• 2,033

Q.3 - Chương 15: Long Thiên Tuyệt Trẻ Con Khả Ái


Số từ: 6257
Nguồn: tamvunguyetlau
Dùng hai ngày để xử lý hậu sự của Dương bà bà, tâm tình hai huynh đệ Long Thiên Tuyệt đều có chút tối tăm, trong cung trên dưới đều đi theo một bầu không khí trầm thấp.
Hách Liên Tử Phong được đích danh Vân hộ pháp làm bạn kiêm luôn giám thị, đi du ngoạn chung quanh, cũng chưa chính thức nói đến chuyện hợp tác.
Sáng sớm, Long Thiên Tuyệt từ trong phòng ngủ dần dần tỉnh lại, nghĩ đến người bên cạnh đã tìm lại được, khóe môi lay động, nhắm mắt vòng tay đưa, muốn đem người bên gối ôm vào lòng.

Phụ thân, sớm!

Thanh âm con nít phấn nộn chui vào trong tai, đồng thời ngửi thấy được một cỗ mùi sữa thơm non nớt, Long Thiên Tuyệt mở mắt, trùng hợp cùng nhi tử mắt to trừng mắt nhỏ, vừa vặn đụng phải.
Hắn mỉm cười gật đầu, lại phát hiện vốn là người bên gối không thấy.

Nương con đâu rồi?


Không biết, khi con tới cũng chưa nhìn thấy nương.
Vân Tiểu Mặc tựa như tiểu đại nhân thở dài, sa sút tinh thần, nghiêm mặt nói:
Thật nhiều ngày không nhìn thấy mẫu thân rồi, Tiểu Mặc rất nhớ nàng. Mẫu thân kể từ sau khi trở về, mỗi ngày đều chỉ phụng bồi phụ thân, phụ thân cũng chỉ phụng bồi mẫu thân, quên mất Tiểu Mặc rồi......

Đuôi lông mày Long Thiên Tuyệt nhiễm một chút áy náy, ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu nhi tử, nói:
Là phụ thân không tốt, phụ thân sau này sẽ quan tâm ngươi thêm nữa, giao lưu tình cảm với con nhiều hơn nữa.

Vân Tiểu Mặc chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ chó con bị vứt bỏ nói:
Tối nay con có thể cùng ngủ với hai người hay không? Tiểu Mặc muốn cùng hai người giao lưu tình cảm nhiều hơn nữa.


Cái này......
Long Thiên Tuyệt gảy nhẹ đuôi lông mày, ánh mắt dao động một phen, nói:
Thật ra thì ban ngày có nhiều thời gian hơn, ánh nắng cũng tươi sáng hơn, chúng ta có rất nhiều chuyện để làm.

Vân Tiểu Mặc liếc ánh mắt nho nhỏ về phía hắn, hiển nhiên không tin lời giải thích vừa rồi:
Trước kia Tiểu Mặc đều cùng mẫu thân ngủ, trước khi ngủ còn nghe chuyện xưa nữa, như vậy mới có lợi cho giao lưu tình cảm a.


Nếu không, ban ngày để phụ thân kể chuyện xưa cho con, buổi tối con một mình ngoan ngoãn về phòng ngủ được không?
Long Thiên Tuyệt nỗ lực thuyết phục nhi tử. Buổi tối chính là thời gian ôm phu nhân ngủ a, sao có thể để nhi tử quấy rầy chứ? Hơn nữa, vốn là tu luyện bí lục đã quá mức cực khổ, hắn còn đang ngại chỉ mỗi buổi tối thì không đủ dài đâu, bây giờ còn thêm nhi tử tự nhiên đâm ngang, vậy phúc lợi của hắn chẳng phải là cái gì cũng đòi không được sao?
Vân Tiểu Mặc chu miệng, kiên quyết lắc đầu nói:
Con không muốn! Con muốn cùng ngủ với mẫu thân phụ thân cơ.


Không thể thương lượng sao?
Long Thiên Tuyệt híp mắt.
Vân Tiểu Mặc như cũ lắc đầu:
Không thể.

Long Thiên Tuyệt khóe miệng có dấu hiệu run rẩy, trước sự kiên trì của nhi tử, hắn rất là bất đắc dĩ.
Lúc Vân Khê bước vào phòng ngủ, thấy phụ tử kia một lớn một nhỏ hai mắt trừng nhau, dung nhan y hệt, vẻ mặt cũng giống, làm cho người ta không khỏi buồn cười. Khóe môi gợi lên ý cười phát ra từ nội tâm, Vân Khê nhướn lên mi dài, dò hỏi:
Các ngươi đang nói gì vậy?

Long Thiên Tuyệt chống thân thể ngồi dậy, áo ngủ rộng thùng thình nới lỏng lộ ra một mảnh da thịt mạch sắc. Lông mày anh tuấn giãn ra, lẳng lặng nhìn nàng, hai cánh tay mở rộng nghênh đón nàng.
Một thân ảnh nho nhỏ đằng trước thoáng một cái, sớm hơn hắn một bước lao vào trong ngực Vân Khê. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc cọ vạt áo Vân Khê, Ngọt ngào nói:
Mẫu thân, Tiểu Mặc rất nhớ người.

