• 1,108

Chương 364: Trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống


Lâm Sở Sênh đang xem tài liệu thì cánh cửa cách giữa phòng của cô và Thẩm Mạc chợt mở ra.

Khi Thẩm Mạc ôm chầm lấy Lâm Sở Sênh 8thì Lâm Sở Sênh mới phản ứng lại, nhìn thấy cánh cửa đang mở mới đoán ra Thẩm Mạc từ đó đi ra.
Cửa đóng được một nửa thì không thể đóng được nữa.
Không cần quá nhiều, chỉ cần một chân của Thẩm Mạc là đã đủ để khiến cánh cửa không thể đóng lại được.
Thẩm Mạc thuộc chủ quyền của cô! Cam Như Ý hơi híp mắt lại, dường như nhớ tới chuyện mấy ngày trước hai người cũng ngồi như thế này.
Lúc đó cô ta còn xem thường Lâm Sở Sênh, bây giờ thì bị hiện thực tát vào mặt rồi.
Lâm Sở Sênh cầm điện thoại lên nhìn thấy rất rõ Thẩm Mạc đã rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, Lâm Sở Sênh lại tiếp tục mở ra.
Người thật sự coi trọng tình cảm sao có thể làm ra chuyện độc ác như thế.

Nếu hôm nay cô đến đây là để ôn lại chuyện xưa với tôi, vậy thì xin lỗi, tôi không rảnh!
Cam Như Ý nói xong liền đặt luôn ấm trà xuống bàn.
Hai người ăn uống nói chuyện xong, nhân viên cấp dưới mới bắt đầu ăn.
Nhà ăn gồm hai tầng, lựa chọn rất nhiều, hơn nữa có thể chứa được rất nhiều người, cho nên bao nhiêu người lên mà vẫn không cảm thấy chật chội chút nào.
Cam Như Ý cũng rất nhanh nhạy, lập tức biết ý của Lâm Sở Sênh.
Người giúp việc báo xong, cô ta liền sai người dẫn Lâm Sở Sênh tới gặp mình.
Thẩm Mạc hiểu Lâm Sở Sênh da mặt mỏng.
Hơn nữa Thẩm Mạc cũng biết công ty vừa mới mở, có rất nhiều việc cần phải sắp xếp.
Ít nhất nếu như Thẩm Mạc biết chuyện cô ra ngoài giữa trưa thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Lâm Sở Sênh cảm thấy phụ nữ sống không phải là để tìm được một người đàn ông ưu tú xuất sắc, mà ở bất cứ nơi đâu cũng cần có giá trị tồn tại của bản thân.
Lâm Sở Sênh hơi nhướn mày:
Anh không đồng ý à?
Thẩm Mạc hừ lạnh một tiếng:
Cao dán vừa mới tháo ra, em còn định đi gây chuyện nữa, em nghĩ anh sẽ đồng ý sao?
Lâm Sở Sênh hơi cau mày lại, dường như có vẻ phiền não.
Cô đứng đó ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó giống như nghĩ ra được cách, cô lập tức nở nụ cười:
Anh không đi thì em đi.
Em nghỉ ngơi trước đã, đến hai giờ anh gọi em dậy.
Cô xoay người, trực tiếp đóng cửa lại.
Tốc độ của Lâm Sở Sênh rất nhanh, nhưng khả năng phản xạ của Thẩm Mạc cũng rất mạnh.
Lâm Sở Sênh vào phòng, sải bước lên trước một bước, sau đó dừng lại.
Vừa vặn chắn ở trước cửa khiến Thẩm Mạc không vào được:
Đúng lúc em có chuyện cần nhờ anh.

Vì đang là buổi trưa cho nên thời tiết khá ấm áp, Cam Như Ý chọn cái đình trong sân làm nơi gặp Lâm Sở Sênh.
Thứ nhất nơi này đúng là ngồi khá thoải mái, thứ hai cũng tiện để vệ sĩ của Lâm Sở Sênh bảo vệ cô.

Vừa hay có thể nếm6 thử đồ ăn của công ty xem có hợp khẩu vị hay không.
Lâm Sở Sênh nhấc cánh tay Thẩm Mạc ra để cổ mình được trở lại trạng thái tự do t5hoải mái.
Có điều gương mặt lại tràn ngập ý cười, không hề nhìn ra Lâm Sở Sênh có cảm thấy phiền chán chút nào không.
Lâm Sở Sênh nắm chặt điện thoại trong tay.
Cô đã cài đặt một ứng dụng kết nối giữa điện thoại với camera theo dõi phòng làm việc.
Thấy Lâm Sở Sênh khách sáo như thế, Thẩm Mạc cũng không dám lơ là, vội vàng đứng thẳng lại, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc, tuyệt đối không có ý đùa cợt.

