• 2,033

Q.5 - Chương 42: Vượn Vượn, Nằm Cũng Trúng Thương


Số từ: 5623
Nguồn: tamvunguyetlau
Vân Khê rất giận căm phẫn, lại là tên tiểu nhân Nam Cung Dực này ở sau lưng giở trò quỷ.
Xem ra nơi này đã không an toàn rồi, nghĩ đến an toàn của những người khác, thì phải mau sớm rời xa chỗ này mới là lựa chọn tốt nhất. Trời mới biết tên tiểu nhân hèn hạ Nam Cung Dực này có thể đối với người bên cạnh nàng ra tay hay không, thay vì mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ, chẳng bằng tạm thời tránh xa tầm mắt của hắn.

Song nhi, vị Tiêu công tử kia không phải mời chúng ta tới chỗ của hắn làm khách sao? Chúng ta bây giờ liền dọn tới chỗ của hắn ở tạm, nơi này đã không an toàn.

Bách Lí song ngạc nhiên, sau đó gật đầu đáp:
Không thành vấn đề! Tiêu ca ca từ trước đến giờ đều rất hiếu khách, chúng ta trực tiếp dời qua là được.


Ngươi trước tiên thông báo cho hắn trước, nếu như không thành vấn đề…, chúng ta liền dời qua.
Vân Khê nói.

Tốt, sư phụ. Ta đi trước đây.
Bách Lí Song hớn hở đáp ứng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Vân Trung Thiên tĩnh tọa ở một bên, lắc lắc chén ngọc, nước trong chén nhẹ sóng sánh, hắn khẽ nâng mắt, trầm ngâm nói:
Các ngươi tạm thời rời nơi này cũng tốt, Nam Cung Dực bên kia, ta sẽ theo dõi hắn, ngươi không cần lo lắng.


Sao có thể làm phiền huynh chứ?
Vân Khê bật thốt lên.

Nếu như ngay cả chuyện nhỏ này ta đều làm không xong, như thế nào còn có tư cách nghe muội gọi một tiếng ca ca?
Vân Trung Thiên cười nhạt, trong mắt đầy ôn nhu.
Vân Khê mỉm cười, nụ cười tựa như ma pháp chiếu sáng mặt nàng!
Giống như hài tử mừng thầm.
Có ca ca, nàng còn có gì phải lo đây?

Ta đây đi gọi những người khác chuẩn bị một chút, đêm nay chúng ta sẽ rời nơi này, tiểu Thụ theo chúng ta chứ?


Cũng tốt!
Nói đến tiểu Thụ, Vân Trung Thiên cảm thán, nói,
Tiểu Thụ từ nhỏ trí não không tốt, đến bây giờ hai mươi mốt tuổi rồi, trí lực hắn còn dừng lại ở năm sáu tuổi. Mẹ hắn sau khi sinh hắn liền qua đời, phụ thân của hắn ghét bỏ hắn trí tuệ không phát triển, vứt bỏ mà không để ý, nói thật, thân thế của Tiểu Thụ rất đáng thương......


Phụ thân của hắn cũng không phải là người rồi! Cho dù Tiểu Thụ trí tuệ kém phát triển, nhưng chung quy cũng là con ruột của hắn, hắn làm sao có thể đem con trai ruột của mình vứt đi không để ý tới?
Vân Khê phẫn nộ nói.
Vân Trung Thiên cười khổ nói:
Chuyện như vậy, ở Vân tộc rất thường gặp, người không có thiên phú, không có năng lực, không có huyết mạch truyền thừa, chẳng khác nào là một phế vật, gia tộc sẽ không tốn tinh lực đi bồi dưỡng một phế vật, cho dù là thân nhân của mình cũng sẽ kỳ thị ngươi, vứt bỏ ngươi, đây chính là hiện thực tàn khốc. Cũng may Tiểu Thụ ở phương diện luyện đan có thiên phú kinh người, khi hắn thông qua khảo hạch cấp bậc Luyện Đan Sư sau, tình huống của hắn mới xem như có điều cải thiện, người trong gia tộc mới bắt đầu chú ý hắn, bồi dưỡng hắn. Nhưng nếu lần này hắn có thể thuận lợi thông qua khảo hạch Luyện Đan Sư cấp chín, tin tưởng hắn có thể đặt chân ở trong gia tộc, ta cũng sẽ không cần lo lắng vì hắn nữa.


