• 1,102

Chương 416: Để bà ta chết


mẹ...

giúp...
Trong bệnh viện, cấp dưới đang ngồi đó đợi tin từ phòng cấp cứu, vừa thấy Lâm Sở Sênh đến, cả đám đều đứng lên:
Tình hình sao rồi?
Người đứng đầu hàng lập tức kể lại chuyện hôm qua cho Lâm Sở Sênh nghe.
Lúc bọn họ đến nơi, cả người Vân Ly toàn là máu, tình hình cụ thể ra sao vẫn chưa rõ, từ khi Vân Ly vào phòng cấp cứu, bác sĩ vẫn chưa đi ra lần nào, điều này chứng tỏ bây giờ tình trạng của Vân Ly đang rất nguy hiểm.
Anh ta cứ thể đi trên đường, không có mục đích gì cụ thể, cảm giác muốn quên nhưng lại chẳng thể quên được cứ thể hành hạ anh ta, thậm chí còn khiến anh ta có cảm giác chẳng thể thở nổi.
Nhưng đúng lúc này, Vân Ly lại thấy Thẩm Phong.
Nhưng Thẩm Phong không hề để cho bà ta có cơ hội nghỉ ngơi, anh ta giơ cao con dao gọt trái cây lên, làm ra tư thể muốn đâm vào bà ta.
Đau!
Mặc dù Lâm Sở Sênh không rời đi nhưng cô cũng không thể ngủ tiếp được nữa, cô đi qua đi lại trong phòng, lo lắng không biết mình nên làm gì.
Cứ chịu đựng như vậy mãi cho đến bây giờ, khi Thẩm Đại tỉnh lại, Lâm Sở Sênh mới nói với người giúp việc một câu rồi vội dẫn người đến bệnh viện.
Vốn dĩ Vấn Ly chỉ núp ở trong chỗ tối, dù sao thì anh ta cũng không rõ mục đích của Lâm Sở Sênh là gì? Lúc nghe thấy Thẩm Phong nói muốn tính kế với Lâm Sở Sênh, anh ta liền gọi điện cho cô, tiếc là gọi mấy cuộc nhưng không có người nghe máy.
Vào thời điểm mấu chốt, Vân Ly liền xông thẳng ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không từ bỏ việc gọi điện cho Lâm Sở Sênh, dù chỉ là hi vọng nhưng anh ta vẫn mong Lâm Sở Sênh sẽ đến trước cảnh sát một bước, vì anh ta thật sự không biết Thẩm Phong sẽ hãm hại cô thế nào.
con có...
đồ mà..6.
Anh ta cũng muốn đi ra ngoài một lúc, nhưng ra ngoài rồi lại luôn nhớ đến Lâm Sở Sênh, nên dứt khoát ở lại thành phố Thanh luôn.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng thời gian trôi lâu rồi, mối tình này cũng sẽ nhạt dần, nào ngờ mọi chuyện lại không được như vậy.
Dù Thẩm Phong có để lại bao nhiêu manh mối thì chỉ cần có gì đó nhắm vào Lâm Sở Sênh, công an chắc chắn sẽ điều tra cô.
Có thế nào thì trên lý thuyết, Lâm Sở Sênh chính là người đáng nghi nhất.
Lần này người tình của ba Thẩm đau đến mức suýt nữa thì bị sặc khí.

