• 1,108

Chương 434: Kết thúc


Sao có thể bảo người giúp việc nghe theo anh ta mà chẳng ai lên tiếng nói gì.

Hôm đó Vân Ly đã tâm sự rất nhiều với Trương Nh8ất Nhất.

Thật ra từ khi Trương Nhất Nhất đánh Vân Ly, anh ta đã nghĩ cẩn thận rồi, thấy Lâm Sở Sênh vì chuyện của mình mà bạ3n trước bận sau, lo lắng đến mức dần trở nên hao gầy, Vân Ly cũng cảm thấy sốt ruột, đau lòng.
Bây giờ tôi vẫn chưa thể đối mặt với chị ấy, đợi đến khi nghĩ thông rồi tôi sẽ quay lại.
Trước khi rời đi, bác sĩ Lục đã nói như vậy với Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc cũng tôn trọng ý kiến của bác sĩ Lục, dù sao thì ai cũng cần có thời gian để thích nghi.
Đối với Lâm Sở Sênh mà nói, thật ra cô chỉ cần biết là em trai mình đang sống tốt là đủ rồi.
Kể cả chuyện Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đã sớm biết được hành động và thân phận thật của bác sĩ Lục.
Tuy Thẩm Mạc không hiểu tại sao khuôn mặt bác sĩ Lục lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng cảm giác quen thuộc sẽ luôn lộ ra trong vô thức, mà Lâm Sở Sênh lại mạnh dạn đặt ra giả thiết, rồi cho người đi lấy tóc của bác sĩ Lục về để so sánh.
Gen của chị em ruột chắc chắn sẽ có rất nhiều điểm tương tự.
Thẩm Đại cũng biết chuyện Lâm Sở Sênh mang thai, cô bé tỏ ra mong chờ đứa bé này còn hơn cả Lâm Sở Sênh, suốt ngày gọi em trai, em trai.
Vì Trương Nhất Nhất thường xuyên gọi điện thoại, sau khi biết rõ cô ấy sống rất tốt, Lâm Sở Sênh cũng không còn nhớ nhung gì nữa.
Thi thoảng Lâm Sở Sênh cũng có nhớ đến Vân Ly, nhưng rồi cô cũng chỉ lặng lẽ thở dài chứ không có cảm xúc nào khác nữa.
Lâm Sở Sênh đối xử với Thẩm Vân không khác gì mẹ kế, vừa cai sữa là cô đã chẳng để ý gì đến cậu bé, chỉ bận rộn lo làm việc từ thiện.
Nhưng mà điều khiển Thẩm Mạc buồn bực đó chính là Thẩm Vẫn cứ bị Thẩm Đại đánh, chủ yếu là vì Thẩm Vân không theo kịp Thẩm Đại, nhưng vẫn cứ bám lấy cô bé, cô bé phiền quá nên cứ thể đánh Thẩm Vân.
Bị đánh như vậy, Thẩm Vân cũng rất ấm ức nhưng cậu bé cũng chỉ khóc một trận rồi thôi, một lúc sau lại dính chặt lấy Thẩm Đại.
Trên đó viết cô ấy đã gặp được đúng người, kết hôn rồi nhận nuôi một đứa bé.
Lâm Sở Sênh bật cười, cuối cùng cô cũng thấy được Trương Nhất Nhất hạnh phúc rồi.
Nhưng cô lại không biết rằng Trương Nhất Nhất sẽ chẳng bao giờ nói cho cô biết người cô ấy cưới là ai.
Dưới ánh nắng rực rỡ, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc thong thả đi dạo trong sân, lúc này hai người đều cảm thấy thật may vì cả hai vẫn còn bên nhau.
Cuộc sống này không dễ dàng, cũng may là cả hai đã vượt qua được, cuộc sống sau này rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Râm.
Sở sinh học đã mất một tháng để nghiên cứu ra kết quả, nhưng chị biết rõ em là thiên tài y học, em đã biết trước là nó có độc tính gì? Tại sao lại ra tay với chị nặng như vậy?
Lâm Sở Sênh nói một hơi rất dài, nhưng thật ra cô đã đau đến mức tay run lên bần bật.