Không nghĩ tới Tiểu Thụ có thân thế đáng thương như thế, bản thân muội hy vọng hắn không nên trở lại Vân tộc, hắn càng thêm thích hợp ở địa phương sống một cuộc sống không buồn không lo, cuộc sống bình thường đơn giản.
Vân Khê thở dài nói.

Đó là không có khả năng. Đổi lại trước kia, hắn đi hay ở, căn bản không người nào quan tâm. Mà bây giờ, một khi hắn được khai quật thiên phú về luyện đan, người Vân tộc không thể nào để hắn rời đi.
Vân Trung Thiên cười khẽ, hơi khổ sở,
Từ trước, Huynh nghĩ để cho hắn được mọi người chú ý, cho nên huynh dạy hắn biết chữ, dạy hắn luyện đan thuật, nhưng khi mục đích đạt thành, Huynh mới phát hiện huynh đã đẩy hắn tới nơi đầu sóng ngọn gió. Huynh thật không biết, mình đến tột cùng là đang giúp hắn, hay là đang hại hắn......

Vân Khê nói:
Bản thân mình tất nhiên là giúp hắn, ít nhất Muội thấy được nụ cười trên mặt Tiểu Thụ, hiện tại hắn rất vui vẻ, huynh giúp hắn tìm được giá trị thuộc về hắn. Nhưng nếu hắn vẫn còn cô đơn sống ở trong khắp ngõ ngách, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết giá trị của mình, vĩnh viễn sẽ không nhận được sự vui vẻ chân chính. Người sống, thì vui vẻ và thống khổ luôn cùng tồn tại, chỉ có trải qua thống khổ đau đớn, mới có thể chân chính hiểu được ý nghĩa cuộc sống, mới có thể vui vẻ thỏa mãn với cuộc sống bình thường.

Vân Trung Thiên nhìn kĩ nàng, ánh mắt chớp động, thật lâu cũng không lên tiếng.
Qua một canh giờ, Bách Lí song trở lại, đi cùng nàng đến đây còn có Tiêu Mạc Sanh.
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người luyện công xong, xa xa thấy Bách Lí song cùng một nam tử xa lạ trở về, nhìn hai người chuyện trò vui vẻ, thân mật vô cùng, họ đều có chút ít kinh ngạc.

Nam nhân này là người nào a? Sao lại giống như rất quen thuộc với Song nhi thế?
Long Thiên Thần nhíu mày, chẳng biết tại sao, thấy Bách Lí Song hướng về phía nam nhân kia cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, trong lòng hắn không khỏi không thoải mái.

Trời mới biết! Nhưng mà lớn lên cũng tốt một chút, nhưng so với ta thì thua một chút chút.
Bạch Sở Mục có chút tự luyến nói.

Điều này cũng gọi là tốt một chút sao? Ngươi rốt cuộc có ánh mắt hay không? Bản thân ta là ngửi được hơi tiền đầy người hắn, từ đầu đến chân, trang phục ngăn nắp như vậy, cũng không biết có phải cố ý đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?
Long Thiên Thần hừ hừ nói, càng nhìn Tiêu Mạc Sanh càng không vừa mắt.
Bạch Sở Mục kỳ quái liếc hắn một cái, trêu chọc nói:
Ta nói, ta làm sao nghe thấy được một mùi chua đố kị thế?
Hắn cố ý để sát vào trên người Long Thiên Thần hít hà, cười đến giảo hoạt.
Long Thiên Thần tức giận đá văng hắn:
Nói nhăng gì đó? Ta chỉ là nhìn tiểu tử kia thấy khó chịu mà thôi! Song nhi cũng vậy, tại sao có thể tùy tùy tiện tiện cùng một nam nhân xa lạ nói nhiều lời như thế? Đầu năm nay nơi nào có nhiều nam nhân tốt giống chúng ta như vậy, những nam nhân khác đều không có gì tốt


