• 1,108

Chương 153: Người bí mật được cưng chiều của thẩm thị


Thẩm Phong có khả năng tự kiểm soát bản thân, nhưng không có nghĩa là mẹ của anh ta cũng thế

Bà ta đứng dậy, ngồ8i thẳng lên đùi ba Thẩm,
Anh nói xem, có thứ gì mà Thẩm Mạc có thể động đến mà Thẩm Phong nhà chúng ta lại không thể đ3ộng đến được chứ?
Đôi môi đỏ chót kề sát bên tai ba Thẩm thì thầm.
Nhiều năm sau, nhắc đến buổi tối hôm ấy, Lâm Sở Sênh vẫn cảm thấy cực kì xúc động
Thẩm Mạc đã từng đối xử với cô theo kiểu ngang ngược, dịu dàng, cao quý, cũng đã từng thương hại cô, nhưng mỗi lần như vậy đều để lại trong lòng có sự chấn động không hề nhỏ.
Thậm chí, cô còn không phân biệt nổi mục đích của Thẩm Mạc, vì mẹ Thẩm hay là vì muốn để cô phải gả cho anh?
Đến rồi!
Vừa ngẩn người một lúc mà xe đã dừng lại
Đèn xe nhanh chóng tắt đi, bốn phía đen xì lại khiến người ta không biết được đây là đâu, thậm chí đến ánh trăng cũng không có
Lâm Sở Sênh không thể nhìn nổi nữa, cô không ngờ là Trung Quốc sau giải phóng vẫn còn xuất hiện những chuyện thế này, hơn nữa lại còn là ở một gia tộc danh giá.
Ba Thẩm đau lòng chỉ chỉ vào mũi của tình nhân rồi lại gọi một tiếng,
Thẩm Mạc!
, ông ta dần dần hạ thấp giọng xuống,
Ba muốn nói với con, tất cả mọi thứ của con đều là do ba cho, ba coi trọng ai thì người đó có thể có được tất cả, ba mong con đừng có hổ đồ như mẹ con.

Mẹ Thẩm đáp lại rồi ngoan ngoãn lên lầu
Không thể tưởng tượng nổi, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Mẹ Thẩm vừa đi, tình nhân của ba Thẩm lập tức hôn chụt một cái lên mặt ông ta,
Em biết ngay là anh sẽ không để cho ai bắt nạt em mà.

Lâm Sở Sênh ngạc nhiên nhìn mẹ Thẩm, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô sẽ không tin nổi rằng trên đời này còn có người như vậy.
Nghe được câu xin lỗi của mẹ Thẩm, sắc mặt ba Thẩm mới coi như dịu lại,
Đi đi, về phòng suy nghĩ kĩ lại đi.
Giọng điệu dạy dỗ này hoàn toàn giống như đang dạy dỗ con cháu.
Pháo hoa xinh đẹp ở chân trời dường như chỉ nở rộ vì một người tri kỷ.

Anh yêu em từ bao giờ vậy?
Lâm Sở Sênh chưa bao giờ tìm được đáp án cho câu hỏi này
Phi!
Thẩm Mạc cười ra tiếng,
Có phải là em muốn hỏi, tại sao anh không che chở cho mẹ anh không?
Giọng nói của anh rất ôn hòa, bình thản như đang nói chuyện về việc tối nay sẽ ăn gì
mình đa tình đi cứu bà ấy chứ?
Tình hình nhà họ Thẩm như vậy không phải chuyện ngày một ngày hai, mà đã là như thể trong suốt nhiều năm rồi, mẹ Thẩm cũng tự hiểu mọi chuyện trong lòng, bản thân không muốn giải cứu chính mình thì người khác có cổ đến mấy cũng chẳng giúp được bà.

Không phải còn có thể ly hôn đấy sao, nếu không chịu đựng nổi nữa thì bà ấy có thể ly hôn mà.
Thấy Lâm Sở Sênh không nói gì, Thẩm Mạc lại nói rõ hơn.
Tình nhân của ba Thẩm cứ thể nặn ra hai hàng nước mắt,
Hình như bị trẹo chân.
Bà ta vặn chặt lấy cổ ba Thẩm, giống như chỉ cần thả lỏng ra thì sẽ ngã xuống
Nhưng từ đầu đến cuối, mẹ Thẩm là người vô tội bị vạ lây lại không hề được ai quan tâm đến.
Đoàng đoàng!
Trong lúc đó, pháo hoa đã bay đầy trời.
Rượu đỏ chảy xuống mặt, nhìn chật vật hơn cả Thẩm Phong lúc nãy

Em không sao chứ?
Ba Thẩm kéo tay tình nhân, vẻ mặt ân cần hỏi thăm
Lần đầu tiên, Lâm Sở Sênh thấy thương một người một cách nghiêm túc đến vậy.

