• 1,102

Chương 422: Định vợ


Loại đàn ông thế này thật sự khiến cho người ta khinh thường, giống như Lục Thượng Phong vậy.

Lúc này Vân Ly lại 8khóc! Khóc thành tiếng! Bởi vì không kéo Trương Nhất Nhất ra được, điều dưỡng phải đi ra ngoài gọi thêm người.
K3ết quả, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Vân Ly khóc, gào khóc giống như một đứa trẻ.
Còn về máu trong miệng,9 vì lăn qua lộn lại nên trên người cũng bắt đầu chảy máu, Vân Ly không hề có tâm tư quan tâm, cứ khóc mãi.
Anh ta đề nghị quay về Thượng Hải, Lâm Sở Sênh giữ anh ta lại, bởi vì vài ngày nữa là sinh nhật của Thẩm Đại, Lâm Sở Sênh muốn mời anh ta tới dự sinh nhật của con bé rồi đi.
Thật ra ban đầu Lâm Sở Sênh cũng hơi lưỡng lự, dù sao thì cả nhà bọn họ quây quần vui vẻ bên nhau, để Vân Ly thấy cảnh tượng đó sẽ khó tránh được việc khiến anh ta đau lòng.
Lâm Sở Sênh theo Vân Ly đi ra ngoài.
Hiện giờ mẹ Vân phải chống gậy đi, già tới mức nói là bà nội của Vân Ly cũng có người tin.
Suốt cả quá trình, anh ta đều khách sao giống như trước đây.
Nếu không phải nhìn thấy giường bệnh như đang nhắc nhở bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy thì thật đúng là có cảm giác mọi thứ vẫn như xưa.
Dường như chỉ trong chớp mắt, Vân Ly lại trở thành một nhà nghệ thuật có thể trò chuyện cả ngày với Lâm Sở Sênh.
Đây mới thật sự là Vân Ly, một Vân Ly khiến người ta kính trọng.

Sở Sênh, em hãy nghe anh nói hết.
Em không sai, thật sự không sai.
Thật ra ít nhiều gì mọi người ở đây cũng thấy lúng túng.
Mẹ Vân đến đây, hành động hay lời nói đều cứ như bà nội ruột của Thẩm Đại vậy.

Mời bác vào nhà, cuối cùng cũng chờ được bác tới rồi.
Lâm Sở Sênh vừa nói vừa dẫn mẹ Vân đi vào.
Đương nhiên, lời nói này chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, dù sao cũng không thể hỏi tại sao bà lại tới đây, như vậy thì có vẻ không dễ nghe cho lắm.
Thẩm Đại nhìn Lâm Sở Sênh không lên tiếng.
Mẹ Vân kéo Thẩm Đại lại,
Bà nội rất muốn bể cháu, nhưng bà nội vô dụng, không bể được, sợ làm cháu ngã.
Tuy nói thì nói như vậy nhưng bà không hề có ý buông Thẩm Đại ra.
Mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, không thể tiếp tục muốn làm gì thì làm nữa.

Vân Ly.
Lâm Sở Sênh hé môi nhưng lại không biết nên nói gì, giữ người lại cũng không được, mà chúc cơ thể khỏe mạnh cũng không có ý nghĩa.
Vân Ly không gò bó giống như Lâm Sở Sênh, anh ta có vẻ thoải mái hơn,
Rồi cũng sẽ có lúc phải đi thôi, chỉ có điều lần này sau khi anh đi thì chúng ta sẽ thật sự là bạn bè.
Nhắc tới bà nội ruột, ngày hôm qua mẹ Thẩm có gọi điện thoại đến, nhưng cũng chỉ chúc Thẩm Đại sinh nhật vui vẻ rồi cúp máy luôn.
Suốt cả quá trình, dường như bà không hề nói chuyện với con trai mình, chỉ như một người đã dùng rất nhiều tiền nhang đèn.
Đợi qua sinh nhật của Thẩm Đại, bọn họ sẽ ra nước ngoài nghỉ phép, chơi thật vui vẻ với Thẩm Đại.
Bữa tiệc hôm nay cũng chỉ có Lâm Sở Sênh, Thẩm Mặc, Trương Nhất Nhất, Vân Ly, trợ lý đặc biệt của Thẩm Mặc và một vài người khá thân thiết.
Cô lắc đầu, nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hay không, làm sao Vân Ly như thế này có thể nói ra lời như vậy được.
Lâm Sở Sênh biết được chuyện Trương Nhất Nhất đánh Vân Ly đến phát khóc.
Hiện giờ Vân Ly có rất nhiều thời gian, Vân Ly học cách xử lý chuyện của Vân Thị, mỗi khi có gì đó khó quyết định, Vân Ly đều nhờ Lâm Sở Sênh giúp đỡ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà Vân Ly đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Thật ra em không hề có một lý do nào để tự trách mình cả, bởi vì chuyện này không thể trách em được.
Mấy ngày qua, anh cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi.
Có điều Thẩm Đại vẫn còn đang sốt, Lâm Sở Sênh chắc chắn không thể đi thăm Vân Ly được.
Cô cũng không để Trương Nhất Nhất đi thăm Vấn Ly nữa, tránh hai người lại đánh nhau.
Trong phòng khách nhà họ Thẩm chất đầy bóng bay mà Thẩm Đại thích chơi, tất cả được bày biện giống như một khu vui chơi của trẻ em.