Mau chuyển bình oxy đến, cô mau sinh đi, nếu không thì cả cô và đứa bé đều sẽ gặp nguy hiểm đấy!
Bác sĩ đỡ đẻ không nhịn được hét lớn, nếu nhỡ chẳng may có điều gì bất trắc thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn việc quấy rầy cuộc gọi của Lâm Sở Sênh rất nhiều.

Chị cứ sinh con trước đã, có chuyện gì thì để đứa bé sinh ra rồi nói sau.
Bác sĩ Lục bên kia cũng bắt đầu trở nên sốt ruột.
Mặc dù không phải là tình yêu oanh liệt gì, nhưng hai người vẫn giữ gìn lễ tiết tương kính như tân.
Có lẽ bà đồng kia nói cũng đúng, đời này, Trương Nhất Nhất không thuận về đường hôn nhân, cho dù cưới Vân Ly thì cô cũng chỉ là một quả phụ mà thôi.
Nhưng mà sao có thể nói đây là điểm xấu chứ? Bạn bè cũng tốt mà vợ chồng cũng vậy, ít ra thì Trương Nhất Nhất cũng biết, trong thế giới không còn người thân nào này, dù cô có bận bịu muộn đến mấy thì chắc chắn sẽ có một gia đình đang đợi cô.
Mặc dù Thẩm Mạc không có ý thiên vị ai, nhưng thấy con mình ngoan ngoãn chịu đòn, anh vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng mà lại chẳng thể nói gì được, cũng chẳng thể dạy con mình đi đánh con gái, chỉ có thể buồn phiền trong lòng.
Hơn nữa Thẩm Vân càng lớn thì lại càng không có vẻ gì là giống con trai của Thẩm Mạc, chậm chạp rồi suốt ngày cười tủm tỉm.
Tính tình cậu bé rất tốt, nhất là đối với Thẩm Đại, cậu bé tốt đến mức chẳng còn gì để nói.
Còn về chuyện của bác sĩ Lục thì Thẩm Mạc đã ra mắt xử lý, anh dẫn bác sĩ Lục đi thăm đội tuần tra biển của mình.
Bao năm qua, Lâm Sở Sênh chưa bao giờ từ bỏ việc đi tìm anh ta.
Hơn nữa Thẩm Mạc cũng kể cho bác sĩ Lục nghe về nỗi nhớ của Lâm Sở Sênh dành cho em trai mình.
Nhưng mà bệnh này là bệnh cả 9đời, Vân Ly không thể giả vờ khỏi rồi để Lâm Sở Sênh không cần khổ vì mình nữa.
Cách làm duy nhất chính là để Lâm Sở Sênh gh6ét anh ta.
Trương Nhất Nhất cũng từng khuyên nhủ Vân Ly rằng không cần phải tuyệt tình như vậy, nhưng anh ta cũng nói rất có5 lý,
Trái tim Lâm Sở Sênh như tấm gương sáng, tôi làm nhiều chuyện như vậy sao cô ấy lại không phát hiện ra điều gì chứ? Lại còn vô tư đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi cũng cảm thấy áy náy.
Về đến chỗ ở của Vân Ly, mẹ Vân đã chuẩn bị xong bữa tối, thật ra mẹ Vân cũng không hề máu lạnh với Vân Ly, bà chỉ phối hợp với Vân Ly mà thôi.
Con trai mình nặng tình như vậy, bà cũng rất đau lòng.
Nhưng mẹ Vân cũng thấy tự hào vì con trai bà chính là đàn ông chân chính, là quân tử, là người đáng nể nhất.
Trương Nhất Nhất là người nóng tính, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng Trương Nhất Nhất quát tháo Vân Ly chậm chạp, nhưng Vân Ly rất tốt tính, anh ta chẳng bao giờ nổi giận.
Dần dần mỗi lần Vân Ly vẽ tranh đều có thêm một bóng người, là bóng của một cô gái vào đó.
Mẹ Vân cũng từng bị thương nên qua đời rất sớm, trước khi ra đi, bà kéo tay của Vân Ly và Trương Nhất Nhất đặt lên nhau.
Bác sĩ đỡ đẻ sốt ruột đến mức cuống hết cả lên, cuối cùng Lâm Sở Sênh mới chịu lên tiếng,
Giúp tôi gọi điện cho bác sĩ Lục.
Bác sĩ đỡ đẻ cũng không dám từ chối, lập tức gọi điện.
Bác sĩ Lục đang đợi ở bên ngoài, đề phòng nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì anh ta còn chỉ đạo ý kiến.
Nghe nói là Lâm Sở Sênh gọi điện, anh ta vội vàng ấn nghe:
Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?
Anh ta căng thẳng hỏi một câu.
Sau khi mở lòng, bác sĩ Lục cũng kể lại những lai lịch thật sự của mình.
Thật ra anh ta đang sống thay cho người khác, đúng là có một người được cặp vợ chồng nước ngoài nhận nuôi, nhưng sau đó không may đã qua đời.
Mà người kia lại vô tình cứu được bác sĩ Lục, sau này phát hiện ra bác sĩ Lục là thiên tài trong giới y học nên đã ra sức bồi dưỡng.
Trương Nhất Nhất báo tin bình an cho Lâm Sở Sênh, sau đó ở lại chỗ của Vân Ly.
Bình thường Trương Nhất Nhất xử lý xong công việc ở công ty mình thì sẽ giúp mẹ Vân giải quyết chuyện công việc, cuộc sống cũng rất thoải mái.
Trương Nhất Nhất cứ ở như vậy mà không hề nhắc đến chuyện rời đi, mẹ con họ Vân cũng chẳng nói gì đến, cứ thế cô đã sống chung với họ rất nhiều năm.
Nhưng người này lại khá biến thái, có thể là sợ người nhà của bác sĩ Lục tìm ra anh ta, nên đã phẫu thuật thẩm mĩ cho anh ta rồi bắt anh ta sống thay cho một người đã chết.
Khuôn mặt là giả, tuổi cũng là giả.
Bình thường người này quản bác sĩ Lục rất chặt, rất ít khi để anh ta tiếp xúc với người khác, hơn nữa còn định kì tiêm cho anh ta một loại thuốc phiện khiến người ta để mê do chính người đó nghiên cứu điều chế ra để cho bác sĩ Lục không thể rời khỏi mình.
Khi quay lại, Thẩm Mạc cũng đã từng hỏi Lâm Sở Sênh, nếu bác sĩ Lục không nhắc đến chuyện tha thứ thì cô có thật sự không sinh con không, Lâm Sở Sênh lườm anh:
Đối với những chuyện đặc biệt thì phải dùng những cách đặc biệt để giải quyết chứ.
Nếu như không làm vậy thì chỉ sợ thằng bé sẽ chẳng bao giờ chịu mở lòng.
Một khi em trai em đã nghĩ là em sai thì dù em có moi tim ra đặt trước mặt nó, nó cũng sẽ nghĩ màu đỏ trên đó là do màu nhuộm lên.
Nhưng mà đúng là đã có người cứu anh ta, chỉ có điều người đó không phải là một chị gái bị bệnh hiểm nghèo mà là Cam Như Ý.
Sau khi biết Cam Như Ý gặp chuyện không may, bác sĩ Lục đã về nước, đồng thời anh ta cũng đã nghĩ cách để đưa Cam Như Ý ra khỏi bệnh viện.
Anh ta thật sự rất hận Lâm Sở Sênh, anh ta cảm thấy bây giờ cô sống rất sung sướng, vậy mà lại bỏ mặc em trai mình sống chết bên ngoài.
Cả đời này tôi đã trở thành vết thương trong lòng Lâm Sở Sênh rồi, sau này nếu tôi sống thuận buồm xuôi gió được thì tốt, nhưng ngộ nhỡ chẳng may tôi gặp chuyện gì thì người bị giày vò nhiều nhất vẫn là Sở Sênh.
Tôi yêu cô ấy, sao có thể nhẫn tâm như vậy được?
Nghe anh ta nói thế, Trương Nhất Nhất cũng chẳng biết phải phản bác lại thể nào.
Đúng vậy, Trương Nhất Nhất cũng thấy rõ nỗi đau của Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh vẫn còn đang hoảng sợ thì Thẩm Vân đã mất kiên nhẫn nói một câu,
Nếu không có việc gì thì con đi trước đây.
Nói xong cậu bé liền chạy ra ngoài.
Lâm Sở Sênh nhìn sang, hóa ra là Thẩm Đại đã đi xuống lầu, Thẩm Vân ngay lập tức nịnh nọt đưa cho Thẩm Đại một cốc nước:
Thời tiết nóng như vậy, Tiểu Đại uống nhiều nước vào.
Sau khi hiểu chuyện, Thẩm Vân không còn gọi Thẩm Đại là chị nữa.
Thấy cảnh này, trong đầu Lâm Sở Sênh chỉ có một câu, đó chính là có vợ quên mẹ.
Lâm Sở Sênh nắm chặt lấy thành giường, đau đến mức trắng bệch mặt ra, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi anh ta:
Tại sao lại hận chị?

