• 1,108

Chương 419: Đau thương thế nào thì cũng phải đứng lên



Mẹ, mẹ ơi!
Khi hai người đều đang im lặng thì chợt nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Đại.

Người giúp việc đẩy cửa ra, có chút ng8ượng ngùng nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nói:
Từ lúc cô bé tỉnh lại vẫn luôn khóc gọi mẹ.
Phải biết rằng Thẩm Đại là tiểu công chúa 3trong nhà, nếu là đứa trẻ bình thường còn có thể nói con bé muốn khóc thì cứ để nó khóc một lúc là được, nhưng đây là Thẩm Đại, ai m9à dám chứ? Nếu lỡ khóc rồi bị bệnh, đừng nói là cô ta không giữ được công việc, không biết người trong nhà có bị liên lụy không nữa.6

Thẩm Mặc cau mày, anh muốn đứa con gái đi ra ngoài nhưng lại không nỡ, chỉ có thể chỉ vào thảm tập bò bên cạnh,
Để con bé 5lên đó chơi một lát đi.
Lâm Sở Sênh không có ý kiến với quyết định của Thẩm Mặc, cô chỉ liếc nhìn rồi không nói gì nữa.
Có vợ có con chính là hạnh phúc! Sáng sớm hôm sau, Lâm Sở Sênh giao Thẩm Đại cho người giúp việc.
Có điều lúc đi, cho dù Thẩm Đại có hiểu hay không thì Lâm Sở Sênh cũng nói rõ mình muốn đi đâu,
Bạn tốt của ba mẹ bị bệnh rất nặng đang ở trong bệnh viện, mẹ muốn đi thăm chú ấy, trưa mẹ sẽ về với con nhé.
Nói xong, Lâm Sở Sênh hôn lên trán của Thẩm Đại.
Thẩm Đại được mẹ hôn, huơ huơ tay nhỏ bé, muốn ôm chặt Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh buông Thẩm Đại xuống rồi mới tới bệnh viện.
Vân Ly vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh theo dõi, có điều anh ta đã thoát khỏi nguy hiểm, thời gian tỉnh lại càng ngày càng dài, người nhà có thể khử trùng rồi vào thăm.
Lâm Sở Sênh suy nghĩ, cuối cùng vẫn muốn đi vào thăm một lát.
Thấy một người đàn ông mà lại phải ăn cẩn thận như vậy, Lâm Sở Sênh liền cảm thấy cay mắt.

Vân Ly.
Đợi Vân Ly ăn xong, Lâm Sở Sênh mới nhỏ giọng gọi một tiếng, sau khi gọi xong lại phát hiện hình như không có gì để nói.
Vân Ly ngây người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Sở Sênh, sau đó lại cúi đầu xuống, tựa như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau lại ngẩng đầu lên hỏi:
Em biết anh thích em không?
Vân Ly đột nhiên hỏi một câu như vậy, Lâm Sở Sênh không đoán ra Vân Ly có ý gì, chỉ có thể từ từ gật đầu.
Thật ra anh đã từng mở gói hàng đó ra rồi, nhưng vừa nhìn thấy đồ bên trong, anh liền nhanh chóng dán lại.
Bây giờ thấy Lâm Sở Sênh cắt hết mấy thứ này, thật giống như cắt vào lòng anh vậy.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Mặc trách Vân Ly, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, còn lại đều là thông cảm.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô không còn suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Lâm Sở Sênh cầm bộ đồ lên, cầm cây kéo cắt hết toàn bộ.
Thẩm Mặc vốn đang làm việc, nhưng anh không yên tâm về Lâm Sở Sênh nên đi tới nhìn.
Đứa trẻ mới có từng đó sao có thể bò nhanh nhẹn được, mới bò được vài bước là gục xuống, sau đó lại tiếp tục bò.
Người giúp việc đứng bên cạnh, chỉ nhìn chứ không tiện bể lên, dù sao thì quá trình đứng lên ngã xuống cũng rất có lợi cho trẻ con.
Lâm Sở Sênh nheo mắt lại nhìn động tác ngã xuống rồi bò dậy của con, cuối cùng cũng không nhịn được, trực tiếp vén chặn đứng lên.
Lâm Sở Sênh cười với Thẩm Đại,
Có phải con muốn mẹ đưa con đi cùng không?
Sau đó cô kéo tay của con bé,
Mẹ cũng muốn đưa con đi nhưng ở bệnh viện toàn là vi khuẩn, con là trẻ con, mẹ sợ con bị bệnh.
Nói xong, cô lấy điện thoại ra huơ huơ,
Để mẹ gọi ba về với con.
Dù sao thì Thẩm Mặc cũng có thể làm việc ở nhà, Lâm Sở Sênh không chút do dự
bán
luôn Thẩm Mặc.