Bà Vân tới rồi.
Lúc mọi người đang cười nói, người giúp việc tới báo với Lâm Sở Sênh.
Thật ra anh rất khâm phục Linda, cô ấy dùng sự hào hiệp của mình thắng được sự kính trọng của người mà cô ấy quan tâm.
Anh cũng muốn giống như cô ấy, sống như một con người.
Vân Ly đã nói đến mức này rồi, Lâm Sở Sênh cũng không cần thiết phải nói thêm gì khác nữa.
Đương nhiên cho dù có tổ chức tiệc nhỏ thì cũng phải sử dụng những thứ tốt nhất.
Hơn nữa Thẩm Mặc cũng đã sắp xếp xong xuôi hết cả.
Ai ngờ Vân Ly lại sảng khoái đồng ý, khiến Lâm Sở Sênh cũng không tiện nói gì.
Đến sinh nhật một tuổi của Thẩm Đại, Lâm Sở Sênh không tổ chức lớn như tiệc một trăm ngày.

Tới rồi à?
Vân Ly cúi đầu nói một câu, tựa như không dám nhìn Lâm Sở Sênh.
Anh ta vội bảo người giúp việc lấy ghế cho cô, rồi mời cô ngồi xuống.
Chỉ có điều lúc đi ngang người giúp việc, cô lặng lẽ dặn dò người giúp việc chú ý nhiều một chút.
Không phải là Lâm Sở Sênh phản ứng quá mức, vấn đề là trước kia mẹ Vân cũng đã để lộ rõ tâm tư của mình.
Anh thừa nhận anh thích em, nhưng vì cơ thể của mình, anh muốn dựa vào em.

Thấy Vân Ly nghiêm túc như vậy, Lâm Sở Sênh lập tức muốn an ủi, nhưng mới vừa thốt ra một tiếng, Vân Ly đã xua tay, ý bảo Lâm Sở Sênh không cần nói nữa.
Ít nhất hôm nay tinh thần của Vân Ly rất tốt, không cần điều dưỡng chăm sóc.
Anh ta gọt táo, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Lâm Sở Sênh, trong một giây phút thoáng qua, trên mặt Vân Ly xuất hiện vé luông cuồng.
Tuy Lâm Sở Sênh vẫn cứ mãi bận lòng vì Vân Ly không thể khỏe mạnh hoàn toàn được, nhưng khi thấy Vân Ly có thể phấn chấn lên, trong lòng cô ít nhiều gì cũng thoải mái hơn một chút.
Những ngày sau đó, Lâm Sở Sênh vẫn ngày ngày đến thăm Vân Ly, chỉ là rất ít trò chuyện về nghệ thuật, phần lớn thời gian Vân Ly đều nhờ Lâm Sở Sênh chỉ bảo.
Thấy Vân Ly khách sáo như thế, Lâm Sở Sênh không biết nên nói gì cho phải.
Cô có lòng xin lỗi thay cho Trương Nhất Nhất, lại cảm thấy không được hay lắm, dù sao thì phần lớn đàn ông đều cần giữ thể diện.
Tuy ít người nhưng lại có vẻ náo nhiệt hơn trước kia.
Một đám người vây quanh chơi đùa với Thẩm Đại, làm cho con bé phấn khích cười mãi không thôi.
Lâm Sở Sênh và Vân Ly, mỗi người đi một bên, dìu mẹ Vân vào nhà.
Hôm nay sắc mặt của mẹ Vân khá tốt, ít nhiều gì cũng có ý cười,
Nghe nói hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của Thẩm Đại, tối ở nhà cũng ngồi không yên, nếu đứa bé không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng bà nội.
Mẹ Vân nói xong liền đưa gậy chống cho người giúp việc ở bên cạnh cấm, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Thẩm Đại.
Trương Nhất Nhất đứng ở cửa một lát rồi gãi đầu chuẩn bị rời đi, cô thật sự không chịu nổi nữa.
Chỉ có điều lúc xoay người, Trương Nhất Nhất nghe thấy Vân Ly nói một câu:
Cô nói đúng.
Trương Nhất Nhất quay đầu nhìn lại, Vân Ly vẫn đang khóc.
Đợi thêm một thời gian nữa, thời tiết ấm lên, anh sẽ quay về Thượng Hải.
Mẹ anh cân anh, gia đình anh cần anh.
Hai người ngồi thêm một lát, Lâm Sở Sênh rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian đều là Vân Ly nói.
Anh ta nói đủ chuyện, kế một vài chuyện trước kia, kể về tương lai mà anh ta mong muốn, kế về sở thích nghệ thuật của anh ta.