Gì cơ?
Bác sĩ Lục ở đầu dây bên kia không theo kịp tiết tấu của Lâm Sở Sênh.

Tại sao lại hận chị? Thật ra chị đã biết rõ từ lâu rồi, trước kia khi chị dạy dỗ Thẩm Phong, chị đã nhìn thấy em rồi, em đã theo dõi chị.
Còn nữa, thuốc mà em đưa cho chị, nếu hai loại thuốc ấy mà gặp nhau thì sẽ xuất hiện triệu chứng tử cung lạnh.
Cho nên cô đã đồng ý với Vân Ly.
Vân Ly nói là anh ta yêu Lâm Sở Sênh, cuối cùng thì anh ta cũng có tư cách hùng hồn nói ra tiếng yêu.
Vì yêu sâu đậm nên mới chọn cách buông tay, vì yêu nên mới chọn cách để cho Lâm Sở Sênh quên anh ta.
Bác sĩ Lục lập tức đi thẳng đến đập cửa phòng sinh:
Lâm Sở Sênh, chị nghe cho rõ đây, tôi oán chị, tôi trách chị đã để lạc mất tôi, tôi trách chị vì chị là chị của tôi nhưng lại để tôi làm cô nhi nhiều năm như thế, tôi quay về trả thù chị đấy! Lâm Sở Sênh, chị nghe cho rõ đây, tôi muốn trả thù, chị nợ tôi, chị phải đền bù lại cho tôi, cho nên chị phải sống cho tốt để đền bù cho tôi!
Bác sĩ Lục vẫn cố đập cửa thật mạnh:
Lâm Sở Sênh, chị có nghe thấy không hả, tôi muốn chị sống thật tốt, tôi muốn chị đền bù cho tôi!
Bên trong Lâm Sở Sênh dần dần nhếch miệng, cuối cùng cô cũng buông ra được rồi, lúc này Lâm Sở Sênh mới dồn sức vào chuyện sinh con.
Bên ngoài, bác sĩ Lục dựa vào cửa, bật khóc nức nở.
Thật ra bản lý lịch kia của anh ta là giả, tuổi cũng không đúng.
Mấy năm qua Trương Nhất Nhất luôn định kì gửi đồ về cho cô, đa số là đặc sản hoặc vài ba món đồ chơi mà cô ấy thấy thú vị.
Lúc này thì có thêm một bức ảnh.
Đó là tấm ảnh chụp Trương Nhất Nhất ôm một đứa bé, cười rạng rỡ trên cánh đồng cỏ.
Còn về việc không thể làm chuyện vợ chồng thì sau khi trải qua hai mối tình thất bại, Trương Nhất Nhất cũng chẳng quan tâm đến mấy việc này nữa rồi.
Tất nhiên, đây là những chuyện của sau này.
Bụng Lâm Sở Sênh lớn lên từng ngày, sau khi nghe lời bác sĩ Đông y, cuối cùng cô cũng không xuất hiện vấn đề bất thường gì nữa, tinh thần cũng tốt lên.
Vừa nghĩ như vậy, cô liền lóe lên một suy nghĩ, nếu như hai đứa có thể thành đối thật thì cũng là một chuyện tốt, vậy thì cả hai đứa có thể ở bên cạnh cô mãi mãi.
Còn về phần thân thể của Thẩm Đại thì cùng lắm là bịa ra một thân phận mới, người ngoài có tin hay không cũng không quan trọng, dù sao thì cuộc sống của mình mà, mình sống thoải mái là được.