Hai cánh tay cứng còng tại chỗ, Long Thiên Tuyệt nhìn nhi tử rút vào trong ngực nữ nhân của mình, khóe miệng giần giật, đáy lòng không nhịn được bắt đầu chua, thật muốn xách tiểu tử thúi kia quẳng qua một bên.
Vân Khê tiếu ý, đưa toàn bộ thần sắc cùng động tác trước mặt thu hết vào mắt, hé miệng khẽ cười, cúi đầu nhìn nhi tử, mở miệng nói:
Mẫu thân cũng nhớ con. Tiểu Mặc cùng Tiểu Tĩnh ở nhà đều khỏe chứ

Hai tay nhỏ bé qua lại vuốt ve, Vân Tiểu Mặc mím cái miệng nhỏ nhắn, trừng mắt cau mày một hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu nói:
Mẫu thân, giữa chúng ta không thể có bí mật đúng không?


Dĩ nhiên, thân nhân nên thẳng thắng đối đãi, con có bí mật gì không nói cho mẫu thân biết sao?
Vân Khê nhướn mày xoa mái tóc đen bóng của nhi tử, khẽ cười nói.
Vân Tiểu Mặc nhẹ nhíu mi, nói:
Mẫu thân, con vốn là không muốn nói, nhưng Tiểu Tĩnh… thời điểm người không có ở đây, tối nào cũng gặp ác mộng, đều là con phụng bồi cùng ngủ, muội ấy mới có thể lặng yên ngủ tới hừng đông.

Mỗi đêm, Tiểu Tĩnh đều phải nắm tay hắn mới có thể ngủ yên, thật sự là không cách nào một người gánh chịu nỗi rồi, nên không thể làm gì khác hơn là tìm đến phụ thân cùng mẫu thân thẳng thắn nói. Người hắn có thể tin tưởng trên cõi đời này cũng chỉ có bọn họ.

Có chuyện như vậy sao không sớm nói với mẫu thân?
Vân Khê trong lòng căng thẳng.

Bởi vì Tiểu Tĩnh… trên trán muội ấy mọc ra con mắt thứ ba, con sợ phụ thân cùng mẫu thân cảm thấy muội ấy là yêu quái, sẽ đem đuổi đi, cho nên mới không dám nói.

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người liếc nhau một cái, cả hai đều có chút kinh ngạc.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con từ từ kể lại cho mẫu thân.

Vân Tiểu Mặc liền đem chuyện ngày đó Đoan Mộc Tĩnh không cẩn thận ngã nhào như thế nào, trên trán xuất hiện con mắt thứ ba như thế nào kể hết, vừa nói, hắn vừa rút vào trong ngực Vân Khê, lòng vẫn còn sợ hãi.
Long Thiên Tuyệt mở hai tay, đem cả hai người ôm vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên:
Tiểu Tĩnh quả nhiên chính là người duy nhất của Đoan Mộc gia có thể mở ra thần khí. Tiểu Mặc, chuyện này con phải tiếp tục giữ bí mật, biết không? Nếu để cho người ngoài biết Tiểu Tĩnh có con mắt thứ ba, Tiểu Tĩnh sẽ gặp nguy hiểm, còn có, Tiểu Tĩnh không phải là yêu quái, cô bé sở dĩ có con mắt thứ ba, đó là do trời cao ban ân cho cô bé. Phụ thân cùng mẫu thân làm sao có thể xem cô bé như yêu quái mà đuổi đi chứ?

Vân Tiểu Mặc vui mừng trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra thần sắc khác thường, nâng lên mặt nhỏ nói:
Có thật không? Tốt quá rồi, con đây lập tức đi nói cho Tiểu Tĩnh!

Vân Khê nhìn nhi tử vui mừng nhảy xuống giường, nói gấp:
Tiểu Mặc, sau này bất kể có chuyện gì, cũng phải nói rõ cho chúng ta, phải tin tưởng chúng ta, biết không?


Tiểu Mặc biết rồi.
Vân Tiểu Mặc cũng không quay đầu lại mà nhảy cà tưng rời đi.
Nghĩ đến Đoan Mộc Tĩnh, Vân Khê từ trong lòng móc ra một khuyên tai màu bạc, chính là thần khí của Đoan Mộc gia tộc. Nàng đặt trước mắt quan sát một hồi, ngưng mày trầm tư nói:
Chàng nói xem uy lực thần khí rốt cuộc có bao nhiêu đây?

Long Thiên Tuyệt đem người trước mặt ôm vào lòng, dúi đầu vào cổ nàng, hưởng thụ hương thơm trên người nàng, khàn khàn nói:
Ta cũng chưa chân chính nhìn thấy, chẳng qua nghe nói sức hủy diệt của thần khí quá mức cường đại, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thập đại gia tộc cũng không được động đến. Hơn nữa tổ tiên thập đại gia tộc từ trăm năm trước đã cùng ước định, nếu không phải đối mặt ngoại địch có ý đồ phá vỡ Ngạo Thiên đại lục thì không được sử dụng thần khí. Nếu một gia tộc tự ý sử dụng, như vậy Cửu gia còn lại có thể liên thủ đối phó. Đây cũng là nguyên nhân mà thập đại gia tộc có thần khí trong tay nhưng chưa bao giờ chân chính sử dụng qua.


