Chương 400: Một mẻ hốt gọn
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2087 chữ
- 2022-02-06 09:08:09
Mãi đến khi hai tay dính đầy máu tươi, Cam Như Ý mới ngạc nhiên phát hiện ra bản thân mình nực cười đến nhường nào.
Khôn8g còn nữa, cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Lần này tuy quan chức chính phủ vẫn nhíu mày, thế nhưng từ rất nhiều chi tiết nhỏ cũng nhìn ra được, thật ra khí thế của ông ta đã buông lỏng.
Thẩm Mạc, hôm nay tôi làm đảm bảo ngân hàng cho cậu trước, thế nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, tốt nhất là cậu đừng để chuyện xấu của mình rơi vào tay tôi.
Còn bên phía chính phủ có vui hay không cũng không quan trọng, dù sao anh đạt được mục đích của chính mình là được.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, lúc này Thẩm Mạc mới đi xuống phòng họp.
Nếu không thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Cho dù đã đến lúc này rồi, người bên phía chính phủ vẫn phải ra vẻ ta đây.
Thẩm Mạc hờ hững mỉm cười.
Chắc chắn số tiền này không phải là một con số nhỏ.
Người trong tòa thị chính tức giận đến mức mắt muốn lồi ra ngoài.
Cô ta mở to mắt nhìn cửa bị mở ra.
Mắt không nhịn được nhắm lại.
Không biết có bao nhiêu cảnh sát đã ở bên ngoài, tất cả đều cảm thứ đen kịt đó chĩa vào bọn họ.
Thẩm Mạc, mày có ý gì?
Bác Cả Thẩm tức giận, thế nhưng cũng chỉ có thể thể hiện sự tức giận của mình qua giọng nói.
Anh thề rằng một ngày nào đó mình sẽ bứt hết rễ của đám người này.
Cuối cùng anh cũng làm được.
Nếu tôi nhíu mày một cái, tôi sẽ không mang họ Cam nữa.
Đúng vậy, cô ta5 không mong muốn có đứa bé này.
Nhưng dù sao cũng là một mạng sống, cho dù giả vờ kiên cường khí phách đến mấy, thế nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta vẫn cảm thấy vô cùng bị thương.
Từng đôi tay lần lượt giơ cao.
Động tác này là ác mộng tàn khốc nhất của bọn họ trong mấy năm gần đây.
Thẩm Mạc nghe xong lời này cũng chỉ biết cười.
Nói chính xác hơn là anh chỉ công khóe miệng lên một chút, làm ra nét mặt tạm thời có thể gọi là cười.
Bản thân ông ta cũng không hiểu tại sao mình lại tin tưởng rằng Thẩm Mạc có năng lực nuốt được Thẩm thị, tại sao ông ta lại đặt hết hi vọng vào Thẩm Mạc:
Thẩm Mạc, nếu tôi không đồng ý thì sao?
Con người chẳng ai thích bị người ta dắt mũi cả.
Dù nói một câu không hề có ý nghĩa gì nhưng ông ta vẫn phải nói.
Đơn đảm bảo nhanh chóng được viết xong.
Thẩm Mạc cũng không vội vã, bảo người ta đưa đến ngân hàng, chờ ngân hàng đưa ra văn bản thông báo, lúc nào chuyển khoản thì Thẩm Mạc mới coi như xong chuyện.
Máu càng ngày càng chảy nhiều hơn, nhưng từ đầu đến cuối Cam Như Ý vẫn không nhấn chuông ngay đầu giường.
Có lẽ đây chính là ý trời, đứa bé này không bị mưa to giội chết, nhưng lại bị ba và bà nội mình làm cho tức chết.
Có lúc mặt mũi không phải là thứ đáng tiền lắm.
Giống như bây giờ vậy, rõ ràng đối phương đã bị anh uy hiếp đến mức không còn cách nào khác, thế nhưng vẫn phải ra vẻ để giữ thể diện, thật quá nực cười.
Còn nguyên nhân Thẩm Mạc cần dùng đến số tiền đó, đơn giản là vì muốn thu mua Thẩm Thị.
Một doanh nghiệp lớn như vậy, sao Thẩm Mạc có năng lực nói thu mua là thu mua ngay được.
Lúc ở trên lầu, anh đã nói chuyện với người của chính phủ rồi, phần quà lớn này chính là tổ chức ngầm mà Thẩm Thị chiếm giữ.
Chuyện lớn như cho nổ tòa nhà chính phủ, sao có thể giải quyết chỉ bằng việc hi sinh một nhà họ Cam chứ.
Thẩm Mạc vẫn còn đứng ở đó, cười tươi như hoa nhìn những người thảm hại này.
