• 1,108

Chương 321: Anh thật là nham hiểm


Cho đến khi Thẩm Mạc gật đầu.

Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười,
Thẩm Mạc, anh thật là nham hiểm.


Nếu cô đoán không nhầm thì lần 8này Thẩm Phong bị mất hết mặt mũi rồi. Bị bắn vào vị trí đó, không chỉ xấu mà chắc chắn việc nói chuyện cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc này không cần Lâm Sở Sênh nói thì Thẩm Mạc cũng sẽ không phá cô, cùng lắm anh chỉ trêu ghẹo cô chút thôi. Bây giờ cách lần trước cô xuất huyết mới có nửa tháng, nếu anh làm bậy thì sẽ làm tổn thương cơ thể của cô.
Đã không thể làm chỉ có thể nằm thì không bằng nằm yên ngay từ đầu, dù sao nếu đùa với lửa thì người khó chịu cũng sẽ là anh.
Suốt mấy ngày ở trong bệnh viện đúng là mệt mỏi thật sự, Thẩm Mạc vừa đặt đầu xuống gối là bắt đầu nhắm mắt lại mơ màng ngủ.
Lúc nằm trên giường, Lâm Sở Sênh còn cầm điện thoại soạn mail mới coi như là kết thúc công việc ngày hôm nay.

Lâm tổng đại nhân của anh, muộn lắm rồi, mau ngủ thôi.
Thẩm Mạc leo lên giường, bò qua chân Lâm Sở Sênh từng chút một, giống như người sắp được thị tẩm ở thời cổ đại.
Lâm Sở Sênh vỗ lên đầu Thẩm Mạc qua tấm chăn,
Anh đừng phá nữa, mấy ngày nay tâm trạng em không tốt, đang muốn tìm kẻ xui xẻo nào đó cho em trút giận đây.


Bắt đầu từ ngày mai sẽ có thêm bốn vệ sĩ bảo vệ em, khi ra ngoài cần phải chú ý nhiều hơn.
Bây giờ địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, Thẩm Mạc chỉ có thể cẩn thận nhiều hơn mà thôi.
Hiện tại sức khỏe của Lâm Sở Sênh là quan trọng nhất, chỉ cần cô không xảy ra chuyện thì Thẩm Mạc không sợ gì cả.
Lâm Sở Sênh gật đầu, đây không phải là lúc ra vẻ anh hùng.
Thẩm Mạc nhìn bước đi loạng choạng của Lâm Sở Sênh, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Thật ra ngoài việc phải khẳng định thực lực thì người đàn ông cũng rất cần sự khẳng định chuyện trên giường, khẳng định rằng anh ta có thể làm được.
Hai người nói cười đi vào trong, Lâm Sở Sênh vừa vào đã thấy giật mình. Cô không biết mẹ Thẩm đến từ lúc nào, bà đang ngồi thẳng người, trong tay còn cầm một quyển sách. Lâm Sở Sênh ngượng ngùng gãi đầu, cô không biết bà nghe được bao nhiêu trong cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Từ sau khi Lâm Tiêu Tiêu đi theo Lưu Tử Tuấn trở về, cô ta thật sự đã được tận hưởng mấy ngày vui vẻ. Mỗi ngày rảnh rỗi thì đi tập gym, mua quần áo đẹp, dưỡng da gì gì đó, chỉ là buổi tối phải ở cùng Lưu Tử Tuấn mà thôi.
Tuy rằng có đôi khi Lưu Tử Tuấn rất biến thái, nhất là cái miệng độc địa của anh ta, toàn nói những lời mà Lâm Tiêu Tiêu không thích nghe. Cái gì mà đê tiện, lẳng lơ gì đó, nói chung đều là những lời nói khó nghe.
Hơn nữa anh ta còn chế giễu Lâm Tiêu Tiêu, trước đây tầm mắt cao, không thèm để ý đến anh ta, bây giờ lại nằm sấp trước mặt anh ta, để mặc anh ta bày trò giống như một con chó.
Tối nay Lưu Tử Tuấn tặng cho cô ta một bộ trang sức, vừa nhìn là biết có giá rất cao. Hơn nữa anh ta còn nói dẫn cô ta đi tham gia tiệc tùng gì đó. Lâm Tiêu Tiêu rất vui, ngay cả tiệc tùng Lưu Tử Tuấn cũng muốn dẫn cô ta theo, chứng tỏ rằng khoảng thời gian không lo ăn không lo uống này còn có thể kéo dài thật lâu.