Thì ra là như vậy, thập đại gia tộc có ước định chế ước lẫn nhau, cho nên mới không dám tùy ý sử dụng sức mạnh của thần khí...... A!

Khuyên tai bén nhọn nhẹ nhàng mà khắc phá ngón tay Vân Khê, lưu lại một vết máu tinh tế, cũng trong một khắc này, Vân Khê cảm giác linh hồn rung động, có loại cảm giác hồn phách xuất khiếu
(hồn bay khỏi xác)
, nhưng chẳng qua chỉ là trong một khoảnh khắc đã khôi phục nguyên trạng, nàng cơ hồ cho là mình nhầm lẫn.

Sao vậy?
Long Thiên Tuyệt ân cần hỏi.
Vân Khê lắc đầu:
Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị cắt phải.

Long Thiên Tuyệt nâng ngón tay nàng lên, cúi đầu ngậm vào trong miệng ấm áp, nhẹ nhàng liếm.
Lực chú ý của hai người toàn bộ tập trung vào vết cắt trên ngón tay, nên không phát hiện có một tia sáng ngọc tỏa ra từ khuyên tai, vẽ qua một vòng, mang theo vài phần thần bí quỷ dị.
Vân Khê thử đem khuyên tai đeo lên tai trái, giắt mấy sợi tóc lên tai, nhếch môi cười:
Đẹp không?

Tóc dài đen óng càng tôn lên khuyên tai màu bạc, cùng khẽ lay động, phát ra thanh âm dễ nghe.
Long Thiên Tuyệt tinh tế quan sát, đột nhiên nhận ra khuyên tai biến ảo, hóa thành một hình dáng kỳ lạ ôm chặt lấy vành tai nàng, giống như là gắn thành một thể, không thể phân ra.
Vân Khê cảm thấy trong tai một trận khẽ đau nhói, thấp giọng kêu một tiếng, muốn tháo ra khuyên tai thì lại phát hiện nó giống như sinh trưởng ở nơi này, không thể bỏ được.

Ta thử một chút.
Long Thiên Tuyệt đưa tay một phen, lại phát hiện kết quả giống nhau.

Nghe nói thần khí cũng có linh tính, có lẽ nó vừa vặn hữu duyên cùng nàng không chừng......
Nhẹ xoa vành tai non mịn của nàng, trừ lời này, Long Thiên Tuyệt cũng không biết còn có thể giải thích như thế nào trạng huống quái dị vừa nãy.

Bất quá, rất xinh đẹp.

Vân Khê cảm giác được trên vành tai một trận trơn trợt, tê dại từ từ khuếch tán, lan tràn tới tứ chi bách hải, khiến nàng cả người run rẩy. Nàng khẽ lắc đầu tránh đầu lưỡi hắn trêu chọc, nói:
Đừng làm rộn! Nói với chàng chính sự nha. Chàng nói thử xem, Hách Liên Tử Phong rốt cuộc có chủ ý gì, tại sao đột nhiên phản chiến giúp chàng giết Tống Hi?


Nàng nói xem tại sao?
Long Thiên Tuyệt không đáp mà hỏi ngược lại, đuôi lông mày thanh mảnh cùng tròng mắt đen nhánh có nồng đậm thâm ý.
Vân Khê tự nhiên hiểu ý hắn, trừng mắt một cái, khẽ chu môi, ra vẻ tức giận.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ đôi môi nàng, con ngươi đen nhánh trong nháy mắt chuyển thành nhu hòa, nhấc lên một mảnh ửng đỏ, Long Thiên Tuyệt chậm rãi nói:
Việc hắn bất chợt thay đổi chủ ý không ngoài dự đoán của ta. Trên thực tế, một năm trước, Hách Liên Tử Phong và ta từng lén gặp mặt, mặc dù hắn không có nói rõ ý đồ, nhưng cũng là thử dò xét thực lực ta, ta mơ hồ cũng đoán được mục đích của hắn. Giữa chúng ta mặc dù thường có xung đột, nhưng lại chưa bao giờ sinh tử tương bác
(quyết một trận sống còn)
, chúng ta đều chỉ dừng ở thăm dò thực lực đối phương mà thôi. Nếu không phải.........

Tầm mắt của hắn khẽ chuyển trên mặt nàng bao hàm thâm ý, tiếp tục nói:
Tống Hi người này tầm mắt nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, khó thành đại sự, Hách Liên Tử Phong lựa chọn hợp tác với hắn cũng là hành động bất đắc dĩ. Còn hắn vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, ta nghĩ hẳn là cùng nàng có liên quan

Vân Khê chịu không nổi ánh mắt hắn lần nữa bao hàm thâm ý, liếc một cái, trách mắng:
Chàng đừng loạn tưởng, ta cùng hắn hoàn toàn không có chuyện gì.

Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng thở dài, hai cánh tay bên hông nàng chặt lại, ôm nàng thật chặt, giống như đang ôm lấy một trân bảo thế gian. Hắn nguyện ý tin tưởng nàng, nhưng hắn cũng tin tưởng trực giác bản thân. Ánh mắt Hách Liên Tử Phong mỗi lần nhìn nàng đều làm cho hắn phát điên mà muốn xé rách đối phương, nữ nhân của Long Thiên Tuyệt hắn tuyệt đối không thể cho phép nam nhân khác mơ tưởng tới!
Hách Liên Tử Phong, ngươi tốt nhất thu liễm một chút, nếu không, ta sẽ không tiếc hết thảy mà trừ bỏ ngươi!
(TND: Hừ hừ, ca cứ chờ đấy, Tử Phong của ta vẫn còn sống dai lắm)
Ở góc nàng không thấy, trong con ngươi đen nhánh dâng lên sắc vàng thị huyết:
Hách Liên Tử Phong người này sâu không lường được, muốn lấy thập đại thần khí mở ra đi con đường đi thông tới Long Tường đại lục thì hắn thật sự là lựa chọn tốt nhất để hợp tác. Nếu cùng hắn chung chiến tuyến, chúng ta có thể làm không ít đại sự, nhưng đồng thời, không thể không phòng người này!

Ngoài cửa, có đệ tử đến đây bẩm báo:
Tôn chủ, Hách Liên công tử cầu kiến.


Đưa đến đại sảnh!
Vừa nghe đến tên Hách Liên Tử Phong, tâm tình Long Thiên Tuyệt âm thầm khó chịu, trầm giọng nói,
Hay là nghĩ biện pháp sớm đuổi hắn đi, ta không hy vọng một người như vậy ở chỗ của ta, từng thời khắc cứ mơ tưởng nữ nhân của ta.

Vân Khê đau khổ oán thán, ghen tức thật đúng là không phải lớn bình thường. Nếu hắn biết đêm hôm đó nàng dùng cái loại phương pháp gì giúp đở Hách Liên Tử Phong giải trừ dược tính, ghen tuông trong lòng hắn chẳng phải sẽ bùng nổ chứ?
Giật mình, thấy hắn cơ hồ đã bới tung cả tủ quần áo, Vân Khê nhìn đến trừng mắt líu lưỡi, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Cái này không tệ, hôm nay sẽ mặc nó.
Từ trong đống quần áo khổng lồ chọn ra một trường bào màu trắng, khuôn mặt ngạo nghễ tuyệt mỹ rốt cục lộ ra vẻ hài lòng.

Không phải từ trước đến giờ chàng đều mặc trường bào đen sao?
Vân Khê cổ quái nhìn nhìn, hắn từ lúc nào thì coi trọng bề ngoài như vậy rồi?

Bổn Tôn hôm nay muốn mặc màu trắng.
Hắn cuồng vọng nhướng mày, trường bào trên không trung lượn vòng hạ xuống trên người hắn.
Vân Khê ngơ ngác nhìn hắn, không khỏi có chút hoảng thần.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mặc bạch y, sắc trắng thắng tuyết, cao quý thánh khiết không gì sánh được!
Đây chính là phong thái của Thiên Long tôn giả sao?
Hắn như vậy, quả nhiên khuynh đảo chúng sinh, thịnh hành thiên hạ!

Háo sắc, háo sắc!
Một đột thanh âm ngột vang lên bên tai Vân Khê.
Vân Khê bật thốt lên:
Ai nói ta háo sắc, ngươi mới háo sắc!

Long Thiên Tuyệt nhướn đuôi lông mày, nghiêng thân nở nụ cười tiêu sái, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi nàng, nhếch môi nói:
Háo sắc là tự nàng nói ra.
Gương mặt tuấn tú có thêm mấy phần đắc ý, nụ cười bên mép cũng khuếch trương càng thêm chói lọi.
Nhìn hắn nhanh nhẹn xoay người, hăng hái rời khỏi phòng ngủ, Vân Khê nhíu mày sửng sờ tại chỗ, rốt cuộc thanh âm vừa rồi là sao? Chẳng lẽ nàng đụng quỷ?
(TND: A, chả nhẽ là…. nghi hoặc)
Thân thể run run, nàng cũng đi theo cất bước rời đi khỏi phòng ngủ.
Đại sảnh, Hách Liên Tử Phong vừa uống trà, vừa lặng yên chờ chực. Nghe được tiếng bước chân, hắn mới ngước mắt lên, liền thấy một nam một nữ nắm tay nhẹ nhàng mà đến, bạch y bồng bềnh, phong tao tiêu sái, bao trùm hai người là một tầng kim quang, từ xa nhìn lại, rõ ràng chính là một đôi bích nhân trời đất tạo nên.
Một lòng đột nhiên ảm đạm, sắc mặt tuy không chút thay đổi, nhưng mâu quang thâm trầm, nhìn không ra bất kỳ biến hóa gì, đôi tay chắp lại cũng dừng ở chỗ cũ, nhưng trong bán kính ba bước quanh hắn, khí áp nhất thời lạnh gấp đôi.
Long Thiên Tuyệt nắm tay Vân Khê, mặt mày hồng hào hăng hái, tầm mắt tùy ý đảo qua, đem tất cả động tác dù rất nhỏ của Hách Liên Tử Phong thu hết vào mắt, khóe miệng giương lên nụ cười hoàn mỹ, bàn tay to dịch chuyển vị trí, ôm eo Vân Khê như ngang nhiên tuyên thệ chỉ mình hắn mới có thể làm thế với nàng.