Đương nhiên giữa bọn họ cũng có người rất nhiệt huyết, có ý định phản kháng.
Nhiều năm như vậy rồi, cho dù sau khi tẩy trắng thành công, bọn họ vẫn mơ thấy dáng vẻ bị súng chĩa vào đầu, giơ hai tay lên của mình.
Không ngờ ngày đó thật sự đã tới.
Tính cảnh giác của bác Cả Thẩm vô cùng cao, ông ta cảm thấy chuyện hôm nay quá kì lạ nên đứng lên, muốn đi ra ngoài xem thử.
Thế nhưng chân còn chưa kịp bước ra.
Từ nay về sau, thành phố Thanh vẫn là thành phố Thanh mà mọi người mong đợi.
Hơn nữa còn xuất hiện một nhân vật như Thẩm Mạc, phương diện kinh tế của thành phố Thanh sẽ càng khởi sắc hơn.
Còn việc người trong tổ điều tra đến thì đã sao, chắc chắn đây là kết quả tốt nhất rồi.
Trời ở thành phố Thanh dường như càng xanh hơn vì những người này đã bị bắt.
Nhân quả báo ứng, nhân quả báo ứng.9
Cam Như Ý chợt ngừng cười, chỉ tay lên trời:
Báo ứng thì sao chứ.
Đến lúc đó dân chúng chỉ có thể ca ngợi công lao của chính phủ.
Rồi ai đó sẽ thêu dệt thêm cho câu chuyện này giống như một truyền kỳ.
Thật đúng là vận mệnh.
Ý thức của Cam Như Ý từ từ yếu đi.
Hôm nay Thẩm Mạc khách sáo như vậy khiến những người này không biết phải phản ứng như thế nào, ai nấy đều chỉ có thể ở đó cười làm lành, nói vài tiếng khách sáo.
Thẩm Mạc từ từ thẳng lưng lên, sau đó lùi lại.
Trái ngược với Cam Như Ý thê thảm ở đây, bên phía Thẩm Mạc có thể xem là thuận buồm xuôi gió.
Anh em nhà họ Thẩm đã đến được một lúc lâu, Thẩm Mạc vẫn để bọn họ chờ.
Cuối cùng bọn họ cũng chỉ là quân cờ của một người chơi lợi hại mà thôi, bị lợi dụng, đã bị lợi dụng rồi.
Giơ hai tay lên.
Cảnh sát thấy mấy anh em nhà họ Thẩm không thành thật, lập tức quát lớn.
Nếu thật đúng là dễ đến thế, vậy anh cần gì phải nhọc lòng làm bao nhiêu việc như vậy.
Chỉ có thể nói rằng ở trong một cơ hội thích hợp, anh dùng tiền của nhà nước làm việc tư của mình.
Cam Như Ý ngẩng đầu, bắt đầu cười lớn.
Ông trời rất công bằng, cô 3ta không coi con của Cam Cửu ra gì, người ta cũng sẽ không coi trọng con của cô ta.
Ít nhất bao nhiêu đó vẫn chưa thể trả lời với dân chúng.
Thế nhưng bây giờ bắt được nhiều người như vậy, hoàn toàn có thể nói là tóm được một ổ xã hội đen lớn.
Rốt cuộc Cam Như Ý cũng khóc lên.
Đây là lần gào khóc nghiêm trọng nhất trong cuộc đời cô ta, nghiêm trọng đến mức xưa nay chưa từng có.
Nếu là người bình thường xin cho vay, đưa ra chứng minh, kiểm tra lại lần nữa, tới tới lui lại cũng mất ít nhất nửa tháng, thậm chí có khi còn lâu hơn.
Thế nhưng Thẩm Mạc chỉ cần nửa tiếng, một số tiền lớn như vậy mà chỉ cần nửa tiếng đã xét duyệt xong, có thể xin cho vay bất cứ lúc nào.
Thế nhưng vào đúng lúc này, trong đầu của Cam Như Ý chỉ còn một ý nghĩ là báo thù.
Cô ta muốn làm cho tất cả những người đã từng tổn thương mình phải trả một cái giá đắt.
Hôm nay, các chú các bác có thể đến đầy đủ như vậy, cháu rất cảm ơn mọi người.
Thật đấy, cháu sẽ luôn nhớ kĩ.
Thẩm Mạc khom lưng lần nữa.
Đừng nói người ta có nhiều súng như vậy, chỉ tính cảnh sát đứng đầy ở cửa thôi là bọn họ đã trốn không thoát rồi.
Rõ ràng những người không phản kháng, chỉ có cảm giác tuyệt vọng.
