• 1,103

Chương 368: Bà chủ


Tôi sai rồi, thật lòng xin lỗi, tôi sai rồi!
Giọng nói người tình của ba Thẩm khàn khàn, nhưng vì sợ mẹ Thẩm không nghe được, bà ta8 vẫn cố gắng nói lớn tiếng hơn.


Đừng đánh nữa, tôi xin chị, đừng đánh nữa, tôi thật sự biết sai rồi.

Con ở lại xem có gì cần giúp không.
Lâm Sở Sênh cười nói một câu, bưng đồ mẹ Thẩm không hề động vào ở đầu giường lên, thử áp tay vào chén,
Độ ẩm vừa phải này.
Mẹ Thẩm nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, sau đó vừa cười vừa nhận chiếc bát,
Trước kia mẹ luôn tự cho rằng mình là người khổ nhất, nhưng qua mấy ngày vừa rồi, hóa ra phải sống cho tốt mới là việc khó khăn hơn.
Bà thở dài một hơi,
Con xuống nhà đi, có con lo liệu ở nhà, mẹ cũng yên tâm hơn, nhân lúc mấy hôm nay không có việc gì thì mẹ nghỉ ngơi một lúc.
Nói ra lời này, ít ra thì mẹ Thẩm cũng không còn khách sáo với Lâm Sở Sênh nữa.
Mặc dù nói là không khách sáo nữa, nhưng Lâm Sở Sênh vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô và mẹ Thẩm bây giờ đã thoải mái hơn so với trước kia nhiều.
Làm người không nên sống chỉ vì thù hận, nhưng mà tặng đồ của mình cho người khác không phải là việc mà một người bình thường nên làm.
Bao nhiêu năm nay, mẹ Thẩm vẫn luôn sống trong tình trạng trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm của một người mẹ mà bà phải làm.
Nhưng có thể nói rõ chuyện muốn có con thì ít nhất cũng chứng tỏ một điều rằng, cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.

Vâng.
Lâm Sở Sênh mỉm cười, nói một câu.
Nhưng lần này thì coi như bà ta đã thật sự cảm nhận được thể nào gọi là bà Thẩm rồi.

Đã xảy ra chuyện như vậy rồi thì cũng chẳng thể như trước kia được nữa, tôi nghĩ dù có là quen biết sơ sơ cũng không được nữa rồi.
Thẩm Mạc duỗi tay ra, không nhịn được mà cảm thán một câu,
Có vợ là tốt nhất.
Nhớ lại một tháng hai người chiến tranh lạnh, dù đó chỉ là giả vờ thôi nhưng cũng cực kì khó chịu.
Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc,
Mau dậy đi, muốn làm rồi kìa.
Cô ngồi trước giường, kiểm tra lại một chút xem kiểu tóc của mình ra sao, thấy không sao thì mới đứng lên.
Thẩm Mạc cười vỗ giường một cái, nhảy dựng lên giống như đang cố ý biểu diễn gì đó,
Được rồi, anh dậy ngay đây, thưa vợ.
Anh mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, ôm Lâm Sở Sênh xuống lầu, thầm cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Nhưng mà sau khi xuống dưới, vẫn chỉ có hai người ăn sáng với nhau như trước, Lâm Sở Sênh liếc nhìn về phía trên lầu,
Hôm nay anh đi làm đi, em đối phó với chuyện trong nhà cho.
Hôm qua làm ầm ĩ như vậy, chắc là cũng đạt đến giới hạn cuối cùng của mẹ Thẩm rồi.
Vốn dĩ đây là khoảng thời gian làm đám tang, Thẩm Mạc nói chuyện này ra giống như thể đây là chuyện gì đó vui trong lòng anh vậy.
Khoảng thời gian hận thù trước kia sắp trôi qua rồi.
Thẩm Mạc nhẹ nhàng đi đến, ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt say giấc của cô, anh mới dám thở phào một hơi.
Chỉ khi ba Thẩm chết rồi, anh mới dám tin rằng mình đã thật sự thay đổi được vận mệnh.
Mẹ Thẩm ngồi đấy mãi đến khi việc hỏa táng của ba Thẩm được làm xong, tro cốt ông ta được mang về thì bà mới mở mắt ra,
Tôi mệt rồi, về nghỉ ngơi một lát, mọi người cứ tự nhiên.
Sau khi nói những lời này, bà không buồn nhìn ai mà cứ thể rời đi.
Ba Thẩm đã được hỏa táng, dù cái chết của ông ta có vấn đề hay không thì cũng chẳng thể kiểm chứng được nữa rồi, chỉ có thể nói chuyện này đành phải gác lại tại đây.
Thẩm Mạc ăn một thìa cháo lớn, chẳng nói thêm câu nào, chờ đến khi cơm nước xong xuôi, anh mới nói với Lâm Sở Sênh một câu:
Chẳng lẽ em còn không biết là anh có ý gì? Nhưng mà nếu như anh xử lý xong chuyện này rồi thì em định chuẩn bị phần thưởng gì cho anh?