Hách Liên công tử thức dậy thật sớm, ngủ sớm dậy sớm là một thói quen tốt.

Lời vừa thốt ra, tầm mắt hai nam nhân liền đụng phải một chỗ, tia lửa bắn nhanh, văng khắp đại sảnh.
Vân Khê cau lại chân mày, lời này nghe có điểm là lạ? Hắn đang ám chỉ cái gì sao?
Tại sao nàng không nghe ra hàm nghĩa gì trong đó?
Mâu quang thâm thúy của Hách Liên Tử Phong trong nháy mắt lưu chuyển, phá vỡ thần sắc bất động.
Từ trong ánh mắt Hách Liên Tử Phong, Vân Khê thấy được thân ảnh nàng cùng Long Thiên Tuyệt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục hiểu vì sao Long Thiên Tuyệt kiên trì phải mặc bạch y. Bởi vì nàng hôm nay mặc trên người đúng là váy áo bạch sắc, hắn muốn phối hợp với quần áo của nàng, trình diễn một màn trang phục tình nhân.
Thật ấu trĩ!
Song cũng đáng yêu nha.
Vân Khê hé miệng cười khẽ, phá vỡ một màn đọ mắt của hai người kia, họ nhất tề đưa mắt nhìn sang nàng, đều có ý dò hỏi.

Thật đói nha.
Lại là thanh âm cổ quái kia xuất hiện bên tai Vân Khê, theo sau đó là một trận đau nhói truyền tới, Vân Khê lảo đảo, trong nháy mắt sinh ra choáng váng.

Sao vậy?
Long Thiên Tuyệt mở rộng tay, đem nàng ôm thật chặt, lo lắng nhìn tới.
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong cũng trở nên căng thẳng, nhưng không có động tác gì, chỉ có thể ở xa xa mà nhìn nàng.

Không có gì, vừa rồi đột nhiên choáng váng một chút, hiện tại khá hơn rồi.
Vân Khê vuốt vuốt vành tai, trận đau nhói lúc nãy chính là từ nơi này truyền ra. Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao bên tai cứ nhiều lần xuất hiện thanh âm kỳ quái?

Ngồi đi!
Long Thiên Tuyệt trực tiếp ôm lấy nàng ngồi xuống chủ vị, làm cho người nàng nằm trong ngực hắn, đầu nàng đặt trên vai hắn, hết thảy động tác vô cùng tự nhiên, thật giống như đã từng làm vô số lần.
Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn xuống, thanh âm êm ái nói:
Nhất định là đêm qua khiến nàng mệt chết rồi, không cần nói nữa, cứ ở trong lòng ta mà ngủ đi.

Vân Khê trừng mắt nhìn, khóe miệng co rút, mưu đồ đắc ý của nam nhân này không khỏi quá rõ ràng đi? Tối hôm qua rõ ràng chính bản thân hắn nhịn không được, liên tục vài lần vọt đi tắm nước lạnh, nàng đã sớm mơ màng ngủ mất, cho nên, vất vả phải là hắn mới đúng.
Thật giống như nghe được thanh âm thứ gì đó vỡ vụn, Vân Khê quay đầu, vừa vặn cùng Hách Liên Tử Phong hai mắt nhìn nhau.
Tình cảnh đêm hôm đó không tự chủ mà hiện lên trong đầu cả hai, đồng thời cùng lúng túng, nhanh chóng di dời ánh mắt, tầm nhìn Vân Khê liền đảo tới chén trà vỡ vụn vẫn nằm trong tay hắn.
Chịu không nổi không khí như vậy, Vân Khê ngầm ra tay với Long Thiên Tuyệt, ám hiệu hắn thu liễm chút, người ta dù gì cũng là khách nhân a.
Mặc dù nhìn không tới ánh mắt Vân Khê, nhưng Long Thiên Tuyệt lại không bỏ sót khoảnh khắc biến hóa của Hách Liên Tử Phong, không biết làm sao, trong lòng dâng lên rầu rĩ. Ống tay áo phất lên cầm lấy một miếng điểm tâm trên đĩa, đưa đến khóe miệng Vân Khê, ôn nhu thể thiếp vô cùng, miệng lại thốt ra lời lẽ bóng gió ám chỉ:
Hách Liên công tử mấy ngày trước hình như có nói tới chuyện hợp tác gì đó. Chẳng qua Bổn Tôn không rõ, hợp tác của Hách Liên công tử đến tột cùng là cái gì?

Song phương hợp tác, chính là so sánh kiên nhẫn cùng định lực. Nói chuyện hợp tác cũng chính là kỷ xảo cùng mưu lược. Tựa như hiện tại, người nào nói lên yêu cầu hợp tác trước, cũng coi như mất đi tư cách nói lên điều kiện bàn bạc. Long Thiên Tuyệt hiển nhiên không phải một người muốn chịu lỗ, cho nên hắn đi đầu, đem vấn đề đổ cho Hách Liên Tử Phong, chính vì hắn ta đề ra yêu cầu hợp tác.
Hách Liên Tử Phong cũng không phải là đồ ngốc, phất ống tay áo, bưng lên chén trà mà đệ tử theo sau mới đổi cho hắn, nhấp nhẹ một ngụm, nói:
Ta có đề cập sao? Thật đúng là xấu hổ mà, có thể là phong cảnh Lăng Thiên Cung quá mức xinh đẹp, hai ngày nay chỉ lo du ngoạn khắp nơi nên ta đã quên hết mất rồi.