Lúc sắp ra đến cửa, bác Cả Thẩm hỏi Thẩm Mạc tại sao? Thẩm Mạc chưa hề nghĩ tới vấn đề này.
Anh chỉ căm ghét, vô cùng căm ghét sự tồn tại của những người này.
Thế nhưng kết quả là bị xử bắn ngay tại chỗ.
Những người này vốn đang vô cùng vui mừng đến đây để được chia tiền, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nên chẳng có ai chuẩn bị gì cả.
Xin lỗi, lúc nãy người bên chính phủ đến đây nói chuyện hợp tác, vì vậy cháu mới xuống muộn.
Thẩm Mạc đứng ở cửa, chỉ bước vào một bước, hơi gật đầu với những người ở đây.
Giống như đang muốn bày tỏ sự áy náy sâu sắc của mình.
Chỉ nghe những lời này thôi, người không biết còn tưởng anh là cảnh sát nằm vùng.
Nhưng những người này đều biết, Thẩm Mạc tuyệt đối không thể là cảnh sát nằm vùng được.
Thẩm Mạc nhàn nhã đứng ở một bên:
Bây giờ là xã hội pháp trị, người theo chủ nghĩa thổ phỉ như mấy người nên bị trừ khử từ lâu.
Vốn dĩ các người nên bị bắt vào ba mươi năm trước rồi, có điều may mà cuối cùng ngày đó cũng đến.
Thẩm Mạc nói rất chính nghĩa.
Ông trời, vốn dĩ tôi chẳng hề mong đợi có đ6ứa bé này.
Ông muốn lấy thì cứ lấy đi.
Thế nhưng người ta nói rất có lý.
Tổ điều tra đang trên đường đến đây, nếu lúc này Thẩm Mạc vạch trần chuyện trước đó của quân đội sẽ khiến chuyện này to ra.
Bác Cả Thẩm lập tức bật cười:
Cháu nói lời này là quá khách sáo rồi.
Công ty của cháu vừa cất bước, bận rộn một chút cũng là chuyện bình thường.
Rõ ràng hai người đã từng cãi nhau, từng ồn ào, thế nhưng vào lúc này vẫn có thể tỏ ra như chẳng có chuyện gì.
Đôi mắt vốn hẹp dài, bởi vì cố tình híp lại, có vẻ hoàn toàn biến thành một cái khe.
Chỉ nhìn ngoại hình thôi thì dáng vẻ này của Thẩm Mạc cũng là tiểu nhân điển hình.
Anh đang đàm phán với nhân vật số một của thành phố Thanh trong phòng làm việc ở trên lầu.
Mục đích của Thẩm Mạc rất đơn giản là để chính phủ đứng ra đảm bảo cho mình, để ngân hàng cho anh vay tiền.
So sánh với việc tòa nhà chính phủ bị nổ tung, quân đội mới là thứ ông ta không thể đụng vào nhất.
Thẩm Mạc thấy đối phương vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng thì cũng không vội vã, anh ung dung nói ra ý nghĩ của mình:
Tôi biết làm vậy là gây khó dễ cho ống, thế nhưng nếu tôi lại tặng thêm cho ông một món quà thì sao?
Anh nở nụ cười, hạ thấp giọng nói mấy câu với quan chức chính phủ.
Một thứ đen kịt đã nhắm thẳng vào đầu ông ta.
Tất cả mọi người đều kinh sợ đến mức đứng bật dậy.
Còn việc sau này, sau này quá xa, ai có thể biết được chứ.
Dù sao chỉ có một điểm có thể chắc chắn, đó là chỉ cần Thẩm Mạc không sụp đổ, ông ta sẽ không bao giờ có cơ hội thừa cơ hãm hại.
Tất nhiên cũng sẽ kinh động đến lãnh đạo bên trên, bọn họ sẽ không hài lòng vì cách quản lý của quân đội.
Thế nhưng càng không thích người ra quyết định như ông ta lại không có năng lực dìm chuyện này xuống.
Thẩm Mạc nghe xong, chỉ lắc đầu cười:
Ông nói đùa sao.
Bây giờ chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, chuyện chúng ta cần thảo luận hôm nay thật ra là làm thế nào để dìm chuyện này xuống.
Thẩm Mạc nở nụ cười.
Giống như anh đã căm ghét bọn họ từ tận trong xương tủy vậy.
Những khổ sở mà anh phải chịu đều là vì những thứ gọi là thể lực, là thể lực khiến ba Thẩm có thể coi trời bằng vung.
Anh em nhà họ Thẩm đều ngồi hết trên ghế.
Vốn dĩ bọn họ vô cùng không vui vì Thẩm Mạc đã để bọn họ chờ lâu như vậy, thế nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Mạc, những người này lập tức nở nụ cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.