Lâm Sở Sênh đặt đũa xuống, khẽ cười nhìn Thẩm Mạc,
Anh muốn được thưởng gì?

Cho con chúng ta có một cơ hội đầu thai nhé.
Thẩm Mạc nghiêm túc nhìn Lâm Sở Sênh.
Bây giờ công ty không có việc gì nên cô có thể chia sẻ được chút nào với mẹ Thẩm thì hay chút ấy.

Ừ.
Thẩm Mạc không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.
Vốn dĩ đám anh em nhà họ Thẩm còn muốn nói mấy câu với mẹ Thẩm, nhưng thấy bà như vậy, chẳng ai dám lên tiếng nữa.
Dù có nói thì cùng lắm cũng chỉ là bảo mẹ Thẩm và Thẩm Mạc nén bị thương mà thôi.
Tôi là một co3n chó, là con chó mà nhà họ Thẩm nuôi! Tôi định cắn chủ mình, tôi đáng chết, tôi thật sự đáng chết.
Người tình của ba Thẩm đưa tay9 lên, liên tục tát mạnh vào mặt mình.
Thấy người tình của ba Thẩm khóc thật rồi, mẹ Thẩm mới giơ tay lên, bảo mấy người kia6 dừng lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Thẩm Mạc tỉnh lại thì Lâm Sở Sênh đã sửa sang xong xuôi hết.
Vì đang trong thời gian để tang, Lâm Sở Sênh cũng phải chú ý, tông màu chủ đạo của quần áo là màu đen và trắng, quần áo của Thẩm Mạc cũng đã được chuẩn bị xong, đặt trên giường đợi anh thay.
Những người giúp việc lúc trước thân thiết với bà ta chưa bao giờ chứng kiến trận chiến nào thế này, cả đám đều núp ra xa, không dám lại gần.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Phong vùng dậy đỡ bà ta.
Bà ta lúc nào cũng xinh đẹp đắc ý như vậy, ỷ vào sự yêu thích của ba Thẩm, bắt nạt mẹ Thẩm, lúc ấy chắc có nằm mơ bà ta cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày mình phải chật vật quỳ gối trước mặt mẹ Thấm thế này.
Mẹ Thẩm từ từ nhắm mắt lại, dường như đang nghĩ đến tất cả những đau khổ mấy năm qua mà bà phải chịu đựng đều là do người tình của ba Thẩm gây nên.
Nhưng mà có vài thứ không thể không hỏi.
Thẩm Mạc cũng sợ Lâm Sở Sênh mệt nên đuổi cô lên trên nhà nghỉ ngơi sớm.
Cô vốn đang cười, nhưng lúc này nụ cười ấy lại biến mất, ánh mắt cô hơi lẩn tránh.
Quan hệ của cô và Thẩm Mạc lúc nào cũng tốt, nhưng chuyện con cái vẫn mãi là vết thương chung của hai người.
Thấy Lâm Sở Sênh đi vào, mẹ Thẩm liếc nhìn đồng hồ, thấy đã quá giờ đi làm rồi, không nhịn được hỏi thêm một câu,
Sao con chưa đi làm?
Mặc dù mấy ngày này, việc ở trong nhà giữ đạo hiếu cũng là rất bình thường.
Nhưng công ty mới chuyển trụ sở vào trong nước, chắc chắn là có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, hơn nữa trong nhà có mẹ Thẩm trông coi, cô không ở nhà cũng chẳng sao cả.
Thật ra, Lâm Sở Sênh rất muốn hỏi mẹ Thẩm một câu, dù sau này có hối hận rồi tỉnh ngộ thì cũng đã quá muộn rồi.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng không phải là lúc để nói chuyện.
Ba Thẩm chết, đồng nghĩa với việc khoảng thời gian đau khổ của hai người đã đi qua hơn một nửa, nghĩ như vậy thì đây đúng là một chuyện tốt.
Lâm Sở Sênh vẫn luôn suy nghĩ, cô nghĩ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, từ từ nở một nụ cười tươi:
Được.
Dù sao thì ngày tháng vẫn phải trôi qua.
Thấy Thẩm Mạc đồng ý nhanh như vậy, Lâm Sở Sênh không khỏi giật mình, cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Vừa trông thấy ánh mắt của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc không nhịn được mà quẹt chóp mũi cô một cái,
Thẩm Phong bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm rồi, hai ngày tới chắc chắn nó sẽ không đến công ty đầu.
Mẹ Thẩm vừa rời đi, Thẩm Mạc liền khách sáo dặn dò anh em nhà họ Thẩm mấy câu, thật ra cũng chẳng có gì để dặn dò cả, chỉ là sắp xếp chỗ ở cho mấy người này rồi thương lượng về mấy chi tiết nhỏ cần chú ý trong tang lễ.
Nói khó nghe một chút thì đây đều là những người không quan trọng cho lắm.
Vừa được tự do, người tình của ba Thẩm liền chống tay dậy, từ từ bò tới, nằm rạp cả người xuống dưới chân mẹ Thẩ5m,
Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi! Xin lỗi, tôi dập đầu với chị, tôi dập đầu với chị!
Người tình của ba Thẩm thật sự dập đầu xuống phần đất trước mũi giày mẹ Thẩm, tiếng sau còn vang hơn tiếng trước.
Lâm Sở Sênh đứng một bên, bỗng chốc cô nhớ lại dáng vẻ tươi cười trước đây của người tình ba Thẩm.
Hai mẹ con người tình của ba Thẩm rời đi thì chỗ quan tài của ba Thẩm mới bắt đầu yên tĩnh lại.
Nhóm người mẹ Thẩm đưa quan tài ra ngoài, nâng lên xe hỏa táng đã được chuẩn bị trước, vừa ra đến nơi, xe lập tức rời đi.
Người tình của ba Thẩm vẫn còn dập đầu, dưới đất đã bị nhuốm máu đỏ, mẹ Thẩm mới từ từ mở mắt ra,
Đứng lên đi.
Mẹ Thẩm coi như đã thả lỏng hơn rồi.
Thế nhưng vẫn không có ai dám đến đỡ người tình của ba Thẩm dậy.
Sau khi ăn tối xong, cô xem máy tính một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Đến khi Thẩm Mạc đi lên thì Lâm Sở Sênh đã ngủ say đến mức quên trời quên đất rồi.
Mấy vết thương cũ và vết thương mới đau đến mức bà ta không thể đứng thẳng lên được, nhưng bà ta vẫn không quên gật đầu với mẹ Thẩm, tỏ ý cảm ơn.
Lần trước bị bác Cả Thẩm dạy một bài học, bà ta vẫn còn chưa nhớ kĩ.
Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng thì Thẩm Mạc vẫn lo cho sức khỏe của cô, sợ sau khi sảy thai xong, cô không thể có con ngay được.
Sau khi đi lên, Lâm Sở Sênh thay quần áo, tắm nước nóng, nghỉ ngơi một lúc.
Nếu như không thấy đồ màu trắng thấp thoáng thì cũng chẳng có cảm giác là hôm nay nhà họ Thẩm đang để tang.
Bây giờ Cam Như Ý là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng với nó, sao cô ta có thể cam tâm được.
Hôm nay cô ta nhất định sẽ đến tìm em.