Long Thiên Tuyệt miễn cưỡng cười một tiếng:
Vậy Hách Liên công tử không bằng trở về suy nghĩ thật kỹ, chờ bao giờ thông suốt rồi lại đến Lăng Thiên Cung thương lượng, thế nào?

Hách Liên Tử Phong thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, nhè nhẹ nhếch miệng:
Lăng Thiên Cung xinh đẹp thế này, ta còn chưa du lãm hết một vòng. Ta nghĩ, vẫn là quấy rầy thêm mấy ngày, vừa thưởng thức phong cảnh vừa tinh tế suy nghĩ, có lẽ rất nhanh có thể thông suốt.

Hai nam nhân liếc nhau một cái, cùng cười yếu ớt, sau đó hai đạo ánh mắt thâm thúy cũng bắt đầu giao chiến trong vô hình, tia lửa dâng trào.
Vân Khê bị ảnh hưởng từ sóng mắt mãnh liệt của hai người kia, không tự chủ dựng thẳng thân thể, dần dần chịu không nổi.
Hai người này, gì mà tới nói chuyện hợp tác bắt tay làm bạn chứ, rõ ràng là một đôi cừu gia thù sâu như biển, chưa nói được mấy câu, mùi thuốc súng đã ngập tràn rồi.
Cả đại sảnh lâm vào không khí yên lặng.

Xoạch, xoạch.
Đó là thanh âm Vân Khê nhai điểm tâm phát ra. Cho dù rất nhỏ, giờ này khắc này cũng trở nên rõ ràng vô cùng.
Hai nam nhân ở bên cạnh uống trà, nhưng ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra, vô thanh vô tức.
Vân Khê cơ hồ cho là cả đại sảnh chỉ có một mình nàng.
Trong không khí đều là trầm muộn.
Hai người kia đấu sức chịu đựng, lại đấu định lực, ai cũng không chịu thua.
Không khí rất đè nén.
Vân Khê rất im lặng.
Rốt cục, nàng thật sự không nhịn được, dựng thân nhảy lên:
Ta nói các ngươi có mệt hay không? Chẳng có chút đột phá nào, đấu tới đấu đi thì có ý nghĩa sao?

Nàng đi tới bàn bên cạnh, rót một chén trà, hướng hai người vẫy vẫy tay:
Hai người các ngươi đều tới đây!

Long Thiên Tuyệt chau mày kinh ngạc nhìn, không biết nàng đến tột cùng có ý gì, nhưng vẫn đứng lên đi tới bên người nàng.
Mâu quang Hách Liên Tử Phong lóe một cái, cũng không do dự đứng dậy đi tới bên kia của Vân Khê.
Một vệt sáng xoẹt qua, chẳng biết từ lúc nào trong tay Vân Khê đã có thêm một cây chủy thủ quơ quơ, nhìn hai người đứng hai bên mà nói:
Vươn tay ra!

Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong hai người đồng thời liếc nhau, tiếp tục dùng ánh mắt đánh đánh, lúc này, ai cũng không chịu đi đầu.
Vân Khê nhìn hai người đều như vậy, tiện tay chộp một cái tay:
Được rồi, ngươi trước đi!

Lời còn chưa dứt, vết cắt hiện ra trên đầu ngón tay Long Thiên Tuyệt, vài giọt máu tươi hòa vào trong nước trà.
Long Thiên Tuyệt khóe miệng giần giật, bất mãn nói:
Khê Nhi, đây là máu của ta.

Tiếng cười cợt trầm khàn từ trong miệng Hách Liên Tử Phong bật ra, mang theo vài phần ý vị hả hê, nhưng sau một khắc, hắn cũng không cười nổi. Bởi chính tay hắn cũng bị người ta nắm đi, không nói hai lời, lại là một đao bén nhọn.

Ngươi cũng đừng hòng chạy!

Lại vài giọt máu dung nhập trong trà.
Vân Khê cúi đầu nhìn chén trà một cái, có chút vừa ý. Con ngươi chợt nhíu lại, chủy thủ trong tay đột nhiên hướng góc tường bén nhọn bắn tới.
Hai nam nhân theo hướng nàng xuất thủ nhìn qua, một con con gián chết thảm dưới dao.
(TND: Kinh dị)
Dưới cái nhìn ngạc nhiên soi mói của hai người kia, Vân Khê bước tới, đem chủy thủ thu hồi, tùy ý phất tay hất đi xác con gián, sau đó lại dùng chính thanh chủy thủ ấy khuấy vào chén trà, ngửa đầu nói:
Được rồi, hôm nay các ngươi uống máu ăn thề, mọi người nhất trí đồng lòng thu thập thập đại thần khí, cùng nhau đi tới Long Tường đại lục! Từ thời khắc này, giữa các ngươi hình thành quan hệ hợp tác, không được hãm hại, lừa gạt lẫn nhau. Người nào không tuân theo minh ước, nhất định sẽ bị… bị cô độc sống quãng đời còn lại, đoạn tử tuyệt tôn!