Vậy cũng phải.
Bạch Sở Mục rất đồng ý những lời nói này của hắn, thuận tiện tự luyến hất hất tóc trên trán, nam nhân đẹp trai cùng có trách nhiệm tốt giống như bọn họ vậy, đốt đèn lồng tìm khắp cũng không ra.
Hai huynh đệ đạt thành chung nhận thức, bắt đầu nhất tề căm thù Tiêu Mạc Sanh.
(TT: hết biết -.-)
Bách Lí song đến gần, thì phát hiện ra hai người, hướng bọn họ ngoắc tay nói:
Giới thiệu cho các ngươi biết, vị này là Tiêu Mạc Sanh, là thương nhân cung ứng dược liệu......


...... Cũng là thanh mai trúc mã của Song nhi muội muội.
Tiêu Mạc Sanh chủ động bổ sung, hai tròng mắt hắn quét nhẹ, nhanh chóng ở trên mặt Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người xẹt qua, ánh mắt tinh duệ che dưới ánh sáng ôn hòa. Không trách hắn phản ứng như thế, thật sự là địch ý trong ánh mắt hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục quá rõ ràng, khiến cho người giỏi về quan sát sắc mặt là hắn, thoáng cái liền tiếp thu được tin tức đến từ trong mắt bọn họ.
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người liếc nhau một cái, thấy ánh lửa dấy lên trong đáy mắt lẫn nhau, xem ra mục đích của tiểu tử này xác thực không… tinh khiết a, còn không phải là khốn kiếp thường đâu.

Ta tên là Bạch Sở Mục.
Bạch Sở Mục giới thiệu nói, vẫn không quên chỉ vào Long Thiên Thần, cố ý cường điệu,
Hắn, hắn gọi Long Thiên Thần, là chú em chồng của sư phụ Song nhi muội muội.

Đủ bò chưa?
So với ngươi cái gì Mai cái gì Mã, thì quan hệ nền bền chắc hơn nhiều.
Long Thiên Thần đứng thẳng sống lưng, liếc xéo đối phương, trong đôi mắt hơi khiêu khích. Cũng chả có gì đặc biệt, thân cao còn không bằng hắn đâu? Thương nhân buôn thuốc? Bất quá là bán thuốc thôi, ngươi kêu cái gì kêu?
Tiêu Mạc Sanh ôn nhuận cười một tiếng, ánh sáng đáy mắt chớp động, không tiếng động nhưng có lực mà nhìn tới.
Cứ như vậy, hai người nhìn lẫn nhau, tia lửa trong mắt đang âm thầm giao chiến.
Bách Lí Song kỳ quái nhìn nhìn thần sắc ba người, cảm giác, cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại nói không ra, nên cắt đứt tia nhìn của bọn họ nói:
Tiêu ca ca, ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ ta.


Tốt.
Tiêu Mạc Sanh chậm rãi thu hồi tầm mắt, vẫn như cũ cười đến ôn nhuận, ánh sao trong đáy mắt ẩn dấu thật sâu
Hai vị, rất vinh hạnh biết các ngươi, có rãnh rỗi lại tán gẫu.

Đưa mắt nhìn Bách Lí song cùng Tiêu Mạc sanh rời đi, Long Thiên Thần trong lỗ mũi thở ra khói trắng, hừ hừ nói:
Tiêu ca ca? Có cần gọi buồn nôn như vậy hay không?

Bạch Sở Mục sờ sờ cằm nói:
Người này thoạt nhìn không đơn giản a, Song nhi có khi nào lên phải tàu cướp biển không?

Long Thiên Thần thật sâu đồng ý:
Ừ, nhất định phải ngăn cản Song nhi, ngàn vạn lần không thể để tiểu tử này đạt được mưu kế!

