• 1,108

Chương 397: Không có khí thế


Anh cũng nghĩ đi nghĩ lại rồi, nếu chúng ta cưu mang con bé thì hãy để nó mang họ Thẩm đi, coi như là sự đón nhận của chúng8 ta với con bé.
Thẩm Mạc nói vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi bạn không thể nào nhìn ra anh có suy nghĩ khác.
<3br>Lâm Sở Sênh lập tức gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Mạc:
Em cũng nghĩ vậy, vừa tôn trọng ý của Cam Cửu, cũng v9ừa vì đứa bé này, con bé chỉ có thể mang họ Thẩm.

Có điều nói với bên ngoài là chúng ta nhận nuôi đứa bé này, khôn6g biết con bé có tự ti hay không.

Em nghĩ rồi, đành để anh chịu thiệt chút vậy, chúng ta sẽ nói với bên ngoài rằng5 đứa bé này là con của anh ở nước ngoài, mẹ ruột qua đời do khó sinh nên mới đón về đây.

Thời sự vừa mới tiếp tục đưa tin Cam Cửu gần như đi xuyên đêm đến thủ đô, sáng sớm đã đi tự thú, nói là mấy năm vừa qua làm bao nhiêu chuyện áo cho nhà họ Cam, bởi vì không thể chịu nổi lương tâm cắn rứt cho nên tự động đến nhận lỗi.
Việc Cam Cửu tự thú càng chứng thực cho tội danh của ba Cam.
Cho dù ba Cam đã chết, ông ta cũng bị tuyên bố khai trừ khỏi đảng tịch, đồng thời sung công toàn bộ tài sản.
Cùng lúc đó, các doanh nghiệp khác cũng lần lượt có ý muốn hợp tác với MC.
Cuối cùng đúng như lời Lâm Sở Sênh đã hứa hẹn trước đó, trong vòng một tháng, cô phải khiến phòng kế hoạch làm dự án tới mỏi tay! Thiên hạ này chung quy là do Lâm Sở Sênh đánh chiếm được.
Hiện giờ không phải cô chưa cân nhắc mà đã xin nghỉ phép, chủ yếu là vì việc đã đâu vào đó thì sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì nữa.
Coi như bọn họ cảm thấy không còn gì luyến tiếc trên đời nữa, hai người chạy đến đỉnh lầu mà nhảy xuống thì với độ cao như thế, nhảy xuống có lẽ sẽ có người chết, nhưng chắc chắn không thể nói rằng không kịp đưa tới bệnh viện.
Cách giải thích duy nhất chính là bọn họ đã chết từ lâu, sau khi chết mới bị người ta đẩy xuống.
Là một quan chức có chức vụ cao như vậy, nếu như thi hành xử bắn thì cũng quá khó coi, nhảy lầu vẫn dễ nghe hơn.
Nhưng thấy Lâm Sở Sênh đang có vẻ không vui, có lẽ nói gì cũng vô ích, anh bèn nâng đầu của cô lên rồi hôn thật mạnh.
Nụ hôn này hoàn toàn mang ý trừng phạt, hôn đến nỗi Lâm Sở Sênh ban đầu còn phản kháng, sau đó lại không thể không khuất phục mà nhắm mắt lại.
Lúc này, Thẩm Mạc mới chịu buông cô ra.
Ở bên ngoài, Thẩm Mạc có vô vàn cách khiến người khác khổ sở mà không kêu được.
Nhưng ở nhà, bất kể là hiện tại hay là tương lai, anh đều bị hai người phụ nữ này chèn ép một cách trầm trọng.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Sở Sênh đã xuống dưới lẩu, lúc xuống cổ xị mặt ra, có vẻ không thoải mái trong lòng.
Thẩm Mạc đột nhiên không biết nên nói gì trước lời chất vấn của Lâm Sở Sênh, bèn cười một tiếng, định lảng sang chuyện khác.
Nhưng Lâm Sở Sênh lại nói một câu:
Xét từ góc độ của một đối tác hợp tác, em chỉ có thể nói m kiếp quá sung sướng, mấy tên khốn này nên xử như thế mới được!
Nói xong cô còn vỗ vào vai Thẩm Mạc:
Nhưng là một người vợ, em chỉ nhắc nhở anh, lần sau còn làm những việc chân sống này nữa thì nhớ chuyển nhượng tài sản, đừng để sau này em phải hít gió Tây Bắc.
Lời của Lâm Sở Sênh có vẻ không dễ nghe, nhưng thực sự là vì lo lắng cho Thẩm Mạc.
Chuyện lớn như vậy mà Thẩm Mạc nói làm liền làm! Phải biết rằng, cho dù chuyện như thể có nắm chắc một trăm phần trăm thì cũng sẽ cảm thấy hơi hoảng sợ.
Lâm Sở Sênh nói rất lưu loát, xem ra người thật sự thức cả đêm để suy nghĩ chính là cô.
Bác sĩ đã nói đứa bé này tương lai sẽ rất thiếu cảm giác an toàn.
Nếu như từ nhỏ cô bé đã biết ba mẹ không có một ai là ruột thịt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển tâm lý.
Câu
không nói chuyện lúc ăn
xem như được Lâm Sở Sênh thể hiện rất tốt vào lúc này.
Lâm Sở Sênh ăn cơm xong cũng không sửa soạn để đi làm mà lại ngồi xuống sofa mở ti vi lên.
Lúc này đang chiếu thời sự buổi sáng, Lâm Sở Sênh xem chăm chú.
Anh chỉ cảm thán, cái đầu của Lâm Sở Sênh có cấu tạo thật kì lạ, có lúc phản ứng rất chậm, còn lúc này thì lại nhanh đến nỗi khiến người khác giật mình.