Khụ.


Khụ.

(TND: Ta cũng sặc… nước bọt! Uống máu gián ăn thề sao? Tiểu nữ bái phục bái phục run rẩy)
Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong hai người đồng thời khẽ ho, trên mặt có chút ít khác thường.
Cô độc sống quãng đời còn lại, đoạn tử tuyệt tôn? Lời thề này không khỏi cũng quá ngoan độc đi?
Hai người ăn ý liếc nhau một cái. Cái gì mà trong lúc hợp tác, không được hãm hại, lừa gạt lẫn nhau chứ, bọn họ đều tự nhận là làm không được, cũng không muốn ứng nghiệm lời thề độc như vậy, cho nên huyết trà này trăm triệu không thể uống, huống chi, đây còn trộn lẫn thành phần đặc biết!
Vân Khê liếc hai người một cái, làm sao lại không nhìn thấu tâm tư bọn hắn chứ? Hai người này chính là hồ ly cùng sói hợp thể, có thể chân chính tín nhiệm nhau mới là lạ.

Được rồi, uống đi! Mỗi người một nửa!
Nàng nặng nề đem chén trà dằn mạnh ở trước mặt bọn họ.
Nôn— Hai nam nhân nhìn chén trà, trong đầu đồng thời hiện ra hình ảnh con gián chết thảm lúc nãy, trong bụng liền bạo động.

Khê Nhi, có thể không uống hay không?
Long Thiên Tuyệt cau mày nhìn nàng.

Khê Nhi, chủy thủ của nàng hình như…
Hách Liên Tử Phong muốn nói lại thôi.
Chủy thủ trong tay đưa lên, ‘hưu’ một tiếng cắm nửa tấc vào bàn, Vân Khê nhướn mi nói:
Một con gián mà thôi, rất bổ!


Bổn Tôn đột nhiên nhớ ra mình còn chưa dùng bữa sáng.


Ta cũng vậy, vẫn chưa ăn sáng đâu, cùng nhau đi thôi.

Hai nam nhân lấy cớ lần lượt chạy thoát, cùng đi hướng phòng ăn.

Uy, cứ như vậy không để cho ta mặt mũi sao?
Vân Khê đắc ý vứt chủy thủ vào trong ống tay áo, cúi đầu chê cười, ai bảo bọn họ làm cho buồn bực nàng mà chi?
Bọn họ làm cho nàng buồn bực, nàng liền xấu tính chết bọn họ đi!
Lúc này, có đệ tử từ ngoài cửa vội vã chạy tới.

Phu nhân, tôn chủ đâu ạ?


Chuyện gì?

Vân hộ pháp nói:
Hồi bẩm phu nhân, Tư Đồ gia mang ngân lượng tới chuộc người.

Vân Khê nheo mắt, mở miệng:
Tư Đồ gia? Ngươi nói bọn họ tới chuộc Thất tiểu thư sao? Có ý tứ, ta thiếu chút nữa đã quên mất đám tiểu tặc trộm Xích đầu linh cô đó rồi.

Nụ cười âm hiểm từ khóe môi nàng dần hiện rõ:
Người đâu, thiết yến, mời khách!

Từ đại sảnh vội vã chạy ra, giờ phút này hai nam nhân kia đang cực kỳ hòa thuận ngồi một chỗ dùng đồ ăn sáng. Không thể không nói, hai người này, vô luận là dung mạo khí chất, hay là thực lực mưu lược, cũng không thể phân rõ cao thấp, càng không thể phủ nhận, giữa bọn họ luôn có cảm giác anh hùng ngưỡng mộ lẫn nhau.
Các đệ tử đứng một bên nhìn hai người ưu nhã ăn cơm mà không khỏi thở dài. Nhìn cảnh này quả thực chính là một loại hưởng thụ xinh đẹp, bất quá xem tới xem lui vẫn cảm thấy tôn chủ bọn họ xuất sắc hơn chút ít, nhất là một thân bạch sắc trường bào hôm nay càng làm nổi bật tôn chủ oai hùng bất phàm, tuấn mỹ như thiên thần.
Mọi người âm thầm nổi lên máu háo sắc đối với tôn chủ bọn họ, trong lòng vô hạn sùng bái.
Long Thiên Tuyệt từ lâu đã miễn dịch đối với loại ánh mắt này, thấy nhưng không thể trách, hắn nhấc một chén rượu hướng Hách Liên Tử Phong bên kia:
Bổn Tôn nghe Khê Nhi nói, các hạ đã từng cứu tánh mạng của nàng, Bổn Tôn hôm nay lấy rượu nhạt đáp tạ các hạ.


Thế thì không cần, ân cứu mạng Khê Nhi, đêm trước ở Bách Hoa lâu, nàng ấy đã hồi báo cho ta rồi.
Hách Liên Tử Phong nói năng mập mờ, cười đến càng mập mờ, cũng nâng chén hướng Long Thiên Tuyệt mời, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Tia sáng sắc bén tràn đầy nguy hiểm từ đáy mắt Long Thiên Tuyệt lướt quá, hắn cúi đầu nở nụ cười, cười đến vô cùng cao quý, mang theo vài phần chắc chắn:
Nghe nói Hách Liên công tử từ trước đến giờ giữ mình trong sạch, cũng không gần nữ sắc, Bổn Tôn thật tò mò, Hách Liên công tử đến nay… chẳng nhẽ vẫn còn là một ‘chim non’?