Cái gì?
Vân Ly ở bên cạnh còn tỏ ra ngạc nhiên hơn cả Lâm Sở Sênh
Tại sao mẹ tôi cũng tới đây?

Mau mời bác gái vào đi.
Lâm Sở Sênh lập tức nói rồi cười nhìn Vân Ly,
Chắc là nhớ anh nên tới thăm anh đấy mà, vừa khéo nhân cơ hội này vui vẻ một chút.
Thấy Lâm Sở Sênh nghĩ thoáng như vậy, Vân Ly cũng chỉ cười ứng phó, nhưng rõ ràng là anh ta có suy nghĩ khác.
Lâm Sở Sênh bắt gặp phản ứng của Vân ly, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, thậm chí còn chủ động ra cửa đón mẹ Vân.
Cả đá6m người dìu Vân Ly lên giường, Vân Ly từ chối người khác giúp anh ta xem vết thương, chỉ khóc không thôi.
Một ng5ười đàn ông to xác gào khóc như một tên ngốc to con ở chỗ này, Trương Nhất Nhất thật sự không thể chấp nhận được, Vân Ly khóc tới mức khiến cô cảm thấy phiền lòng.
Một tuần lễ sau, Thẩm Đại khỏe lại hẳn, lúc này Lâm Sở Sênh mới lại đi thăm Vân Ly.
Lần này Vân Ly không còn giống những lần trước nữa.
Hai người im lặng một lúc thì Vân Ly lên tiếng trước, anh ta nhỏ giọng nói một câu:
Xin lỗi.
Lâm Sở Sênh chợt ngẩng đầu, vội vàng xua tay.
Vân Ly vừa mở lời xong, dường như những lời còn sót lại cũng dễ nói ra hơn,
Xin lỗi Sở Sênh, thật ra cô Trương nói rất đúng, anh quá ích kỷ.
Sau khi mấy người đứng dậy, cứ tưởng rằng chuyện này coi như qua rồi, ai ngờ mẹ Vân lại lấy ra một cái hộp,
Bé Thẩm Đại, đây là quà bà nội tặng cháu, là đồ gia truyền của tổ tiên nhà họ Vân, bà nội tặng cho cháu, chờ khi cháu lớn lên thì đeo vào nhé.
Nói xong mẹ Vẫn cứ như vậy mà nhét cái hộp vào trong lòng Thẩm Đại.

Chuyện này không được đâu, món quà quý giá như vậy, Thẩm Đại không thể nhận được.
Bởi vì hiện giờ bà không thể mặc đồ có màu sắc rực rỡ, cho nên bà mặc một bộ đồ vải lanh màu xám.
Có điều bà chọn màu son môi khá là tươi tắn, trông không đến mức già nua lẩm cẩm.
Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mặc, Thẩm Mặc lập tức ngồi xổm xuống kéo tay của Thẩm Đại,
Cục cưng ngoan,gọi bà đi con.
Dù sao thì Thẩm Mặc cũng là đàn ông, anh vừa ngồi xuống kéo tay Thẩm Đại, mẹ Vân chắc chắn phải buông con bé ra.
Thẩm Đại vừa được tự do liền nhanh chân chạy vào trong lòng Thẩm Mặc, để cho anh ôm mình.
Bây giờ Lâm Sở Sênh bảo vệ Thẩm Đại rất kĩ, cho dù thỉnh thoảng đăng ảnh chụp, cũng chỉ là bóng lưng gì gì đó.
Dù sao con bé cũng càng ngày càng lớn, ba tuổi có thể đi học rồi, lỡ để kẻ xấu nhận ra lại khiến chúng gây phiền phức.
Bác có thể tới đây đã là món quà tốt nhất dành cho con bé rồi.
Lâm Sở Sênh vội vàng lấy cái hộp đặt lại vào tay mẹ Vân.

Mẹ Vân đã nói rất rõ rằng đây là đồ gia truyền của nhà họ Vân, không phải cho con trai thì chính là cho con dâu, bây giờ lại cho Thẩm Đại là sao chứ? Định để Thẩm Đại làm con dâu của Vân Ly hay sao? Cho dù Vân Ly không thể sinh con thì cũng có thể nhận con nuôi.

Hoặc là nói mẹ Vân mượn tay Thẩm Đại để đưa thứ này cho Lâm Sở Sênh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.