Trương Nhất Nhất gửi đồ cho em này.
Lâm Sở Sênh đang ngẩn người nghĩ ngợi thì Thẩm Mạc đã đi đến từ phía sau.

Không!
Lâm Sở Sênh hét lớn,
Chị không biết rốt cuộc chị đã làm sai điều gì mà lại khiến em phải hận chị đến thế, nếu như chị sai thật thì chị sẽ đền bù cho em bằng một xác hai mạng, em trai của chị
Bốn từ cuối cùng, Lâm Sở Sênh gằn xuống rất nặng.
Bác sĩ Lục sững người, cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng biết rồi, anh ta không nhịn được buông thõng tay xuống, nhất là khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong, anh ta lại chẳng cầm nổi điện thoại nữa.
Không biết từ bao giờ mà nước mắt đã lăn dài trên mặt anh ta.
Đây là chị ruột của anh ta, cuối cùng lại bị anh ta ép chết, bản thân anh ta cũng không biết là rốt cuộc mình đang làm gì nữa.
Anh ta chỉ có thể ngồi xổm ngoài cửa, yên lặng cầu nguyện cho Lâm Sở Sênh có thể sinh con thuận lợi.
Còn về phần Thẩm Mạc thì chắc chắn là anh cũng yêu cầu đi vào theo, nhưng mà vừa vào trong, anh đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh, mãi đến khi Lâm Sở Sênh sinh con xong, Thẩm Mạc vẫn còn ở trong đó, cuối cùng đến khi mọi người lên tiếng tìm anh thì mới phát hiện ra là không thấy anh đâu.
Thẩm Mạc cảm thấy đây chính là việc đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời mình.
Có chuyện lớn lao nào mà anh chưa từng thấy, vậy mà bây giờ lại bị cảnh người phụ nữ của mình sinh con dọa đến mức ngất xỉu.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì anh còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa? Nhất là khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc liên thấy cực kì đau đầu, vì thế nên anh đã không nói chuyện với cô mấy ngày liền.
Bác sĩ Lục đã phải sống cực kì cẩn thận bên cạnh tên biến thái trong ngành y học đó, cuối cùng khó khăn lắm anh ta mới nghiên cứu ra được kháng thể cho loại thuốc này, rồi ra tay giết người đó và quay về nước.
Vì những trải nghiệm bi thảm này nên bác sĩ Lục quay ra hận người chị đang sống rất sung túc của mình, nhưng vì sức mạnh của sự sống mà anh ta lại nghi ngờ.