Sao thế, cảm động à?
Thẩm Mạc nhìn rõ sự thay đổi của Lâm Sở Sênh, khóe miệng anh dần dần cong lên,
Nếu em thật sự thấy thương anh thì gả cho anh đi, có được không?
Không biết vì sao mà trong giây lát, Lâm Sở Sênh lại cảm thấy mình bị Thẩm Mạc tính kế
Lâm Sở Sênh nắm chặt lấy quần áo của Thẩm Mạc, cô luôn cảm thấy rất sợ những thứ mình không biết rõ

Dù thế giới này có đen tối cỡ nào thì chỉ cần có anh, em vẫn có thể yên tâm tận hưởng vẻ bình yên này, tin anh.
Giọng nói của Thẩm Mạc vang lên bên tai cô

Mau gọi bác sĩ gia đình đến!
Ba Thẩm khẩn trương ôm tình nhân của mình vào lòng, rõ ràng treo chân là việc rất nhỏ nhưng lại khẩn trương như vậy, còn tưởng rằng đây là chuyện lớn liên quan đến tính mạng
Nói đến tính mạng, Lâm Sở Sênh lại liếc nhìn Thẩm Mạc
Mà ngay cả ánh trăng vừa biến mất cũng xuất hiện lại trên đỉnh đầu hai người.

Nhìn xem, tương lai của chúng ta cũng sẽ rực rỡ như vậy.
Thẩm Mạc nói xong, thả Lâm Sở Sênh xuống rồi quỳ một chân dưới đất, hai tay thành kính nâng lên, một chiếc nhẫn kim cương sáng loáng xuất hiện trước mặt Lâm Sở Sênh.

Chẳng lẽ em không có lời nào muốn nói với anh?
Đến lúc lên xe, Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh vào trong lòng rồi khẽ hỏi một câu.
Lâm Sở Sênh mở miệng ra, định nói gì đó nhưng rồi lại lắc đầu, cứ thể lặp đi lặp lại động tác này.
Thẩm Mạc há to miệng, nhưng lại không nói ra lời nào.

Đi đi, về nhà nghĩ cho kĩ, ba hi vọng con sẽ không ép ba phải tự mình ra tay.
Sau đó, ông ta giơ tay, coi như là bắt đầu đuổi người.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Mạc vẫn nắm tay Lâm Sở Sênh, nói đi là đi, anh không hề lưu luyến chỗ này một chút nào
Lâm Sở Sênh chạy chậm theo sau Thẩm Mạc, muốn an ủi anh một hai câu nhưng lại không biết nên nói gì cho phải
Nói xong, bà ta liền đứng dậy, định uống cạn ly rượu này
Nào ngờ vừa nhổm người lên thì cả người bà ta không hiểu sao lại nghiêng về phía mẹ Thẩm, mà rượu trong tay bà ta cũng theo đó đổ hết lên đầu mẹ Thẩm.
Thẩm Mạc bất chợt ôm lấy cô rồi thở dài, xem ra con đường theo đuổi vợ của anh vẫn còn rất xa
Hôm nay, coi như anh đã dốc hết vốn liếng ra rồi, vậy mà vẫn không thể làm tan chảy trái tim nhỏ bé này của Lâm Sở Sênh
Bấy giờ Lâm Sở Sênh mới hiểu ra, Thẩm Mạc đang cố ý, cố ý chờ mẹ Thẩm bị kích thích đến mức không chịu nổi nữa sẽ chủ động đưa ra đề nghị ly hôn.
Anh giấu rất nhiều chuyện trong lòng.
Quá đáng! Quá vô lý! Mẹ Thẩm cắn môi liếc nhìn tình nhân của chồng mình, rồi lại nhìn sang Thẩm Mạc, dường như bà đang thầm đấu tranh gì đó trong lòng

Xin lỗi.
Mặc dù nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để cho những người ở đây nghe thấy
Lâm Sở Sênh nhanh chóng gật đầu, cô là người ngoài mà không thể nhìn nổi, không ngờ Thẩm Mạc vẫn có thể giữ bình tĩnh được như vậy.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, mẹ anh tự cho mình là thanh cao, cứ thế từ bỏ việc đấu đá với người khác, như vậy chứng tỏ là bà ấy có thể chịu đựng được những điều này, bà ấy đã bằng lòng cam chịu thì sao anh phải tự
Trước mặt bao nhiêu người, thậm chí còn có 9cả con trai mình, vậy mà bà ta lại có thể nói ra mấy lời đùa giỡn không đúng đắn như vậy
Bà ta ngồi đấy cười, s6ắc mặt ba Thẩm nhìn có vẻ rất bình thường, ông ta đột nhiên bị tình nhân của mình lên,
Ăn cơm.
Sau đó nhấc chân đi đế5n bàn ăn trước
Hai người vẫn còn đang chim chuột, mẹ Thẩm chỉ cúi đầu xuống, tập trung vào việc ăn uống, ăn từng miếng nhỏ một mà không hề phát ra một tiếng động nào.

