổ họng

Cô Vương Phi này quá kiêu ngạo, vốn nghĩ muốn giữ cô ấy ở phòng tôi để mài giũa, nhưng giờ xem ra có vẻ không hiệu quả cho lắm.
Lâm Sở Sênh lắc đầu, tỏ rõ là cô rất bất mãn với Vương Phi
Trưởng phòng nhân sự cầm cốc nước, không biết nghĩ gì mà gõ gõ chân xuống một lúc,
Chuyện này cô cứ thương lượng với Thẩm tổng rồi sau đó báo cho tôi biết một tiếng là được, dù sao thì người quản lý trực tiếp cũng có quyền lợi này!
Trưởng phòng nhân sự nói.
Cô cầm đồ đã chuẩn bị sẵn xuống tìm trưởng phòng nhân sự

Giám đốc Lâm, sao cô lại đích thân xuống đây, nếu có chuyện gì thì cứ để cho Tiểu Điềm xuống nói một câu là được rồi!
Danh tiếng của Lâm Sở Sênh đang rất cao, ngay cả Trịnh Điềm cũng được gọi là Tiểu Điểm luôn rồi.

Cái này gọi là cái gì nhỉ, em vừa nhấc mông là anh biết ngay em định đánh rắm gì!
Thẩm Mạc mất một lúc lâu sau mới nhớ ra được câu tục ngữ này.
Đáng ghét! Đáng ghét!
Không khí trong phòng tràn ngập mùi hương của tình dục nên Thẩm Mạc mở cửa sổ ra để xua tan mùi ấy đi.

Thích không?
Sau khi làm mọi việc xong, Thẩm Mạc ngồi trên bàn vuốt mái tóc hơi lộn xộn của Lâm Sở Sênh rồi khẽ hỏi một câu
Vương Phi đứng ngoài cửa như một học sinh tiểu học bị phạt đứng, không chút nhúc nhích, trên mặt toàn là vệt nước mắt.

Lâm tổng, vừa nãy phòng nhân sự không gọi điện thoại được cho cô và Thẩm tổng nên bảo tôi cầm đơn huấn luyện lên xin chữ kí của cô!
Vương Phi cúi đầu xuống, nhìn giống như có vẻ đang sốt ruột lắm, cô ta vội vàng đưa đơn ra, dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt.
Cộc cộc cộc! Một lát sau, bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Mạc vang lên tiếng gõ cửa
Lâm Sở Sênh giật mình định đứng lên
Sau đó dùng hai tay, cứ thể đặt Lâm Sở Sênh lên mặt bàn

Anh làm gì thế? Đây là văn phòng đấy!
Lâm Sở Sênh bị anh dọa đến mức mặt mũi tái nhợt hẳn đi, vừa nãy Vương Phi ra ngoài, cửa còn chưa được khóa lại
Lâm Sở Sênh lắc đầu,
Không cần, hôm nay tôi xuống là muốn thương lượng xem nên xử lý chuyện của Vương Phi thể nào!
Trưởng phòng nhân sự vừa định bưng cà phê lên thì Lâm Sở Sênh mới tới đã nói thẳng vào vấn đề chính.

Chuyện này, không biết ý của Giám đốc Lâm thế nào?
Trưởng phòng nhân sự thoáng có biểu cảm hơi khác, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường
Reng reng!
Điện thoại nội bộ của Thẩm Mạc vang lên
Thẩm Mạc hoàn toàn không cho Lâm Sở Sênh thời gian để suy nghĩ, lập tức kéo cô lại chủ đề vừa rồi.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Sở Sênh yếu đuối ngồi dựa vào ghế để nghỉ ngơi, còn Thẩm Mạc thì thu dọn lại đống bừa bộn
Có điều, Thẩm Mạc không để yên cho cô đứng dậy, anh kéo cô đến phía sau cửa rồi khóa trái cửa lại!
Lâm Sở Sênh tức đến mức trợn mắt lên, làm thế này chẳng phải là đang thông báo cho những người ở bên ngoài biết là hai người họ đang làm việc hay ho
à!
Lâm Sở Sênh gật gật đầu, đi vào kí rồi đưa đơn huấn luyện cho Vương Phi, sau đó dứt khoát rời đi
Lúc quay về văn phòng, Lâm Sở Sênh lập tức cởi giày ra rồi ngồi khoanh chân trên ghế, mệt mỏi quá, hai đùi mỏi đến mức run lên
Rầm rầm!
Lâm Sở Sênh vừa nghiêng mặt, Thẩm Mạc đã gạt hết đồ trên bàn làm việc của mình xuống đất
Nếu Trịnh Điểm không đi ngang qua gọi Lâm Sở Sênh dậy ăn cơm thì chắc cổ vẫn còn định ngủ tiếp.
Đến khi đi xuống nhà ăn, hai mắt Lâm Sở Sênh vẫn còn díu hết lại, giống như không thể mở ra nổi
Ăn xong bữa trưa rồi nhưng Lâm Sở Sênh cũng không hề biết là mình đã ăn cơm với gì.
Đến buổi chiều thì tỉnh táo hơn, Lâm Sở Sênh bắt tay vào làm việc chính
Sở Sênh mở cửa rời đi!
Tất nhiên, vì quá kích động nên cô đã quên là vừa nãy có người gõ cửa, cửa vừa mở ra thì đã bị Vương Phi đứng bên ngoài dọa cho sợ!
Đống email còn chưa chỉnh lý xong, Lâm Sở Sênh đã gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi.
Cô ngủ một mạch đến giờ ăn cơm trưa
Thẩm Mạc lại càng há miệng to hơn, sau đó dùng một tay ôm lấy Lâm Sở Sênh vào lòng,
Chúng ta thế này gọi là tâm linh tương thông, mười phần ăn ý, anh vừa thấy em lấy đồ ra là đã biết em muốn làm gì, kiểu bạn đời từ trong linh hồn thế này, em mà để lỡ là không tìm nối ở đâu nữa đâu!

Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc trắng cả mắt, dù lườm nhưng cả người cô vẫn dựa vào anh không phản kháng lại.
Vương Phi rời đi rồi, Lâm Sở Sênh mới nhảy x3uống khỏi mặt bàn của Thẩm Mạc,
Anh cũng vừa diễn trò gì thế?
Thẩm Mạc vắt chéo chân, cầm tài liệu của Lâm Sở Sênh, anh ng9ồi đó tùy ý mở ra,
Đề mục này của em không tồi!
Tay anh chỉ chỉ vào mấy vấn đề có tính chỉ định khá cao!
Vốn dĩ an6h còn định nói thêm vài câu về người khác, nhưng thấy Lâm Sở Sênh đang lườm nguýt mình, vẻ mặt anh lập tức nghiêm túc, ngay 5ngắn trở lại, sau đó hắng giọng:
Anh đang phối hợp với em đấy chứ, em đã muốn khiêu khích Vương Phi thì anh chỉ có thể giúp em nói nặng vài câu thôi, đây là việc nên làm mà!

Thẩm Mạc sờ cằm mình, đúng là râu dưới cằm anh đã mọc lên chi chít nhiều hơn ngày thường
Nhưng mà Lâm Sở Sênh vừa hỏi vậy, ánh mắt Thẩm Mạc lập tức sáng lên,
Em thử nói xem, tại sao anh không cạo râu?
Sau đó cúi đầu xuống sáp lại bên tai Lâm Sở Sênh.

Khi nào có thời gian thì chúng ta cũng bắt chước người ta đi, làm thử một lần dã chiến!
Chắc hẳn Thẩm Mạc thấy loại không khí này quá kích thích, hơi thở của anh cũng dần trở nên gấp gáp hơn
Lâm Sở Sênh kéo cánh tay Thẩm Mạc, há miệng cắn một miếng!
Em tuổi chó à!
Thẩm Mạc vội tránh ra, lần này Lâm Sở Sênh làm thật, cắn xong còn chảy cả máu
Da mặt Lâm Sở Sênh coi như đã được tôi luyện rồi, sau khi nghe xong, mặt cố không đỏ mà cũng chẳng trắng, không hề thay đổi chút nào! Thẩm Mạc liên tục cọ vào đỉnh đầu Lâm Sở Sênh, lúc cọ đến trán cô, cô cảm thấy hơi gai gai
Lúc này, Lâm Sở Sênh mới để ý đến mặt Thẩm Mạc,
Sáng nay anh làm sao thể, râu cũng không thèm cạo!
Lâm Sở Sênh xoa xoa đầu, cực kì không vui nhìn Thẩm Mạc!
Thẩm Mạc nói thì nhẹ nhàng, nhưng Lâm Sở Sênh nghe vào lại không có tâm trạng gì
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Mạc, có thể thấy là anh đã biết ý định của cô từ lâu, vậy cô còn đứng đầy cố gắng thì có ý nghĩa gì? Lâm Sở Sênh quay đầu định rời đi, Thẩm Mạc lại nhảy dựng lên, nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi, một tay túm lấy Lâm Sở Sênh,
Em đừng hiểu lầm, anh không cố ý nhúng tay vào, sáng nay Vương Phi đến đây khóc lóc, kể lể chuyện oan ức của bản thân, nên mới bị anh châm chọc vài câu!
Sợ Lâm Sở Sênh không tin mình, anh còn đưa tay lên, đặc biệt nhấn mạnh một câu,
Anh thề!
Lâm Sở Sênh vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Mạc!
Thấy trưởng phòng nhân sự đã nói như vậy, Lâm Sở Sênh cũng thức thời gật đầu lên tiếng,
Vậy được, khi nào có kết quả tôi sẽ lại tới.
Nói rồi, cô quay người lấy một văn bản tài liệu trong túi ra


Đây là mục đích chính của việc hôm nay tôi xuống đây, trong tình huống như thế này thì công ty chúng ta phải làm theo trình tự pháp luật nào?
.

Trưởng phòng nhân sự cầm lên đọc, càng đọc thì sắc mặt bà ta lại càng trở nên nghiêm trọng hơn
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.