Vậy nên, anh đang muốn em để anh có cơ hội gặp mặt riêng với cô ta?
Lâm Sở Sênh hơi nhướn mày, rất hứng thú nói một câu, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là đang tức giận.
Sau khi Thẩm Mạc đi làm, Lâm Sở Sênh lên xem thử mẹ Thẩm.
Lúc này mẹ Thẩm đang nằm trên giường, sắc mặt còn có vẻ khó coi hơn cả lúc trước, khuôn mặt trắng bệch khiến quầng thâm đen lại càng thêm rõ ràng hơn.
Vừa khéo bây giờ Thẩm Phong cũng đã tiếp nhận Thẩm Thị, có tiền trong tay rồi, hai người có thể dọn ra ngoài sống rồi đấy.
Mẹ Thẩm chỉ nói đến đây.
Thẩm Phong và người tình của ba Thẩm lập tức hiểu ý bà, mặc dù không cam lòng, nhưng bây giờ bọn họ cũng không dám khiêu chiến quyền uy của mẹ Thẩm, chỉ có thể gật đầu, ủ rũ rời khỏi nhà họ Thẩm Thậm chí còn rời khỏi nhà họ Thẩm nhanh hơn cả quan tài của ba Thẩm.
Tất nhiên là nhóm người của mẹ Thẩm phải về trước để chờ.
Lúc vào phòng, mẹ Thẩm liền ngồi vào chỗ trước kia của ba Thẩm, nhắm mắt lại.
Cả đời kiệt xuất cuối cùng lại kết thúc như vậy, thật sự khiến người ta thổn thức.
Mấy ngày qua, Lâm Sở Sênh cũng chưa hề được nghỉ ngơi cho tử tế, buổi tối người giúp việc đưa đồ ăn lên.

Thế thì tối hôm nay, chúng ta cùng kiểm tra thời gian đi.
Thẩm Mạc đứng lên, nghĩ đến những đau khổ mà Lâm Sở Sênh đã phải chịu, hôn lên trán cô một cái.
Lâm Sở Sênh không ngờ Thẩm Mạc lại nói vậy, cô còn tưởng là anh muốn có con vào ngay hôm nay.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.