Sao hôm nay chỉ có thể ăn cơm được, mấy khi có dịp chúng ta tập hợp đông đủ, thế nào cũng phải uống một ngụm rượu.
Tình nhân của ba Thẩm đưa tay nâng ly rượu cao lên,
Em tự mình nâng ly lớn nhất, đầu tiên là thay mẩy đứa trẻ kính anh một ly, anh là trụ cột của gia đình chúng ta, có anh thì mới có những thứ này.

Tại sao lại có người hoàn hảo đến vậy, giống như thần tiên trên trời, cái gì cũng biết
Đêm nay, Lâm Sở Sênh vẫn chưa nói câu đồng ý
Mẹ Thẩm nhận khăn mặt, bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Mạc, ánh mắt của bà lóe lên vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ trùm khăn lên đầu rồi chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Đứng lại!
Ba Thẩm vốn không hề nhìn sang mẹ Thẩm, nhưng bà vừa động đậy thì ông ta lập tức quát bà,
Đang yên đang lành tại sao cô ấy lại trật chân? Xin lỗi cô ấy đi.
Còn vô cùng thương tiếc ôm lấy tình nhân.
Cả người mẹ Thẩm hơi run lên, sau đó bà yên lặng ngồi xuống bên cạnh tình nhân của ba Thẩm
Điều này càng khiến cho bà ta cười tươi hơn, cả người dán sát vào trước mặt ba Thẩm,
Mấy đứa nhỏ đều về cả rồi, người một nhà đoàn tụ với nhau thật tốt.
Bà ta khẽ nói những lời nhỏ nhẹ, dỗ dành ba Thẩm đến mức vẻ mặt nghiêm túc của ông ta cũng dần lộ ra vẻ tươi cười
Ba Thẩm vừa ra lệnh một câu, người giúp việc lập tức bưng đồ ăn lên với tốc độ nhanh nhất, mãi đến khi cầm đũa thì tình nhân của ba Thẩm mới chịu xuống khỏi đùi ông ta, ngồi ở phía bên tay trái ba Thẩm, Thẩm Phong ngồi phía bên tay phải, Thẩm Mạc ngồi đối diện.
Tất cả mọi người ngồi xuống xong xuôi, ba Thẩm mới bảo người giúp việc một câu,
Mời bà chủ xuống, ăn một bữa cơm đoàn viên với nhau.
Người giúp việc lập tức đáp lời, nhanh chóng mời mẹ Thẩm xuống, nhưng khi đến bàn ăn, mẹ Thẩm liền dừng lại, bàn ăn to như vậy nhưng lại không có chỗ cho bà
Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh ra ngoài
Sau khi ra khỏi xe, không gian dường như càng trở nên yên tĩnh hơn

Kiếp trước.
Câu trả lời của Thẩm Mạc vẫn giống như cũ
Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, pháo hoa ở chân trời nổ càng lúc càng đẹp
Tí tách.
Mẹ Thẩm hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm rượu đỏ chảy từ trên đầu xuống, không hề động đậy
Ngày xưa, lúc Thẩm Mạc chỉ còn hơi thở cuối cùng, ba Thẩm không hề giống như bây giờ, thậm chí ông ta còn không buồn nhìn anh lấy một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc thoải mái cười cười, gọi người giúp việc cầm khăn mặt đến, đưa cho mẹ Thẩm,
Mẹ đi sửa sang lại đi.
Anh chỉ nói một câu đơn giản, không hề có biểu cảm phẫn nộ nào

Sao lại không ngồi, em đã dặn người giúp việc nấu những món chị thích nhất đấy
Tình nhân của ba Thẩm giống như một chủ nhà đang chiêu đãi mẹ Thẩm

Ngồi xuống!
Ba Thẩm liếc mắt nhìn mẹ Thẩm, nghiêm khắc hô một câu

Gả cho anh nhé? Anh hứa là cả đời cả kiếp này anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em, tôn trọng em.
Thẩm Mạc rất biết cách để nói những lời ngọt ngào.
Lâm Sở Sênh đã sớm biết rõ điểm này rồi, nhưng dù biết rõ thì cô vẫn không thể không cảm động
Càng nghĩ, Thẩm Mạc lại càng cảm thấy tức giận, nhưng cơn giận này lại không biết phải xả đi đâu, cho nên anh đành phải dốc hết sức ở trên giường, giống như là muốn liều chết với Lâm Sở Sênh
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.