(TND: Đây là ý gì hả người? Chẳng nhẽ là « xử nam »? =)))))

Rắc!
Chén rượu trong tay Hách Liên Tử Phong vỡ vụn, mi tâm nhíu chặt, hung hăng trừng mắt nhìn Long Thiên Tuyệt. Hắn ta vì sao có thể chắc chắc mình và Vân Khê không phát sinh bất kỳ quan hệ gì?
Long Thiên Tuyệt cất giọng phá lên cười, đầy mặt hồng quang sáng lạng. Khê Nhi đến hắn còn không cho đụng, làm sao có thể cùng Hách Liên Tử phát sinh quan hệ chứ. Hắn tự nhiên sẽ không tin.
(TND: Cái này đáng để tự hào lắm sao Tuyệt huynh? Có cần cười sung sướng đến thế hay không?)
Nếu tên kia muốn tự rước lấy nhục, hắn cần gì phải khách khí?

Người đâu, ghi lại sổ sách với Hách Liên công tử, hắn phá hư của Lăng Thiên Cung hai cái chén, chờ lúc hắn rời đi, nhớ bắt đền. Về phần rượu và thức ăn, phí dừng chân cùng ngắm cảnh du lãm, Bổn Tôn tâm tình tốt, miễn.

Các đệ tử theo hầu lập tức đáp ứng, không có phản ứng đặc biệt gì, thật giống như đã thấy mà không thể trách.
Hách Liên Tử Phong thần sắc âm trầm theo dõi, cũng thấy lười tính kế so sánh cùng người vô sỉ như vậy. Hắn nhấc đũa, bắt đầu kêu gọi món hợp khẩu vị để ăn uống.
Vân Khê chờ ở đại sảnh, thuận tiện sai người mời Độc Cô Mưu tới, chuẩn bị tự mình tiếp đón Tư Đồ gia. Nàng vốn không muốn thỉnh tới Độc Cô Mưu, dù sao dùng một lần còn phải đưa bạc cho hắn, thật sự không có lời. Bất quá lần này tới đều là cao thủ Tư Đồ gia, không muốn kinh động Long Thiên Tuyệt, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời mời Độc Cô Mưu áp trận, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Về phần bạc, cùng lắm thì để Tư Đồ gia chi trả đi.
Tư Đồ gia lần này phái tới tổng cộng ba người, một nhị trưởng lão gần sáu mươi tuổi, thần thái bình ổn, hơi thở vừa sâu vừa dài, hiển nhiên là một cao thủ, cùng hai gã hơi trẻ tuổi chút ít, thật ra thì cũng không tính trẻ tuổi, coi như là trung niên, tuổi tầm ba lăm ba sáu tuổi.
(TND: Vậy mà là trug niên à?!)
Ba người này được đệ tử Lăng Thiên Cung dẫn đường, vênh mặt mà đến, khí thế có chút lớn lối.

Phu nhân, đã đưa khách nhân tới.

Ba người cất bước đi vào đại sảnh, lại chỉ thấy một nữ nhân ngồi ở chủ vị chào đón, thái độ càng thêm lớn lối liều lĩnh.

Long Thiên Tuyệt đâu? Để hắn đi ra gặp ta! Tùy tiện tìm nữ nhân tới đuổi chúng ta, rốt cuộc là có ý gì?
Lão giả dẫn đầu bất mãn kêu lên.
Vân Khê ngồi ngay ngắn ở chủ vị mang vẻ cười yếu ớt, tận lực bất động thanh sắc.

Ba vị đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, tại hạ không chuẩn bị tốt đại lễ, nhưng là có một phần tiểu lễ vật vẫn muốn chuyển tận mặt cho các vị.

Lão giả hừ lạnh nói:
Lễ vật gì lão phu cũng không cần! Ngươi mau gọi Long Thiên Tuyệt tới đây, thả Thất tiểu thư của Tư Đồ gia ra, nếu không, Tư Đồ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.


Không được, phần lễ nhỏ này, nhất định phải đưa. Mọi người yên tâm, miễn phí tại chỗ cho ba vị, một cũng không thiếu.
Khóe môi Vân Khê càng cao.
Lão giả căn bản không đem nàng đặt vào mắt thì hơi đâu để ý lễ vật gì của nàng? Đang muốn nói thêm gì nữa, trong lúc bất chợt, bóng trắng trước mắt thoáng một cái, ‘chát chát’ hai bạt tai đã kinh vang trên mặt.
Lão triệt để ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng, hai người đi theo phía sau lão cũng lần lượt bị đánh hai bạt tai trên mặt.
Tốc độ mau đến kinh người, bạch sắc nhân ảnh xuất quỷ nhập thần, lão giả cả kinh hoảng ngây người ngay tại chỗ, không dám tùy ý lên tiếng nói chuyện nữa
Mà hai người khác cũng bị đánh đến tối mặt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.