Ba, ba.
Vừa nghe Thẩm Mặc sẽ trở về, Thẩm Đại vui vẻ một cách rõ ràng, lại tiếp tục huơ huơ tay.
Lâm Sở Sênh cạn lời.
Về chuyện của Vân Ly, cô tự trách, cô buồn bã, nhưng suy cho cùng thì cô cũng không sống vì Vấn Ly, có rất nhiều lý do yêu cầu cô phải gượng dậy, cho nên cô không thể gục ngã được.
Một khi con người ta suy nghĩ rõ ràng thì tinh thần tốt lên chỉ là chuyện trong chớp mắt, lúc này ánh mắt Lâm Sở Sênh lại sáng như trước đây.
Dường như muốn bù đắp cho mấy ngày không ở cùng con, suốt cả buổi sáng, Lâm Sở đều chơi với Thẩm Đại, cho tới khi con bé ngủ cô mới chịu đi nghỉ ngơi.
Đến buổi tối, Lâm Sở Sênh chủ động yêu cầu bắn pháo hoa trong nhà.
Tuy Vân Ly gặp chuyện không may, nhưng trời nhà họ Thẩm còn chưa sập, không thể bởi vì sự mất mát của bản thân cô mà khiến tất cả mọi người cùng nhau gánh chịu nỗi đau này.
Một Lâm Sở Sênh như vậy sẽ càng khiến Thẩm Mặc đau lòng.
Cô đã nằm ba ngày rồi, đứng còn không vững, may mà có Thẩm Mặc đỡ, nếu không đã ngã tại chỗ rồi.
Lâm Sở Sênh đi tới trước mặt Thẩm Đại, ôm chầm lấy con bé, ôm thật chặt không muốn buông tay.
Tận mấy ngày rồi mới được mẹ ôm, Thẩm Đại vui vẻ huơ tay.
Cô nằm trên giường, nghĩ ngợi lung tung, không tập trung được gì cả.
Cô nhớ tới Vân Ly, vốn định muốn đi thăm, nhưng khi xoay người lại, cuối cùng cô vẫn không bỏ con lại được.
Đã vài ngày trôi qua, không thấy tin tức gì về Vân Ly, chứng tỏ Vân Ly vẫn còn sống.
Bởi vì cửa không đóng chặt, lại thêm Thẩm Mặc không nghe thấy tiếng gì ở trong phòng, anh tưởng hai mẹ con đều ngủ rồi cho nên nhẹ nhàng mở cửa ra để không làm ồn đến Lâm Sở Sênh.
Vừa khéo lại nhìn thấy động tác này của cô.
Thẩm Mặc không nhịn được nhắm mắt lại.
Lúc này Thẩm Mặc đang ở nhà làm việc, Lâm Sở Sênh thật sự không nắm được nữa, định đứng dậy đi nhìn Thẩm Mặc, nhưng cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định không đi nữa, một mình rảnh rỗi đi dạo ở trong nhà, cô mở tủ quần áo ra xem, nhìn thấy một gói hàng còn chưa mở, bên trên viết tên của Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh nhíu mày, cô không nhớ mình mua đồ từ lúc nào.
Cô tìm cây kéo, mở gói hàng ra, bên trong là màu đỏ tươi đẹp.
Lâm Sở Sênh vẫn chưa biết được là cái gì, bèn mở từng chút ra xem.
Nhìn bộ đồ ren gần như trong suốt, Lâm Sở Sênh chợt nhớ đây là bộ đồ mà cô mua để lấy lòng Thẩm Mặc.
Rõ ràng vào mấy ngày trước, cô còn có tâm tư suy nghĩ làm sao để có cuộc sống tốt hơn với Thẩm Mặc.
Sau khi ra ngoài, Lâm Sở Sênh từ từ lau sạch nước mắt, lúc vừa lau xong, cô như biến thành một con người khác.
Ở trong phòng bệnh, Lâm Sở Sênh chỉ là một người bạn khổ sở.
Còn bên ngoài phòng bệnh thì cô chính là Lâm tổng, một người phụ nữ mạnh mẽ có thể chống đỡ một vùng trời.
Thẩm Mặc lặng lẽ đi ra để lại không gian phát tiết cho Lâm Sở Sênh.
Có lẽ sẽ có người thấy bọn họ đối phó tàn nhẫn với kẻ địch, nhưng chỉ có Thẩm Mặc thấy được Lâm Sở Sênh là người trọng tình nghĩa, Lâm Sở Sênh đối xử thật lòng thật dạ với bạn bè.
