• 1,108

Chương 156: Tôi không sợ mấy người



Có, tất nhiên là có rồi!
Mặt mẹ kế Lâm còn hơi vui vẻ,
Tao sẽ không tố cáo mày, mà sẽ để thời gian dần dần tra tấn mày, ba8 mày bị thương là do mày, chuyện mày chăm sóc ông ấy là đạo lý hiển nhiên! Mày chỉ có thể ở cạnh ông ta đến khi cả người mày3 mốc xanh lên! Nếu mày đi làm ở Thẩm Thị thì ngày nào tao cũng sẽ cho người đến làm loạn, làm đến khi mày ra mắt thì thôi, s9ẽ không ai có thể che chở cho mày nữa đâu.


Mẹ kế Lâm từ từ đứng lên,
Trên đời này toàn là những kẻ thừa nước đục t6hả câu thôi, tao tin là chưa đến một tuần thì vị trí của mày sẽ bị người khác thay thế, đến lúc đó thì mày có tư cách gì để 5đấu với tao nữa?

Y tá đã đẩy Lâm Tiêu Tiêu vào thang máy đi lên phòng bệnh, vì ca này không có nhiều vấn đề lắm nên bác sĩ vội vàng rời đi, vừa đi được vài bước, ông ta cảm thấy mình cần phải nhắc thêm,
Thành tử cung của bệnh nhân khá mỏng, phải dưỡng bệnh thật cẩn thận, đề phòng bị sảy thai, nếu mất cái thai này thì về sau sẽ càng khó thụ thai hơn.
Dặn dò như vậy xong, bác sĩ nhanh chóng rời đi.
Mẹ kế Lâm liều mạng gật đầu, mặc dù đứa bé này đến không đúng lúc, nhưng nếu đã đến rồi thì nhất định phải để ý, đứa bé luôn là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, chắc chắn bà ta không muốn xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn
Dường như bà ta lại nhớ đến chuyện trước kia, ánh mắt có vẻ mơ màng:
Giống như mẹ mày vậy, dù cố gắng thể nào đi chăng nữa thì vẫn thua trong tay tao
Tao chống mắt lên nhìn xem, mày còn có thể lăn lộn thể nào nếu không có cây đại thụ Thâm Thị kia.
.
Ba Lâm được đẩy ra không lâu sau đó, mặc dù ngã khá nghiêm trọng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là phải bỏ thạch cao khắp người mà thôi
Nhìn thấy ba Lâm, mẹ kế Lâm lập tức chạy đến khóc rống lên như đang khóc tang
Tất nhiên là bà ta rất muốn Lâm Tiêu Tiêu mang thai, nhưng con gái bà ta cưới Vu Thiếu Tuấn năm năm không hề có dấu hiệu gì, bây giờ Vu Thiếu Tuấn vào tù thì Lâm Tiêu Tiêu lại mang thai, ông trời đang đùa với bà ta sao? Bác sĩ thấy mẹ kế Lâm mãi không chịu nhận bệnh án, vẻ mặt lập tức trở nên mất hứng,
Cầm nhanh lên.
Giọng nói của bác sĩ khiến mẹ kế Lâm hoàn hồn lại, bà ta vội vàng nhận lấy bệnh án,
Vậy xin hỏi bác sĩ là con bé đã mang thai bao lâu rồi?


Trên đây có ghi!
Bác sĩ trả lời rất thiếu kiên nhẫn, đồng thời chỉ tay vào bệnh án bảo mẹ kế Lâm tự xem.
Nhịn
Lâm Sở Sênh cố nhịn, bây giờ mẹ kế Lâm có thể hung hăng càn quấy bao nhiêu thì sau này bà ta sẽ phải đau khổ bấy nhiêu
Nhưng mà Lâm Sở Sênh lại không muốn kết thúc trò cười này nhanh như vậy!
Phó Tổng Giám đốc Thẩm hạ hỏa, Thẩm tổng đã cho phép Giám đốc Lâm vắng mặt rồi, anh cứ nhắm vào cô ấy như vậy cũng không hay lắm.
Trưởng phòng mới của phòng thu mua là do Thẩm Mạc chọn, anh ta không cần phải giấu giếm việc mình là người của Thẩm Mạc, cho nên cũng không kiêng kị gì nhiều khi đứng ra nói đỡ cho Lâm Sở Sênh
Thẩm Phong đứng đó cười lạnh:
Ý của anh là công ty có tổng giám đốc rồi thì không cần phó tổng giám đốc nữa à? Vậy thì tôi có thể về nhà ăn không ngồi rồi rồi hả!

Thẩm Phong tiến lên phía trước một bước, lúc hai người đứng cạnh nhau, giống như anh ta đang muốn dùng lợi thế về chiều cao của mình để ép Lâm Sở Sênh xuống,
Vậy thì bây giờ tôi cũng muốn hỏi cô, cô vừa ra ngoài làm gì? Tôi rất muốn biết là có công việc gì quan trọng đến mức mà cô không thể quay về tham gia cuộc họp đầu tiên của tôi?