Hai người theo sát ở phía sau Bách Lí Song và Tiêu Mạc sanh, cùng nhau vào gian phòng Vân Khê. Song, khi hai người biết chỗ bọn họ sắp sửa dọn đi chính là nhà Tiêu Mạc Sanh, thì hai người liền sụp đỗ.
Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Cùng một người rắp tâm bất lương đối với Song nhi ở cùng dưới mái hiên...... Hai người nhất tề lắc đầu, cảm giác, cảm thấy cuộc sống tương lai sẽ vô cùng xám xịt.

Đại tẩu, chúng ta đang tốt lành, tại sao muốn dọn đi đến Tiêu gia? Nơi này không phải là rất tốt sao?
Long Thiên Thần không quá nguyện ý dời đi.
Vân Khê không nhịn được nói:
Ít nói nhảm. Nhanh chóng dọn dẹp một chút quần áo, đóng gói rời đi!
Nàng còn có rất nhiều chuyện bận rộn đó, không có thời gian cùng hắn giải thích thêm.

Đại tẩu, đại ca còn không có trở lại, chúng ta muốn dọn nhà, có phải cũng nên chờ đại ca trở lại rồi hãy nói hay không?
Long Thiên Thần không thuận theo không đồng ý, và không muốn đi.
Vân Khê liếc hắn, híp mắt, mang theo giọng nói uy hiếp:
Ngươi nói còn nhảm nữa, có tin ta trực tiếp đánh ngất ngươi, đem ngươi đóng gói mang đi hay không?


Đừng, đừng! Ta đi, ta đi là được!
Long Thiên Thần cười hắc hắc, nơi nào còn dám tiếp tục phản bác, đại tẩu cho tới bây giờ đều nói được là làm được, tuyệt sẽ không bởi vì hắn là em chồng nàng, mà hạ thủ lưu tình. Hắn làm sao lại đáng thương như vậy chứ? Nơi nơi đều bị người bắt nạt......
Đoàn người lặng lẽ rời xa chỗ ở, chỉ để lại Vân Trung Thiên một người xử lý chuyện tiếp sau đó.
Tiêu trạch so sánh cùng chỗ ở trước kia, diện tích nhỏ đi không ít, nhưng vẻ tráng lệ thì như nhau, quan trọng nhất là, Tiêu Gia trừ Vân Khê chuyển đến, thì không có những khách nhân khác cư ngụ.
Thanh tĩnh, an toàn, đây mới là điều Vân Khê muốn.
Vì ngăn ngừa vạn nhất, Vân Khê được Tiêu Mạc Sanh đồng ý, nên đã ở xung quanh bốn phía tòa nhà đều bố trí các loại trận pháp, để ngừa có người đánh lén.
Sauk hi an bài thỏa đáng hết thảy, mọi người đều trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai hừng sáng, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người tự động tự giác dậy sớm, triệu hồi ra khỉ trắng, bắt đầu luyện công. Kể từ khi ở đan minh trở lại, hai người thống hạ quyết tâm, nhất định phải rửa sạch sỉ nhục, đem mối thù với Mạc đại thiếu báo trở lại, cho nên luyện công cũng không cần Long Thiên Tuyệt tự mình theo dõi, vừa đến thời gian bọn họ liền tự động tự giác bắt đầu luyện công.

Hắc!


Hmm!


Tốt, đấu lại!


Vượn vượn, không nên nhường chúng ta, đến đây đi!


Rống

Tiếng đánh nhau của hai người cộng thêm một con vượn, thật sớm đã khiến mọi người ở chỗ này thức tỉnh. Người biết, tự động hướng lỗ tai của mình nhét hai cục bông, tiếp tục ngủ, người không biết, rối rít chạy tới nhìn xem.
Tiêu Mạc sanh thuộc về một trong số người không biết, hơn nữa nghe được tiếng kêu khỉ trắng, hắn là kẻ đầu tiên dẫn người chạy tới, ngó nhìn xem có chuyện gì.
Khi hắn thấy Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người lấy khỉ trắng luyện võ công, hắn không khỏi choáng váng, thì ra còn có thể luyện công như vậy? Hắn coi như là tăng thêm kiến thức.