Cho dù là Trịnh Điềm, Trương Nhất Nhất, hay là Vân Ly.
Bởi vì phải mất một khoảng thời gian nữa mới khôi phục được, cho nên Vân Ly chỉ có thể ăn một chút cháo.
Điều dưỡng lấy một cái bát rất nhỏ, đút cho anh ta từng muỗng cháo nhỏ giống như đút cho trẻ con.
Nghe nói đây là yêu cầu của bác sĩ, trong vòng một tuần đều phải ăn như thế.
Lúc đối diện với Lâm Sở Sênh, Thẩm Đại tướng Lâm Sở Sênh muốn ôm mình, lập tức vui mừng huơ tay.
Nhưng lúc bị đặt xuống đệm tập bò, con bé lại trề môi muốn khóc.
Thế nhưng đến cuối cùng, con bé lại không khóc mà chỉ hít mũi, bò lên đệm, bò về phía Lâm Sở Sênh.
Ném hết đồ đã cắt xong, Lâm Sở Sênh lên giường nằm lần nữa, ngây người ta nhìn trần nhà.
Cho tới khi Thẩm Đại thức dậy, Lâm Sở Sênh lại ở trong trạng thái tràn đầy sức sống, ôm con chơi đùa.
Cô đã có lỗi với một người bạn rồi, cô không thể có lỗi với một người nào nữa.
Sau đó Vân Ly cười giễu rồi đột nhiên hét lên:
Đi ra ngoài, đi ra ngoài!
Lâm Sở Sênh giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy vết thương của Vân Ly ứa máu bằng tốc độ có thể nhìn thấy được.
Lâm Sở Sênh hoảng sợ, vội vàng mới y tá đến xem.
Cũng không biết là vì đau hay là vì bản thân Vân Ly không muốn nói chuyện, dù sao thì sau khi la hét xong, Vân Ly liền nằm yên tại chỗ.
Nhưng anh vẫn làm theo lời Lâm Sở Sênh, nên náo nhiệt thì vẫn phải náo nhiệt.
Lâm Sở Sênh ôm con, đứng dưới pháo hoa cười rạng rỡ.
Cho dù nụ cười của cô là thật lòng hay giả dối thì vào giờ phút này, Thẩm Mặc đều muốn lưu giữ lại vĩnh viễn.
Y tá tới thay hết vải băng, Vân Ly vẫn cứ nằm nhắm mắt, thờ ơ với Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh nước mắt lưng tròng, Vân Ly đang trách cô, còn cô cũng đang tự trách mình.
Ngồi trong phòng bệnh của Vân Ly được một lát, thấy Vân Ly vẫn ở trong trạng thái như vậy, Lâm Sở Sênh chỉ có thể dặn dò điều dưỡng chăm sóc cho Vân Ly thật tốt rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đây chính là sức mạnh của con thơ! Vào giờ phút này, Lâm Sở Sênh thật sự cảm nhận được cái gọi là người làm mẹ thì sẽ kiên cường.
Coi như là vì con thì cũng phải kiên cường đứng lên.
Bởi vì cô là một vùng trời của con, cho dù là lúc nào thì cũng không thể sụp đổ.
Ra ngoài rồi, Lâm Sở Sênh chắc chắn phải biết được tình huống của nhà họ Vân.

Hiện giờ tro cốt của ba Vân vẫn chưa được đưa về huống chi là làm tang lễ.

Mà doanh nghiệp của nhà họ Vân về cơ bản là nằm trong trạng thái không có ai quản lý, cũng may mà nhà họ Vân không có bao nhiêu anh em, không loạn như nhà họ Thẩm, nếu không thì doanh nghiệp đã sụp đổ từ lâu rồi.

Còn về mẹ Vân, sau khi chịu cú sốc như vậy, cơ thể vốn đang khỏe mạnh không hiểu tại sao lại bị mắc một đống bệnh như cao huyết áp, tăng đường huyết, xơ gan gì gì đó.

Hiện giờ về cơ bản, một nửa thời gian trong ngày phải truyền nước.

Nói trắng ra là hiện tại nhà họ Vân không có ai làm chủ cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.