Lâm Sở Sênh khẽ ngẩng đầu, cô có thể thấy là trưởng phòng nhân sự đang đứng ở phía bên kia gõ laptop, ám thị cô nên trả lời thế nào
Mẹ kế Lâm đứng đấy, tức đến mức giậm chân, bà ta không tin là mình không thể trói nổi cô lại
Lâm Sở Sênh vừa rời đi như vậy, ba Lâm liền thở dài một hơi,
Bà đừng quên lời hứa của mình
Đèn ở phòng cấp cứu của Lâm Tiêu Tiêu tắt trước, Lâm Tiêu Tiêu nằm trên giường đẩy, được y tá đẩy ra:
Ai là người nhà của Lâm Tiêu Tiêu vậy?
Bác sĩ đi theo gọi lớn

Tôi là tôi!
Mẹ kế Lâm chạy lại, không hề có vẻ bày mưu tính kế như vừa nãy nữa, bây giờ vẻ mặt bà ta lại có chút chán nản
Lâm Tiểu Tiểu cũng đã tự thừa nhận, trong bữa tiệc của Vu Thiếu Tuấn, cô ta đã bị mấy người đàn ông cưỡng bức cùng một lúc, sau đó cô ta và Vu Thiếu Tuấn không ngủ cùng nhau nữa, vậy đứa bé này là con ai?
Đột nhiên trong lòng mẹ kế Lâm có một dự cảm không lành, Lâm Tiêu Tiêu bị Vu Thiểu Tuấn ép ngủ với nhiều người đàn ông như vậy, cuối cùng cũng không rõ đây là con ai, vậy thì Lâm Tiêu Tiêu có khác gì loại đàn bà kỹ nữ thời cổ đại đâu?
Thẩm Thị!
Thẩm Mạc vừa đi khỏi thì Thẩm Phong lại gọi các nhân viên cấp cao của Thẩm Thị vào họp lần nữa, chỉ đơn giản là họp xem nên phạt Lâm Sở Sênh thế nào

Giám đốc Lâm vừa về hay lại muốn đi ra ngoài đấy?
Thẩm Phong đứng cách vài bước, làm động tác mới với Lâm Sở Sênh, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào túi giấy trong tay cô

Vừa về.
Lâm Sở Sênh trả lời rất nhẹ nhàng, thậm chí còn không hề đứng lại, cứ thế đi vào phòng làm việc của mình

Đứng lại!
Nhân lúc Thẩm Mạc không ở công ty, Thẩm Phong cũng phải tranh thủ lấy lại vẻ uy nghiêm cho bản thân, Giám đốc Lâm, đây là thái độ của cô đối với cấp trên của mình đấy à?

Nghe thấy Thẩm Phong thật sự nổi giận, Lâm Sở Sênh mới chịu dừng lại, thong thả xoay người, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là trả lời Thẩm Phong mà là nhìn đồng hồ trên cổ tay mình rồi nhíu mày lại,
Phó Tổng Giám đốc Thẩm muốn có thái độ gì, khúm núm? Hay là hỏi thăm?
Lâm Sở Sênh còn cố ý nhấn mạnh vào chữ
Phó

Lâm Sở Sênh lên xe, lái thẳng đến Thẩm Thị, trong đầu đã nghĩ sẵn kế hoạch.
Nhưng mà Thẩm Mạc không thể ở lại Thẩm Thị vào lúc này được, cô gọi điện thoại nhờ anh rời khỏi công ty, giải quyết vài việc giúp cô.
Lâm Sở Sênh tiến lên, liếc nhìn qua tờ bệnh án.
Tâm trạng cô trở nên cực kì khoan khoái, dễ chịu
Lần này, thái độ của mẹ kế Lâm không hề hờ hững như lúc nãy nữa, bà ta lập tức lao đến, tranh thủ thời gian hầu hạ, mớm nước cho ba Lâm,
Lâm Sở Sênh, chỉ cần tao còn sống một ngày thì mày đừng mơ đến việc làm hại hai mẹ con bà ấy.
.
Giọng nói ba Lâm khàn khàn, nhưng lại cực kì kiên định.
Đây chính là quả báo mà mẹ kế Lâm phải gánh chịu
Mẹ kế Lâm xoay người lại, không thể nói gì với Lâm Tiêu Tiêu mà chỉ cười ha hả an ủi cô ta, rồi để người giúp việc đẩy cô ta vào phòng bệnh trước, còn bà ta ở lại chăm sóc cho ba Lâm
Giọng điệu ba Lâm lạnh như băng, có lẽ phàm là con người thì chẳng ai có thể nhiệt tình nổi với loại chuyện này