Tôi không thể hứa với anh rằng tôi sẽ không oán hận chị ấy nữa, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh vì đã nói cho tôi biết rằng người thân của tôi vẫn nhớ thương đến tôi.
Nhưng điều đáng mừng nhất là anh đã có con của mình, nói đúng hơn thì Lâm Sở Sênh đã sinh cho anh một đứa con trai, coi như anh cũng được an ủi phần nào.
Tên của con trai là do Lâm Sở Sênh đặt, lần trước hai người phải suy nghĩ rất kĩ mới đặt được tên cho Thẩm Đại, lần này thì lại tùy tiện hơn rất nhiều, cứ thể gọi cậu bé là Thẩm Vân, đồng âm với từ ngất xỉu, để kỷ niệm cho phản ứng của Thẩm Mạc.
Vân và ngất xỉu có âm đọc gần giống nhau là /yun/ Vì thế mà Thẩm Mạc đã kháng nghị rất nhiều lần, nhưng lần nào anh kháng nghị cũng không có hiệu quả.
Sau khi nghe những lời này, tất cả mọi người đều im lặng rồi sau đó lại cười như điên.
Bà chủ sinh con, ông chủ bị dọa sợ đến mức ngất xỉu, m nó chứ, đây là chuyện hài à? Sau khi Lâm Sở Sênh biết chuyện này, cô đã cười đến mức đau bụng vài ngày liền, trước kia khi Trịnh Điềm sinh con, Cam Cửu đã căng thẳng đến mức làm ra mấy hành động quá đà.
Lúc đó Thẩm Mạc còn nói là chắc chắn mình sẽ không giống như Cam Cửu, đúng là anh không đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc như Cam Cửu, mà là ngất xỉu luôn, còn phân biệt cái khỉ gì chứ?
Gõ cửa nhà vệ sinh mãi cũng không có ai ra mở, cấp dưới không nhịn được đánh phá cửa từ bên ngoài.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Mạc đột nhiên ngã xuống, hơn nữa còn nhắm mắt.
Lúc ấy tất cả mọi người còn tưởng là Thẩm Mạc bị ai đó tính kể liền đưa anh đi làm kiểm tra sức khỏe, kết quả là chẳng có gì cả, cuối cùng bác sĩ suy đoán có thể là vì Thẩm Mạc quá căng thẳng nên bị ngất đi thôi.
Trị giá một trăm triệu.
Hơn nữa Lâm Sở Sênh cũng rất hay quyên góp, trong khoảng thời gian ngắn, cô đã trở thành nhà từ thiện ai cũng biết.
Thẩm Vân tròn một tuổi, Lâm Sở Sênh đã trở thành đại biểu, hơn nữa đại lễ đường còn đặc biệt trao cho cô danh hiệu rất đáng vinh dự là nhà từ thiện kiệt xuất.
Đây chính là việc chưa từng có trong lịch sử cận đại.
Chẳng mấy chốc mà danh tiếng của Lâm Sở Sênh đã không thua kém gì Thẩm Mạc, dường như cũng chẳng còn ai nghĩ Lâm Sở Sênh là một bà nội trợ bình thường nữa.
Vốn dĩ Thẩm Mạc còn tưởng là Lâm Sở Sênh quan tâm đến Thẩm Đại như vậy thì chắc hẳn cô cũng sẽ rất tận tình với con ruột của mình, nào ngờ là mọi chuyện lại khác hẳn.
Đứng đón gió, mắt Vân Ly ngập nước mắt.
Trước kia anh ta hay khóc không phải là vì nỗi đau trên người mà là vì anh ta không thể rời xa khỏi thế giới của Lâm Sở Sênh, trở thành người Lâm Sở Sênh không bao giờ muốn nhắc đến nüa.
Thấy Vân Ly đau lòng như vậy, Trương Nhất Nhất ôm lấy anh ta như một người bạn thân.
Thời gian dần dần trôi đi, mặc dù bác sĩ Lục đã đi rồi nhưng Lâm Sở Sênh vẫn không thể mặc kệ anh ta được, cô cho người theo sát anh ta, không có việc gì thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Mặc dù bác sĩ Lục không nói nhưng hôm đầy tháng Thấm Vân, anh ta vẫn cho người cầm quà tới để bày tỏ thái độ của mình.
Hơn nữa bác sĩ Lục cũng đã nói sau này anh ta chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường, thật ra anh ta cũng đã tích góp được không ít tiền, toàn bộ số tiền ấy đã được làm từ thiện dưới danh nghĩa của Lâm Sở Sênh.
Có lần Thẩm Mạc còn buồn phiền đến mức muốn đi xét nghiệm xem rốt cuộc cậu con trai này có phải là con của mình hay không? Mãi đến năm Thẩm Vận được năm tuổi, cậu bé đánh một cậu nhóc học cùng mẫu giáo đến mức bị chấn động não, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc mới bị dọa sợ.