Tiểu Phong, mẹ là mẹ của con mà, mẹ cầu xin con hãy tha cho mẹ, con chê mẹ tiêu nhiều tiền thì sau này mẹ sẽ không tiêu tiền nữa, sau này con không cần quan tâm đến mẹ nữa, dù mẹ có phải làm ăn xin bên đường thì mẹ cũng sẽ không làm liên lụy đến con đâu, mẹ xin con.
Sau khi hít sâu một hơi, người tình của ba Thẩm nói một mạch những gì mình muốn nói ra.
Dù sao thì Lâm Sở Sênh cũng nói là không cần xen vào việc của Thẩm Phong, Thẩm Phong có làm gì thì mặc kệ anh ta, chỉ cần ra tay với xe của anh ta là được.
Nhưng Vân Ly cũng rất cẩn thận theo dõi Thẩm Phong, anh ta lái xe xung quanh, vừa khéo lại tránh được người của Lâm Sở Sênh.
sẽ 9có người...
nghi ngờ...
Bà ta vừa chửi vừa bò ra ngoài để bỏ trốn.
Chỉ tiếc là bây giờ Thẩm Phong đã đỏ mắt lên rồi, anh ta hạ quyết tâm không cho người tình của ba Thẩm chạy thoát.
Nhưng mà cảm giác đau đớn trong dự liệu không ập đến, khi bà ta mở mắt ra thì lại thấy tay Thẩm Phong đã bị ai đó nhấc lên.
Tốt quá, đã có người đến cứu mình rồi! Người tình của ba Thẩm không nhịn được thở phào một hơi, bà ta cứ thế thả lòng người rồi ngất xỉu.
Thẩm Phong giật mạnh tay lại, khi nhìn rõ người vừa đến thì hoảng hốt kêu lên,
Vân Ly...
sao...
Người tình của ba Thẩm đưa tay lên chặn lại theo phản xạ.
Nhưng bây giờ sao bà ta có thể cản được Thẩm Phong, mặc dù dao gọt hoa quả đang đâm về phía người tình của ba Thẩm, nhưng vì bà ta đưa tay ra đỡ nên nó đã cắm thẳng vào cánh tay bà ta.
mà cổ ta...
đã...
Nếu là trước kia chưa chắc Thẩm Phong đã có thể gây tổn thương đến Vân Ly, nhưng bây giờ Thẩm Phong lại đang liều mạng, sức mạnh rất lớn, hơn nữa Vân Ly luôn cầm điện thoại trên tay, động tác cũng bị hạn chế.
Thật ra Vân Ly không hề ra nước ngoài, anh ta nói với ba mẹ là đi giải sầu, nhưng thật ra lại đến thành phố Thanh, cả ngày chẳng làm gì cả.
tiền! Mẹ...
chết..
lại ở đây?
Vân Ly vừa cầm điện thoại trên tay vừa ra sức giữ chặt lấy tay Thẩm Phong,
Tôi nói cho cậu biết, người của tôi sắp đến rồi, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn chịu trói đi.
Thẩm Phong nghiến chặt răng lại, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Anh ta tự hỏi bản thân, chẳng lẽ cứ để bị bắt dễ dàng như thế? Sao có thể cam tâm được? Anh ta không cam tâm!
Vậy mày...
đi chết đi!
Sau đó anh ta dứt khoát quay ngược dao lại, đâm thẳng về phía Vân Ly.
Thẩm Phong cũng không mong là có thể tống được Lâm Sở Sênh vào tù, chỉ mong có thể kéo chân Lâm Sở Sênh và Thẩm Mặc lại một lúc, để cho anh ta có thể bình yên vượt biển sang nước khác.
Suy cho cùng thì Thẩm Phong vẫn rất sợ Lâm Sở Sênh, nếu cố mà biết chuyện anh ta đã về nước thì không cần nghĩ, anh ta cũng đoán được là Lâm Sở Sênh và Thẩm Mặc sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Anh ta cho rằng chắc chắn Thẩm Phong sẽ có mục đích gì đó, cho nên cũng lái xe đi theo.
Đến chỗ ngôi mộ, Thẩm Phong vừa xuống xe thì người của Lâm Sở Sênh cũng phát hiện ra, lập tức theo dõi anh ta rồi cho người chặn lối ra lại.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị thay quần áo rồi, nhưng có lẽ vì Thẩm Đại chưa ngủ yên giấc nên con bé lại ho khan một tiếng.
Lâm Sở Sênh lập tức dừng mọi động tác, chung quy lại, không có ai quan trọng bằng con gái cô.
Lúc anh ta đang xem giới thiệu chương trình, đột nhiên phát hiện ra Lâm Sở Sênh đã đồng ý nhắc đến chuyện trước kia, phản ứng đầu tiên của anh ta đó là Lâm Sở Sênh có chuyện gì đó.
Chương trình ngày hôm nay anh ta có đến xem, nhưng lại vô tình thấy Lâm Sở Sênh tỏ tình với Thẩm Mặc ngay trên sóng truyền hình, anh ta liền cười tự giễu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Tình nghĩa mẹ con gì đó, khi đối mặt với lợi ích thì cũng chẳng đáng một xu.
Thẩm Phong lại giơ cao con dao lên, người tình của ba Thẩm cảm thấy cực kì tuyệt vọng, cứ thế nhắm chặt mắt lại.
T3hẩm Phong lau mũi,
Mẹ...
tiêu...
từng dùng.
Đã rất lâu rồi Thẩm Phong mới nói nhiều một cách đứt quãng như v5ậy.
Ý định của anh ta rất rõ ràng.
Nói trắng ra là anh ta chỉ người tình của ba Thẩm vướng chân vướng tay, lần này về trộm đồ, nhân tiện giết luôn bà ta, sau đó chôn nửa người xuống đất hoặc làm sao đó...
Tết đến rồi sẽ có rất nhiều người phải đến cúng tế tổ tiên, đến lúc đó, khi bọn họ thấy thi thể của người tình ba Thấm, chắc chắn sẽ đi báo công an.
quá...
nhiều...
Vừa cúp máy được một lúc thì cấp dưới gọi điện cho cô,
Lâm tổng, anh Vân bị thương, Thẩm Phong đã bị khống chế.
Đoàng Đầu óc Lâm Sở Sênh lập tức giống như bị nổ tung, cô gần như không còn năng lực tư duy gì nữa.
Nghe thấy đầu dây bên kia luôn có tiếng alo, alo, lúc này Lâm Sở Sênh mới phản ứng lại,
Lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện, Thẩm Phong để đấy tôi tự giải quyết.
Lâm Sở Sênh vừa nói vừa vội vàng xuống giường.
Lâm Sở Sênh! Trong tay...
trong tay...
Từ trước đến giờ, người tình của ba Thẩm luôn cảm thấy Thẩm Phong phải dựa vào bà ta thì mới có vinh hoa phú quý, nên bà ta vẫn luôn đối xử với Thẩm Phong với vẻ cao cao tại thượng, đây là lần đầu tiên bà ta đối diện với con trai mình bằng vẻ mặt đáng thương như vậy.
Chỉ tiếc là bây giờ bà ta có nói gì cũng vô dụng, trong đầu Thẩm Phong chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đó là giết người.
Nhưng Vân Ly đã bị thương, sao có thể là đối thủ của Thẩm Phong được.
Người của Lâm Sở Sênh đến nơi thì thấy cảnh Thẩm Phong đang đè lên người Vân Ly, cứ thế đâm vào người anh ta.
Sau khi đuổi theo được vài bước, anh ta nắm lấy tóc, ấn đầu của bà ta đập thẳng vào bia mộ, đập liên tục vài cái, mãi đến khi không thấy người tình của ba Thẩm phản kháng lại nữa, anh ta mới từ từ thả bà ta ra.
Người tình của ba Thẩm nằm dưới đất, trên mặt toàn là máu, hai mắt trợn ngược lên, chỉ thở thôi mà bà ta cũng thấy rất mệt.