Nhị vị, sớm như vậy liền đứng lên luyện công rồi?
Tiêu Mạc Sanh cho hạ nhân lui ra, hắn đã nhìn ra, khỉ trắng kia là đã bị thuần phục, là nghe lệnh một người trong bọn hắn, cho nên cũng không có lo lắng nhiều nữa.

Đúng vậy a, ngủ sớm dậy sớm, thân thể mới tốt!
Long Thiên Thần thuận miệng đáp, ngừng tay, mở rộng chân, hắn không muốn cho đối phương thấy hắn bị vượn vượn đánh thành bộ dáng rất thảm.
Tiêu Mạc sanh ôn nhuận cười nói:
Phương thức Nhị vị luyện công, đúng là rất đặc biệt.


Nghe Tiêu công tử nói, tựa hồ cũng là người trong võ đạo, không bằng cùng nhau luận bàn được không?
Bạch Sở Mục âm thầm cùng Long Thiên Thần trao đổi ánh mắt, cố ý muốn ra oai phủ đầu với đối phương.

Tỷ thí thì không dám, tại hạ dù sao chỉ là thương nhân, đối với võ học chi đạo, hiểu biết sơ mà thôi.
Tiêu Mạc Sanh cười khoát tay, lọt vào trong mắt hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục, thì hắn đang khiếp đảm.
Long Thiên Thần cười vỗ vỗ đầu vai Tiêu Mạc sanh:
Không sao, chẳng qua là tỷ thí một chút mà thôi, chúng ta có phân tấc, tận lực không thương tổn Tiêu công tử.


Đúng vậy đúng vậy, chẳng qua là tỷ thí một chút mà thôi, không có gì lớn, chẳng lẻ Tiêu công tử sợ hay sao?
Bạch Sở Mục dùng phép khích tướng.
Một tia nhìn tinh duệ xẹt qua đáy mắt Tiêu Mạc sanh, hắn chậm rãi cười nói:
Nếu nhị vị kiên trì như thế, vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh.

Hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục âm thầm cười trộm, nếu không đem họ Tiêu này đánh thành đầu heo, bọn họ sẽ gọi Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục rồi, hừ hừ......
Song, khi bọn hắn cùng Tiêu Mạc Sanh sau khi giao thủ, hai người muốn cười cũng cười không ra.
Ông nội ngươi chứ, khó trách tất cả mọi người nói Vô gian không thương nhân, quả nhiên thương nhân là gian trá nhất!
Ai nói hắn chẳng qua là hiểu biết sơ thôi? Một cao thủ Huyền tôn lục phẩm, cũng gọi là đối với võ đạo hiểu sơ thôi, kêu một Huyền tôn sơ giai, một Huyền tôn tứ phẩm như bọn họ làm sao còn thế nào sống?
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người ôm lấy hai đầu heo, căm giận bất bình.
Chết tiệt Tiêu Mạc Sanh, hắn nhất định là cố ý, lại ra tay nặng như vậy, trực tiếp đánh hai người bọn họ thành đầu heo, còn giả mù sa mưa nói gì là
Xin lỗi, tại hạ vừa ra tay sẽ rất khó nắm giữ lực trong tay, không có nắm chắc tốc độ mạnh yếu, ngộ thương hai vị
.
Hắn là ngộ thương sao? Là lỡ tay sao?
Thiên tài mới tin hắn!

Quá ghê tởm. Gian thương a. Gian thương vô sỉ.
Long Thiên Thần vuốt con mắt phải của mình, nơi đó thê thảm không nỡ nhìn, cùng mắt gấu mèo không sai biệt lắm. Không nghĩ tới ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, không có đánh đến đối phương, ngược lại bị đối phương đánh, thật sự là quá đáng hận.