Phiền anh đến thăm Cam Như Ý.
Câu sau của Lâm Sở Sênh tiếp nối câu trước một cách nhanh chóng.
Thẩm Mạc lập tức hiểu ý của Lâm Sở Sênh, gương mặt vốn đang nghiêm túc chợt nở một nụ cười châm chọc:
Tính bảo anh dùng mỹ nam kể nữa hả?

Muốn ngay lập tức có danh tiếng, trước mắt chỉ có con đường hợp tác với chính phủ.
Cũng tương đương với việc tiếp tục rơi vào tay nhà họ Cam.
Lâm Sở Sênh phân tích rất hợp tình hợp lý, nhưng nói một hồi mới phát hiện khuôn mặt Thẩm Mạc có vẻ vô cảm, dường như không có phản ứng gì.
Niềm kiêu hãnh lớn nhất của Cam Như Ý chính là xuất thân của cô ta cao hơn rất nhiều so với Lâm Sở Sênh.
Hiện giờ cho dù là khách sáo, cũng bởi vì động tác của Lâm Sở Sênh mà việc rót trà dường như còn ám chỉ hạ thấp cả giá trị con người cô ta.
Ngay tại khoảnh khắc anh đứng vững được, cánh cửa bị một lực mạnh kéo vào.
Sau đó Thẩm Mạc nghe thấy rất rõ tiếng khóa trái cửa.
Lâm Sở Sênh không thèm để ý đến thái độ của Cam Như Ý, tay cô đặt lên dái tai như một động tác theo thói quen, nhưng làm thể lại có thể khiển Cam Như Ý thấy được chiếc nhẫn trên tay.

Tôi không có ý muốn ôn lại chuyện xưa, chỉ là tôi thật lòng cảm thấy tiếc thay cô Cam.
Cam Như Ý rót trà cho Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh không khách sáo, bưng lên uống thử một ngụm, đúng là không tệ! Cô cẩn thận đặt chén trà xuống bàn để thể hiện sự trân trọng của mình đối với trà ngon.

Em muốn giở trò với anh hả?
Thẩm Mạc nhướn mày nhìn Lâm Sở Sênh với vẻ buồn cười.
Lâm Sở Sênh chớp mắt:
Đúng vậy, em muốn giở trò với anh đấy!
Tiếp đó, cửa đột nhiên lại bị Lâm Sở Sênh mở ra.
Tin rằng cô Cam ở nước ngoài cũng có nghe chuyện của Thẩm Phong.
Nói thế này nhé, tôi chỉ thấy thương tiếc cho bạn của Thẩm Mạc, sợ làm lỡ dở chuyện cả đời của cô, cho nên mới mạo muội chạy đến đây khuyên nhủ một câu.
Giọng điệu của Lâm Sở Sênh rất nhỏ nhẹ và ôn hòa, những lời trong lời ngoài đều đang có ý tuyên bố chủ quyền.
Cho dù ở trong công ty của mình cũng cần phải dốc sức! Sau khi xuống dưới, chiếc xe từ công ty đi thẳng tới nhà họ Cam.
Mục đích của cô rất rõ ràng, chính là tới gặp Cam Như Ý.
Tiếng nước trà dường như có thể khiến người ta bất giác thả lỏng.
Mấy năm nay, tuy Cam Như Ý ở nước ngoài nhưng kĩ thuật pha trà vẫn rất chuyên nghiệp.

Vậy tôi phải cảm ơn cô đã nhọc lòng vì tôi rồi.
Cam Như Ý nói tiếp một câu.

Đâu có, Thẩm Phong không xứng với cô, mọi người đều nhìn ra cả.
Chén trà Công Phu rất nhỏ, Lâm Sở Sênh nói một câu nhấp một ngụm, chẳng mấy chốc đã uống cạn nước trong chén.
Anh ấy thường xuyên nhắc tới chuyện trước đây với tôi.
Nghe xong lời Lâm Sở Sênh nói, Cam Như Ý chỉ
hờ
lạnh một tiếng.
Chuyện Thẩm Mạc coi trọng tình cảm chắc chắn là giả.
Cơm văn phòng của MC là kiểu tự phục vụ, cô thấy màu sắc có vẻ rất được, lúc cắn miếng đầu tiên thì ánh mắt cô hơi thay đổi.
Mùi vị này tuyệt đối không kém so với khách sạn năm sao.
Sự việc xảy ra đột ngột, khiến cho Thẩm Mạc không kịp phòng bị, đột nhiên nghiêng về phía trước.
Thẩm Mạc vội vàng dựa vào tường.
Lâm Sở Sênh ăn liền mấy miếng, mỗi một món đều có hương vị rất riêng.
Dù sao thì Lâm Sở Sênh cảm thấy đây đúng là một bất ngờ.
Nếu như cô ta đã không có ý muốn giải quyết Lâm Sở Sênh tại nhà họ Cam, vậy thì dứt khoát không cần phải giả vờ dọa người làm gì.
Hai người ngồi trong đình, trên bàn không có quá nhiều đồ vật, chỉ có mỗi người một chén trà, rất thích hợp để trò chuyện.
Nếu anh ôm Lâm Sở Sênh ngủ, có lẽ sẽ rất dễ dàng ngủ quên.
Liếc nhìn cánh cửa, anh vẫn lựa chọn quay trở về phòng làm việc của mình.
Cuối cùng cũng tới nhà ăn, bởi vì tới hơi sớm nên không gặp được người quen.
Lâm Sở Sênh đi theo Thẩm Mạc lấy cơm.
Nhưng dường như những người đã từng làm việc ở Thẩm Thị trước đây lại tấm tắc một hồi, làm cho Lâm Sở Sênh đỏ mặt mới chịu thôi.
Thẩm Mạc ở bên cạnh không hề thốt ra một chữ nào, thậm chí ý cười trong mắt còn có vẻ dung túng.
Thật ra cánh cửa này chẳng có tính uy hiếp nào với Thẩm Mạc, anh có vô số cách để mở nó ra.
Nhưng nếu mở bằng vũ lực thì chẳng khác gì thiếu đi thú vui của cuộc sống.
Lâm Sở Sênh nói xong, Thẩm Mạc liền nhún vai, chỉ có thể làm theo ý cô.
Hai người chắc chắn phải cùng nhau ra ngoài mới được! Những người còn lại không biết rõ về Lâm Sở Sênh, nhìn thấy Thẩm Mạc từ trong phòng của Lâm Sở Sênh đi ra thì hơi ngạc nhiên.