Tất nhiên lúc đó Lâm Sở Sênh cũng hỏi Thẩm Vân lý do là gì, kết quả Thẩm Vân lại bình tĩnh trả lời,
Tiểu Đại cảm thấy con không đủ đàn ông, con đang muốn tìm cơ hội để thể hiện, ai bảo thằng nhóc kia không có mắt nhìn tự lao ra trước họng súng.
Nói xong cậu bé còn liếc nhìn Lâm Sở Sênh,
Hơn nữa con còn nghe nói là mấy hôm trước dì của thằng nhóc này không có mắt nhìn, muốn quyến rũ ba con, mẹ cũng giận lãm còn gì.
Thôi thì dì làm cháu chịu, coi như dạy cho nhà bọn họ một bài học.
Nghe Thẩm Vân nói xong, Lâm Sở Sênh liền sửng sốt, cô không thể ngờ đây lại là những lời mà cậu con trai năm tuổi của mình có thể nói ra.
Khó khăn lắm em mới tìm lại được em trai mình, em không chơi nổi mấy trò mây mờ trăng tỏ đâu.
Tất nhiên Lâm Sở Sênh cũng không quên giải thích một câu:
Em cũng đã hỏi bác sĩ rồi, em cũng biết là làm thế trong tình huống nào thì không nguy hiểm.
Thấy nụ cười lém lỉnh của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc không nhịn được bật cười.
Lâm Sở Sênh thông minh thấu đáo như vậy, có lẽ trên đời này chẳng có việc gì là cô không xử lý được.
Chỉ tiếc là Lâm Sở Sênh sẽ không bao giờ biết rằng đôi mắt nhìn người rất chuẩn của cô lại nhìn nhầm một người, một người đàn ông yêu cô mãi mãi luôn lặng lẽ hi sinh vì cô.
Còn việc anh ta đóng vai bác sĩ có cốt cách cũng chỉ để cho Thẩm Mạc nhìn, mục đích chính là để tiếp cận Lâm Sở Sênh, sau đó ra tay với cô.
Thật ra bác sĩ Lục cũng biết chuyện Lâm Sở Sênh giết chết Thẩm Phong, cũng đã từng nghĩ đến việc muốn vạch trần cô, có điều khi đứng ở ngoài hành lang nghe cuộc đối thoại của Lâm Sở Sênh và cấp dưới, anh ta cũng biết là Lâm Sở Sênh nghi ngờ mình nên không ra tay nữa.
Nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ tình thâm, đột nhiên có một ngày Lâm Sở Sênh định bù đắp cho anh ta bằng một xác hai mạng, anh ta đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, thật sự rất sợ.
Trương Nhất Nhất cảm thấy trên đời này cô chỉ còn một người thân duy nhất là Lâm Sở Sênh, vì Lâm Sở Sênh, cô có phải làm gì cũng thấy đáng.
Suy cho cùng thì người đàn ông này vẫn khiến người khác đau lòng.
Anh ta đã không nỡ để Lâm Sở Sênh đau lòng, vậy hãy để Trương Nhất Nhất cô chăm sóc cho anh ta thay cho Lâm Sở Sênh vậy.
Còn về món đồ gia truyền Vân Ly để lại, một thời gian sau, Lâm Sở Sênh cũng quên đi, thời gian dần trôi qua, món đồ ấy cũng bị phủ đầy bụi, có lẽ cả đời này nó sẽ chẳng bao giờ được mở ra nữa.
Mấy ngày qua, điều duy nhất khiến Lâm Sở Sênh phải bận tâm chính là bản báo cáo kiểm tra, cô vẫn luôn tính toán xem phải xử lý nó ra sao.
Cuối cùng cũng đến ngày dự sinh, Lâm Sở Sênh nằm trên giường, nước ối đã vỡ, cơn đau ập đến từng đợt, Lâm Sở Sênh toát hết mồ hôi lạnh nhưng vẫn không chịu dùng sức.
Có vẻ như hai người cũng đã hiểu.
Cả hai cũng sẵn lòng cứ thể sống tiếp.
Vân Ly thương tiếc cho sự kiên cường của Trương Nhất Nhất, mà Trương Nhất Nhất thì đồng cảm và kính nể Vân Ly.
Khung cảnh tốt đẹp như vậy đột nhiên lại bị tiếng nổ mạnh phá hỏng.

Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc vội vã về nhà, từ xa đã thấy hai đứa bé đen xì đi ra, đến khi hai đứa nhóc đến gần, Thẩm Đại đáng thương ngẩng đầu lên,
Ba, mẹ, con đang nghiên cứu cách điều chế thuốc nổ, nhưng rõ ràng là nó không đủ mạnh mất rồi.

Tiểu Đại giỏi nhất!
Lâm Sở Sênh còn chưa kịp nói gì với hai đứa bé thì Thẩm Vân đã nhìn Thẩm Đại với vẻ mặt sùng bái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.