Tiêu Tiêu, chuẩn bị xong chưa?
Lưu Tử Tuấn tự mình tới đón cô ta, chờ ở bên ngoài.
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, từ từ đứng lên, trông cô ta có vẻ như hơi ngượng ngùng.
Cũng có lúc Lâm Tiêu Tiêu nghe mà cảm thấy rất nhục nhã. Nhất là khi ở trên giường, Lưu Tử Tuấn chưa từng coi cô ta là con người, động tác gì cũng thử được. Thế nhưng từ từ rồi cô ta cũng quen. Con người muốn có thu hoạch, muốn không phải lo chuyện áo cơm thì chắc chắn là phải trả giá.
Hầu hạ một mình Lưu Tử Tuấn, cho dù có khó hơn nữa thì đã làm sao? Sau khi ra ngoài, người ta đều gọi cô ta là người phụ nữ của anh Tuấn, đều rất cung kính với cô ta. Còn về việc trong nhà, trên giường, có ai biết đâu.
Hơn nữa Lưu Tử Tuấn hành hạ cô ta như vậy cũng là vì anh ta không bỏ được khúc mắc trong lòng. Suy cho cùng thì anh ta vẫn là để ý, để ý bản thân anh ta, để ý đến cô ta.
Lâm Sở Sênh vốn định chào một tiếng, nhưng ngón tay lại chạm trúng chiếc nhẫn, Lâm Sở Sênh không sợ gì khác chỉ sợ Thẩm Mạc suy nghĩ nhiều. Chủ yếu là cô cũng cảm thấy rất ngại, hôn lễ sắp tổ chức đến nơi rồi, bây giờ cô lại nói dời hôn lễ là dời hôn lễ. Nhưng nếu bảo cô gọi mẹ thì cô thật sự làm không được. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:
Cháu chào bác.

Nghe thấy bọn họ đi vào, mẹ Thẩm liền đặt một chiếc bookmark phong cách cổ đại vào trang sách đang đọc dở, sau đó khép quyển sách lại,
Chào cháu.
Trong bất kể mọi chuyện, mẹ Thẩm đều không bao giờ cố ý làm khó dễ ai cả.

Mẹ.
Thẩm Mạc đi vào theo, anh không nhiệt tình mà chỉ khách sáo chào hỏi một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Sở Sênh.
Sau khi nói xong, mẹ Thẩm cảm thấy mình quan tâm quá rộng, bà ngồi im ở một bên, không nói thêm gì nữa.

Bọn con sẽ cân nhắc.
Lần này giọng điệu của Thẩm Mạc vui vẻ hơn rất nhiều.
Rõ ràng là mẹ Thẩm đã thở phào nhẹ nhõm,
Ừ, vậy các con nghỉ ngơi đi, mẹ về trước.

Tiễn mẹ Thẩm đi xong, Lâm Sở Sênh vươn vai, cô vừa nói vừa ngáp:
Đúng là làm khó cho mẹ anh rồi, rõ ràng còn muốn hỏi thêm nữa nhưng lại không muốn hạ mình hỏi.

Thẩm Mạc vẫn nhíu mày,
E rằng không đơn giản như vậy.

Nghe Thẩm Mạc nói thế, Lâm Sở Sênh cũng nhận ra được chỗ không bình thường.
Hình như mỗi lần nói chuyện, Lâm Sở Sênh luôn có cảm giác mẹ Thẩm cần phải suy nghĩ rất lâu. Qua một lúc đấu tranh tư tưởng dữ dội, bà mới nói:
Các con đã quyết định dời hôn lễ đến ngày mấy chưa?


Chưa.
So với mẹ Thẩm nói chuyện không trôi chảy, Thẩm Mạc lại dứt khoát hơn rất nhiều. Anh có sao nói vậy, giống như là không suy nghĩ gì.
Mẹ Thẩm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bà ngồi thêm một lát, dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, cuối cùng suy nghĩ xong bà ngẩng đầu lên lần nữa,
Mẹ nghe nói Sở Sênh đang mang thai? Đây là một chuyện tốt. Các con xem có thể quyết định ngày tổ chức hôn lễ trước, hoặc là đi đăng kí kết hôn trước hay không?


Nhìn là biết em vừa mới nhớ tới.
Thẩm Mạc lập tức đứng thẳng người, vô cùng đau buồn chỉ trích cô.
Lâm Sở Sênh chột dạ cúi thấp đầu, cô thật lòng cảm thấy chột dạ.
Thẩm Mạc gõ đầu Lâm Sở Sênh,
Anh yêu em 100%, còn em thì chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến anh, có cũng được, không có cũng không sao. Lâm Sở Sênh, anh nhớ kĩ em rồi đấy.

Bình thường mẹ Thẩm sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như thế này. Hơn nữa lúc cô và Thẩm Mạc ở bên nhau, mẹ Thẩm đều tỏ ra không quan tâm. Chẳng lẽ lần này là vì biết cô mang thai? Nhưng hình như không đúng, ngay cả con trai ruột của mình mà bà cũng có thể giữ khoảng cách thì làm sao có thể gần gũi với cháu trai hay cháu gái mình được?
Tình cảm cách một thế hệ không lớn như vậy.
Lâm Sở Sênh liếc nhìn biệt thự bên kia đúng là yên tĩnh đến mức có vấn đề. Với tính cách của ba Thẩm, làm sao ông ta có thể để yên lâu như vậy khi đã thật sự trở mặt với Thẩm Mạc.