Không được! Không thể để cho hắn quá đắc ý!
tình cảnh Bạch Sở Mục cũng không có tốt hơn, vuốt con mắt trái của mình, cũng là một con mắt gấu mèo thê thảm không nỡ nhìn, hai người có thể đã chân chính là nan huynh nan đệ a.

Ta có biện pháp rồi!
mắt phải của Bạch Sở Mục sáng ngời, bỗng nhiên nghĩ tới ý kiến hay, vỗ vỗ đầu vai Long Thiên Thần nói,
Hắn không phải là ở đánh chú ý Song nhi sao? Ngươi nghĩ biện pháp đem Song nhi bắt tới tay, cho hắn tức chết, kể từ đó, thù chúng ta đều báo! Có phải rất vui hay không? Ha ha ha......


Như vậy cũng được?
Long Thiên Thần kinh dị nhìn về phía hắn, không thể không nói biện pháp này rất máu chó.

Tại sao không được? Song nhi vốn đối với ngươi có ấn tượng rất tốt, chỉ cần ngươi chủ động xuống nước, cố gắng, nhất định có thể thành công
Bạch Sở Mục bỗng nhiên giảm thấp giọng, lẩm bẩm nói,
Ta lúc trước nếu không phải thấy nàng thích ngươi, ta đã sớm theo đuổi nàng......


Ngươi theo đuổi nàng?
Long Thiên Thần nhất thời giận tím mặt, vỗ bắp đùi nói,
Bạch Sở Mục, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám cô phụ Thiên Tầm, làm cho nàng thương tâm khổ sở, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!


Uy, ngươi nghĩ đến đâu rồi? Ta nói trước kia mà, lúc trước ta không phải là còn không biết Thiên tầm sao? Kể từ khi sau khi biết Thiên Tầm, ta thề, ta chỉ thích một người là Thiên tầm.
Bạch Sở Mục chỉ lên trời thề, ngữ điệu vừa chuyển, lại nói,
Hơn nữa, Song nhi từ đầu đến cuối cũng chỉ thích ngươi, ta thích nàng, cũng không còn cơ hội a.


Ngươi còn nói? Ngươi nếu là dám đối với Thiên Tầm chần chừ, có tin ta thiến ngươi hay không?
Long Thiên Thần mãnh liệt bổ nhào vào, đem Bạch Sở Mục đè ngã trên mặt đất, tư thế lúc lên lúc xuống thấy thế nào cũng quái dị.
Bách Lí Song cùng Long Thiên Tầm cố ý tới đây đưa nước canh cho bọn họ, vừa đến liền bắt gặp một màn này, hai người nhất tề ngây dại.
Hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục nhận thấy được có người nhích tới gần, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Bốn ánh mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, muốn có bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu.

Các ngươi......
Bách Lí Song đem hai tay chà chà, làm hình dáng nổi da gà.
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục liếc mắt nhìn nhau, sau đó giống như gặp quỷ thoáng cái tách ra, làm bộ không nhận ra đối phương.

Thiên Tầm, sao sớm như vậy đã thức dậy? Đem thức ăn ngon gì tới cho ta thế?
Bạch Sở Mục cười hướng Long Thiên tầm đi tới, đáng tiếc hiện tại con mắt trái hắn bị đánh thành mắt gấu mèo, thấy thế nào cũng quái dị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thiên Tầm vừa nhíu, lộ ra vẻ đau lòng, tay nhỏ sờ dọc theo hốc mắt của hắn nói:
Sở Mục ca ca, con mắt của huynh sao vậy? Vượn vượn làm sao ra tay nặng như vậy?

Khỉ trắng nghỉ ở một bên, hai mắt trợn tròn, lộ ra hình dáng vô tội. Là chủ nhân nói, lúc tỷ thí, không để cho nó ra tay hỗ trợ, cho nên chủ nhân mới bị đối phương đả thương nha, liên quan gì đến nó a?
Bạch Sở Mục ho nhẹ mấy tiếng, đáp lời nói:
Đúng vậy a, hôm nay vượn vượn không có nắm chắc tốt độ mạnh yếu, lỡ tay.