Nếu anh đã không muốn chịu tiếng xấu, vậy em sẽ công bố là em sợ ảnh hưởng đến công việc nên tìm người mang thai hộ.
Lâm Sở Sênh tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng cô cảm thấy cách này hay hơn cách trước đó.
Gương mặt của Thẩm Mạc thật sự u ám hơn lúc nãy nhiều.
Thẩm Mạc khẽ cười với Lâm Sở Sênh:
Xuống ăn cơm!
Sau đó chủ động xuống dưới lầu, không chọc tức cô nữa.
Đương nhiên anh vẫn sẽ làm việc mình cần phải làm, dù không vui cũng chẳng biết phải làm sao, ai bảo anh biết vết thương trong lòng Lâm Sở Sênh chứ.
Cho dù Lâm Sở Sênh có dành tất cả tình yêu thương cho đứa bé này, anh cũng chỉ có thể ầm ĩ ghen tị một chút thôi, tuyệt đối không thể giận dỗi mà nói không quan tâm đứa bé này được.
Có điều suy cho cùng Thẩm Mạc vẫn thương Lâm Sở Sênh, cho nên dù không vui anh cũng không mặc kệ Lâm Sở Sênh hay cố tình làm khó cô:
Nếu mang họ Thẩm thì anh nghĩ ra một cái tên rất hay là Thẩm Ngải Ngôn, nghe có vẻ rất tây.
Đúng là nếu chỉ xem chữ thôi thì hình như cái tên này có vẻ khá hay.
Nhưng Lâm Sở Sênh tức giận, hất tay Thẩm Mạc ra:
Việc gì phải che che đậy đây như thế, sao anh không gọi thằng con bé là
chướng mắt luôn đi!
Ngải Ngôn độc là ai yán, chướng mắt đọc là ai văn, âm câm đọc gần giống nhau.
Sau khi bị vạch trần, Thẩm Mạc cũng chỉ có thể nhìn sang hướng khác.

Em nghĩ rồi, chúng ta lấy ngày đứa bé này được ra khỏi lồng kính làm ngày sinh nhật.
Như vậy thì trong mắt người ngoài, con bé sẽ hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với Cam Cửu cả.
Lâm Sở Sênh chỉ mải nói, hoàn toàn không để ý đến chuyện mặt Thẩm Mạc đã sa sầm một cách nghiêm trọng.
Lâm Sở Sênh nói xong một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy Thẩm Mạc đáp lại, lúc này mới nhớ ra làm vậy là không công bằng với anh, liền vội vàng nắm tay anh:
Em biết là tiếng tăm của anh sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Sở Sênh nhận lấy, lau thứ long lanh đáng nghi nơi khóe mắt.
Lau xong cô mới chú ý tới Thẩm Mạc, sau đó ánh mắt như có phép ảo thuật, lập tức thoát khỏi bị thương, ánh lên vẻ mạnh mẽ.

Chuyện này là anh làm chứ gì!
Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô một câu:
Việc này anh sẽ tự xử lý, em đừng can thiệp vào nữa.
Nói xong anh còn cố tình cắn vào vành tai Lâm Sở Sênh một cái.
Lâm Sở Sênh bị hôn đến nỗi mơ mơ màng màng, cũng có lẽ là bởi vì thiếu oxy, nhưng ngay lập tức đã tỉnh táo lại do bị Thẩm Mạc cắn.
Đôi mắt cô để lộ vẻ dữ dằn, nhìn về phía Thẩm Mạc bằng ánh mắt sắc bén.
Bỏ lỡ, cuối cùng chỉ còn lại tiếc nuối.
Lâm Sở Sênh vẫn rất ghét cái kiểu tùy tiện này của Cam Cửu, nhưng bây giờ cô vẫn kính trọng Cam Cửu là một người đàn ông có trách nhiệm.
Chỉ thương đứa bé kia, vừa sinh ra mẹ đã qua đời, ba thì ngồi tù.
Nhưng việc này hai ta đều rõ, chắc chắn không ảnh hưởng đến tình cảm của anh và em.