Yên tâm, tôi nói được làm được, chỉ làm nốt lần này thôi, đợi ông khỏe lại, tôi sẽ kiềm chế bản thân và sống thật tốt với ông.
Mẹ kế Lâm đưa lưng về phía ba Lâm rồi vội vàng đuổi theo
Tiếng mắng chửi của bà ta dành cho Lâm Sở Sênh không ngừng vang lên từ cửa phòng phẫu thuật đến tận cửa phòng bệnh VIP.
Đến khi vào trong rồi, vẻ mặt bà ta lập tức thay đổi, bà ta sai người giúp việc dọn dẹp cho xong, còn mình thì ngồi sang bên cạnh,
Lâm Sở Sênh, mày khiến ông ấy bị thương thành ra vậy rồi thì cũng phải chi tiền thuốc men, tiền viện phí ra chứ, trước mắt thì cứ đưa tám trăm, một triệu ra đã nhỉ?
Mẹ kế Lâm vắt chéo chân, lấy hoa quả vốn được chuẩn bị cho ba Lâm, bỏ vào mồm ăn.

Về cơ bản thì bệnh nhân không còn nguy hiểm nữa rồi, vừa nãy bị động thai, nhưng thai nhi không sao cả, phải chăm sóc thật cẩn thận, khoảng một tuần sau sẽ bình thường trở lại!
Bác sĩ cầm bệnh án trên tay, bây giờ không cần nữa thì đưa cho mẹ kế Lâm
Đầu óc mẹ kế Lâm như nổ đoàng một tiếng, bà ta đứng ngẩn ra, thậm chí còn quên cả phản ứng lại.
Lâm Sở Sênh dụi vành mắt hơi ươn ướt của mình,
Cảm động quá, tôi bị tình cảm của mấy người làm cho xúc động thật này.
Lâm Sở Sênh bật cười, có lẽ bản thân cô cũng khâm phục chính mình, lúc này rồi mà vẫn có thể cười rạng rỡ như vậy.

Tôi thấy may mà mẹ tôi chết sớm, nếu không thì cũng sẽ bị hai người làm cho buồn nôn đến chết mất rồi.
Lâm Sở Sênh khịt mũi, thong thả đi giày vào.
Lâm Sở Sênh ngồi trên giường bệnh của ba Lâm, xoa xoa cổ chân,
Bà yên tâm đến vậy à, nhỡ ông ấy tỉnh lại nói rằng bà đã sắp xếp mọi chuyện thì bà định lừa ai nữa?
Lâm Sở Sênh cũng không sốt ruột, dù sao thì cũng muốn làm rồi, cô cứ từ từ ngồi đây cũng được

Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh vừa nói dứt lời thì giọng nói khàn khàn của ba Lâm lại vang lên.
Tất nhiên, Thẩm Phong cũng không điểm danh, chủ yếu là đưa ra vài quy định để uốn nắn lại trật tự trong công ty
Vừa khéo, đúng lúc Lâm Sở Sênh về đến công ty thì lại gặp Thẩm Phong vừa tan họp.
Lâm Sở Sênh cắn chặt môi, sao mẹ kế Lâm lại dám nhắc đến mẹ cô chứ! Thấy Lâm Sở Sênh đang nín giận, mẹ kế Lâm lại càng đắc ý hơn, bà ta vỗ vỗ vai Lâm Sở Sênh,
Là người thì ai cũng sẽ có ngày phải chết thôi, giờ thì mày đã thấy rõ chưa?

Rõ ràng là bà ta vừa khóc đến mức tái hết mặt mũi, nhưng bây giờ lại có vẻ đẹp đẽ ma quái nào đó

Nhưng mà, nếu hai người đã sẵn lòng diễn kịch thì tôi cũng chúc hại người diễn sao cho thật đặc sắc.
Cô cầm túi xách lên rồi xoay người rời đi.

Lâm Sở Sênh, mày đứng lại đây cho tao!
Mẹ kế Lâm gào lên từ phía sau.
Lâm Sở Sênh dừng lại, nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn mẹ kế Lâm một cái,
Dù bà có làm loạn đến mấy đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ nói một câu này thôi, tôi không hề sợ bà làm loạn.

Sau đó cô xoay người, phóng khoáng rời đi
Có điều, khi nhìn đến chỗ ghi thời gian thì mẹ kế Lâm lập tức trợn tròn mắt.
Thế này là mới mang thai không bao lâu
Ba Lâm nói rất rõ ràng, nếu muốn ồn ào thì chắc chắn ông ta sẽ về phe vợ kế của mình, đồng lòng với họ nói cô là người ra tay
Lâm Sở Sênh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là không tưởng tượng nổi, tại sao ba Lâm lại khăng khăng một lòng với mẹ kế Lâm như vậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.