Không phải thỉnh thoảng mà là thường xuyên.
Lâm Sở Sênh cũng học được cách nói đùa nghiêm túc giống Thẩm Mạc,
Thường xuyên có cũng được, không có cũng không sao.

Thẩm Mạc duỗi cánh tay, trực tiếp bế Lâm Sở Sênh lên, môi hai người suýt chút nữa chạm vào nhau,
Chờ em sinh con xong, anh sẽ dạy dỗ em thật tốt.

Sau đó anh càng ôm chặt cô hơn, hung ác nói một câu bên tai cô:
Không làm cho em mười ngày không xuống giường được thì anh sẽ không mang họ Thẩm.

Tuy đây là lời uy hiếp ngọt ngào nhưng nó lại thật sự có tác dụng. Lâm Sở Sênh xấu hổ cười. Đương nhiên cô tin chắc chắn Thẩm Mạc có năng lực này,
À… chuyện sau khi sinh con thì đợi em sinh con xong rồi hãy tính.

Nói xong, Lâm Sở Sênh đẩy Thẩm Mạc ra, tự mình đi tiếp.
Rõ ràng là Lâm Sở Sênh đang căng thẳng, nhưng cô vẫn phải ra vẻ như không có gì.
Thảo nào Thẩm P3hong vừa nhìn thấy xe của bọn họ thì liền bỏ chạy. Với tình trạng của anh ta, không cần người khác sỉ nhục, chỉ cần mở miệng nói chuyện thôi cũng đã 9chẳng khác gì tự vả mặt mình rồi.
Thẩm Mạc dừng xe xong liền ấn vào trán Lâm Sở Sênh một cái,
Đồ vô lương tâm này, anh làm vậy còn không phả6i là vì em sao. Giờ em giỏi rồi, còn cười nhạo anh.
Anh vừa nói vừa kéo cô đi, tựa đầu trên vai cô, cả người mềm nhũn như không xương.
Lâm S5ở Sênh bất lực liếc nhìn Thẩm Mạc. Có điều nếu không phải là vì anh nói như vậy thì suýt nữa cô đã quên mất chuyện anh vẫn đang bị thương,
Miệng vết thương của anh thế nào rồi? Có còn đau không?

Ban đầu Lâm Sở Sênh định trò chuyện với anh một lát, nhưng thấy anh mệt mỏi như thế, cô đặt tay lên mặt anh, nhất là khi thấy bọng mắt đen của anh, trong lòng cô lại càng thêm đau lòng.
Ngủ thôi, bây giờ bọn họ cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe mới được.
Bên này chìm vào mộng đẹp, bên kia chỉ vừa mới bắt đầu.
Mẹ Thẩm cũng không so đo với thái độ của Thẩm Mạc,
Mẹ không biết khi nào các con sẽ về cho nên mấy ngày nay đều đến đây đợi.

Mẹ Thẩm luôn nói năng hòa nhã, cộng thêm lời nói này, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng. Là một người mẹ, muốn gặp con trai mình mà còn phải đợi mỗi ngày. Nhưng Lâm Sở Sênh vẫn không thể hiểu được tư tưởng của mẹ Thẩm, nếu bà thật sự có việc cần tìm Thẩm Mạc thì cứ gọi điện thoại hỏi anh là được rồi mà.
Đương nhiên nếu bọn họ nói thẳng ra như vậy thì chưa biết chừng mẹ Thẩm sẽ nói tới vấn đề giáo dưỡng, sợ bọn họ có việc gì gì đó. Cho nên mẹ Thẩm muốn nói thì Lâm Sở Sênh chỉ việc nghe thôi.

Xinh lắm! Tiêu Tiêu, em thật sự rất xinh!
Ánh mắt Lưu Tử Tuấn phát sáng.

Lâm Tiêu Tiêu vốn có khuôn mặt xinh xắn, chỉ cần trang điểm nhẹ, mặc quần áo phù hợp là sẽ trở nên rất xinh đẹp. Hơn nữa, mấy ngày nay cô ta đều đi dưỡng da, làn da trở nên láng mịn sáng bóng, nói tục tằn một chút chính là khiến cánh đàn ông muốn cắn một cái.

Lâm Tiêu Tiêu bẽn lẽn theo sau Lưu Tử Tuấn. Trong khoảnh khắc bước lên siêu xe, cô ta như nhớ lại thân phận cô gái giàu có trước kia.

Xe dừng trước cửa một hộp đêm. Đương nhiên nơi như thế này rất cao cấp, chi phí cũng rất cao. Lâm Tiêu Tiêu xuống xe, chủ động khoác tay Lưu Tử Tuấn, cô ta khẽ ngẩng đầu, kiêu ngạo đi lên phía trước giống như một con khổng tước.

Trên đường đi, thấy cảnh phục vụ cúi đầu chào đón khiến lòng ham hư vinh của cô ta được thỏa mãn vô cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.