Nói xong, cô còn đung đưa tay Thẩm Mạc, rõ ràng là đang làm nũng.
Nếu là trước đây, khó khăn lắm mới nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc chắc chắn sẽ vô cùng, vô cùng mừng rỡ! Nhưng hiện giờ nghĩ đến việc Lâm Sở Sênh vì người khác mới tỏ ra như vậy, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu.
Hình tượng oai hùng của Thẩm Mạc trong mắt người khác hoàn toàn vô tác dụng đối với Lâm Sở Sênh, bây giờ ngoài cười ngốc ra thì anh cũng không biết làm gì khác nữa.

Mấy ngày nay em xin nghỉ, chờ tình hình của con bé ổn hơn, em sẽ đi làm.
Lâm Sở Sênh nói xong liền chạy tốt lên lầu.
Thẩm Mạc ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Sênh yêu thương đứa bé, vẫn thấy không vừa mắt! Nhưng không vừa mắt thì có thể làm gì, anh chỉ đành ngồi lại tiếp tục xem tin tức thời sự.
Đứa bé được sinh ra vào lúc này, vậy thì chắc chắn phải mang thai sớm.
Nói cách khác mọi người sẽ nghĩ chuyện sảy thai sau này của Lâm Sở Sênh là giả.
Như vậy trong mắt người khác, Lâm Sở Sênh có ý đồ riêng.
Tin tức tiếp theo liên quan đến Thẩm Thị, trải qua chuyện của dự án này, chắc chắn sẽ bị yêu cầu khoản tiền phạt lớn.
Bên cạnh đó, nội bộ của công ty còn bị Thẩm Mạc động tay động chân, kiểu gì cũng có trăm nghìn sơ hở, nhất là lại không có người chỉ dẫn xuất sắc, Thẩm Thị hiện giờ gần như không nhìn ra tia hi vọng nào.
Mới sáng sớm, Thẩm Thị đã xin tạm ngừng giao dịch, giá cổ phiếu đã giảm đến mức không tưởng tượng nổi.
Người giúp việc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Sở Sênh.
Bưng cơm đặt lên bàn xong, ai nấy đều trốn đi.
Thẩm Mạc cũng im lặng gắp đồ ăn cho cô.
Đương nhiên tin tức được đăng tải nhiều nhất ngày hôm nay là vụ nổ ở thành phố Thanh, mà quan chức có liên quan lớn nhất chính là ba Cam.
Vốn dĩ là Thẩm Mạc cố ý làm, nhưng lại được nói thành ba Cam do bị cách chức nên rắp tâm trả thù.
Có điều lúc chính thức phát lệnh bắt giữ ba Cam thì ba Cam và mẹ Cam đã đồng thời nhảy từ biệt thự của mình xuống, hai người chết ngay tại chỗ.
Với vị trí bây giờ của ba Cam mà lại rơi vào kết cục như vậy, thật khiến người ta thổn thức.
Thật ra người sáng suốt đều biết, làm sao có chuyện hai người nhảy lầu, còn chết ngay tại chỗ một cách trùng hợp như thế.
Căn biệt thự của nhà họ Cam cũng chỉ cao có hai tầng lầu thôi.
Còn Cam Cửu thì bị phán quyết phạt hai mươi năm tù giam.
Cam Cửu lẽ ra phải ngồi tù từ lâu, chỉ có điều bây giờ nhà họ Cam đã sụp đổ nên ngồi tù lại thôi! Lúc đối diện với ống kính, đôi mắt của Cam Cửu sáng ngời hơn bao giờ hết, thậm chí còn liên tục nói lời xin lỗi.
cả đời Cam Cửu từng làm hại không ít người, nhưng người duy nhất khiến hắn nói lời xin lỗi một cách thành kính như vậy, có lẽ chỉ có mình Trịnh Điềm.
Quả thật cả đời này vĩnh viễn không làm người nhà họ Cam mới là sự chăm sóc tốt đối với cô bé.
Lâm Sở Sênh đang chìm đắm trong thế giới bị thương, không thể thoát ra được.
Thẩm Mạc đưa khăn tay cho cô.
Còn MC thì đột nhiên lại tăng vọt.
Thẩm Thị có không ít công ty con cần phải xử lý.
Thẩm Mạc bắt đầu gửi phương án thu mua như đã hứa.
Việc còn lại cấp dưới của cô tự mình quyết định là được.

Như thế Lâm Sở Sênh mới yên tâm chăm sóc đứa bé.

So với chuyện vui của MC thì Thẩm Thị lại khá là thảm thương, ai nếu đều thể thảm, nổi giận ở trong phòng làm việc của Thẩm Phong.

Nhất là bác Cả Thẩm, có cảm giác ông ta muốn xông vào đánh anh ta luôn vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.