Súc sinh, mày là đồ súc sinh, tao là mẹ mày đấy! Mày sẽ bị sét đánh chết!
Người tình của ba Thẩm bị đâm đến mức gào thét ầm ĩ, nhưng vì đây là lần đầu tiên Thẩm Phong tự tay giết người nên anh ta hơi hồi hộp, đâm mấy nhát dao xuống toàn là những chỗ không quan trọng, dù đau nhưng tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Thật sự không nên đánh giá thấp năng lực ham sống của một người, người tình của ba Thẩm bị đâm dao vào người rồi nhưng vẫn có thể bỏ trốn khỏi tay Thẩm Phong.
con...
đi.

Á!
Người tình của ba Thẩm đau đớn hét toáng lên, đau đến mức mồ hôi l8ạnh chảy ròng ròng xuống,
Tại sao? Tại sao?
Bà ta lắc đầu, nghĩ mãi vẫn không hiểu con trai mình bị làm sao.
Điện thoại liên tục đổ chuông, Vân Ly ở trạng thái thiếu tập trung, chắc chắn không phải là đối thủ của Thẩm Phong, cứ thể bị Thẩm Phong đâm trúng.
Vân Ly cắn răng, không gọi được cho Lâm Sở Sênh rồi thì cứ thế ném điện thoại sang một bên, khống chế Thẩm Phong trước đã.
Lâm Sở Sênh nằm trên giường mãi không ngủ được, nghĩ lại thì cô cảm thấy nếu không có việc gì, hơn nữa còn đang là mùa đông, sắp hết năm đến nơi rồi, ai lại rảnh rỗi đến ngôi mộ làm gì chứ? Sau đó cô lại bất giác lắc đầu, chắc chắn là không thể nào, bây giờ Vân Ly đang ở nước ngoài, dù có về nước thì cũng phải ở với hai ông bà nhà họ Vân.
Rốt cuộc thì Lâm Sở Sênh cũng không nhịn nổi nữa, cô dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Vân Ly, nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả, chuông điện thoại để hồi lâu mà đầu dây bên kia vẫn không có ai nghe máy.
Lâm Sở Sênh dẫn nhắm mắt, trừ thở dài ra, cô cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.
Đến cuối cùng cô cũng không thể rời đi, chỉ sắp xếp cho cấp dưới liên lạc với bác sĩ tốt nhất, lập tức khám và chữa trị cho Vân Ly.
Phịch! Lâm Sở Sênh ngồi phịch xuống ghế.

Cô thật sự cảm thấy cả người mình như nhũn ra.

Cô rất hối hận, nếu lúc đó cô nghe điện thoại thì tốt rồi, gì mà mập mờ hay không mập mờ chứ, gì mà tình hay không tình, chỉ cần còn sống là được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.