Không ngờ cô lại tới gặp tôi.
Câu đầu tiên lại do Cam Như Ý nói.
Cam Như Ý cầm ẩm trà, nhấc cao lên để rót.
Cô cầm theo chiếc áo khoác nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng làm việc.
Thời tiết lúc này tuy không nóng, nhưng ra ngoài vào lúc giữa trưa thì chắc chắn vẫn cảm thấy cực kì oi bức.
Chỉ có thể nói rằng tiếng cửa m3ở này yên tĩnh đến mức nằm ngoài dự đoán của Lâm Sở Sênh.

Trưa rồi, em muốn ăn gì?
Cánh tay của Thẩm Mạc dường như có thể bi9ển dài ra, vừa kéo Lâm Sở Sênh lại gần, vừa chuyển chiếc ghế đối diện sang, ngồi ở phía trước Lâm Sở Sênh.
Trái với sự ngạc nhiên của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc lại tỏ ra rất điềm tĩnh:
Đầu bếp của công ty đều là do anh giật từ khách sạn về với số tiền lớn!
Thẩm Mạc hơi nhấn mạnh về sau.
Rất nhiều người cảm thấy tiền lương là thứ quan trọng nhất trong công ty, câu nói này không sai.
Nhưng phương diện nhà ăn cũng chiếm một tỉ lệ rất lớn.
Nhà ăn giống như một phúc lợi ngày nào cũng được sử dụng.
Cô đặt thẳng chén xuống bên cạnh Cam Như Ý, chờ cô ta rót tiếp.
Trà Công Phu: một phương pháp pha trà truyền thống của Á Đông.
Lâm Sở Sênh quay về phòng làm việc, lúc Lâm Sở Sênh đi về hướng phòng nghỉ, Thẩm Mạc cũng đi theo, ý đồ cực kì rõ ràng.
Tuy bị hạn chế nhưng ít nhất hai người cũng phải nằm trên cùng một chiếc giường.

Tôi nghe Thẩm Mạc nói, lúc ở nước ngoài, quan hệ của hai người rất tốt.
Lâm Sở Sênh hơi híp mắt lại, dường như đang tưởng tượng ra bọn họ năm xưa cũng từng có một khoảng thời gian tươi đẹp.
Bàn tay cầm chén trà của Cam Như Ý chợt ngừng lại giữa không trung, nhưng cô ta rất nhanh trở về trạng thái bình thường:
Đều là chuyện của quá khứ rồi, cô không nhắc thì tôi cũng quên mất.
Lâm Sở Sênh lại thưởng thức một ngụm trà:
Chỉ tiếc rằng Thẩm Mạc là một người cực kì coi trọng tình cảm.
Nhà ăn tốt có khi còn hấp dẫn mọi người hơn cả tiền lương.
Thẩm Mục suy nghĩ vô cùng chu đáo! Lâm Sở Sênh không nhịn được gật đầu.
Cam Như Ý nhanh mồm nhanh miệng đáp trả:
Tôi thật sự thấy rất hổ thẹn với tấm lòng nhiệt tình của cô Lâm.

Mọi người đều nhìn ra cô Lâm không xứng với Thẩm Mạc, thế mà tôi không hề khuyên được câu nào, đúng là kém hơn cô Lâm đây thật.
Cam Như Ý nói đầy vẻ ác ý, nhưng rốt cuộc vẫn không so được với Lâm Sở Sênh đã chuẩn bị trước mới tới đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.