Khỉ trắng trong miệng ô ô mấy tiếng, tại sao nó nằm cũng trúng đạn rồi? Nó cũng quá vô tội đi.
Bên kia Bách Lí Song nhìn thương thế của Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục không sai biệt lắm, không nhịn được hỏi:
Ngươi cũng bị vượn vượn lỡ tay, mới bị đánh cho thành như vậy sao?


Ừ, đúng a, cùng luyện tập, vượn vượn còn chưa đủ chuyên nghiệp, còn chờ cố gắng.
Long Thiên Thần vội vàng gật đầu, hắn cũng không muốn thừa nhận mình bị gian thương họ Tiêu kia đánh, vậy thì quá mất mặt mũi.
Khỉ trắng ngay tại chỗ đánh biến, tỏ vẻ bất mãn của nó, nó thật vô tội a, tại sao một người hai người đều oan uổng nó thế?
Bạch Sở Mục bất an nhìn nó một cái, vì trấn an nó, hắn đối với Long Thiên Tầm nói:
Thiên tầm, ta nghĩ vượn vượn chắc là đói bụng, cho nên mới phải lỡ tay, đồ ăn nàng mang đến, đều cho vượn vượn đi.

Khỉ trắng vừa nghe có thức ăn, tâm tình nhất thời tốt lên, mặc dù bị oan uổng, nhưng lấy đồ ăn bồi bổ lại cũng được, ai bảo hắn là chủ nhân của nó làm chi.
Đang lúc đôi mắt – trông mong nhìn thức ăn, ai ngờ Long Thiên Tầm tức giận hừ một tiếng, đem giỏ thức ăn giấu đến phía sau:
Không cho nó ăn. Nó đả thương huynh, phải bị trừng phạt, bữa ăn sáng hôm nay, nó cũng mơ tưởng ăn!


Ô ô......
Quá khi dễ người rồi. Nó không làm rồi.
Khỉ trắng hai cánh tay đấm ngực, phát tiết bất mãn của nó.

Tức giận cũng vô dụng! Ai bảo ngươi khi dễ Sở Mục ca ca.
Long Thiên Tầm vô cùng bất mãn, hướng về phía khỉ trắng trừng mắt, không chút nào sợ hãi nó.
Bạch Sở Mục mồ hôi tuôn rơi, giơ tay lên che ở mặt của mình, không dám đối mặt khỉ trắng. Hắn thật là thẹn với nó a, hắn quá tội lỗi.
Long Thiên Thần mí mắt giật giật, thật lòng cảm thấy rất oan cho khỉ trắng, nhưng thà oan nó, so với mình mất hết mặt mũi còn đỡ hơn? Cho nên, vượn vượn, xin lỗi, chỉ có thể hy sinh ngươi. Quay đầu lại nhất định mua đồ ăn ngon cho ngươi, hồi báo ngươi, ngươi tạm thời nhịn một chút đi, dù sao cũng sẽ không mất cân thịt nào, nhờ cậy ngươi rồi.

Ta làm sao cảm thấy hai người các ngươi đều kỳ quái thế?
Bách Lí Song híp mắt, đánh giá hai người, càng xem càng cảm thấy khả nghi.

Ta xem các ngươi hay là đi bôi chút dược tiêu sưng trước đi, bằng không hai ba ngày đều không lành được.
Nàng đề nghị.

Tốt! Sáng nay trước hết luyện đến đây.
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người đạt thành nhận thức, riêng mình trở về phòng bôi thuốc.
Long Thiên Thần trở lại gian phòng của mình, cầm gương soi soi, thấy ở trong gương mình bị hủy dung, thì hắn càng thêm thống hận Tiêu Mạc Sanh.

Gian thương! Ngươi chờ đó cho ta!
Hắn oán hận cắn răng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên:
Là ta, ta đem nước cho ngươi đây.
Là giọng Bách Lí song.
Long Thiên Thần hơi ngẩn ra, chợt nhớ tới lời Bạch Sở Mục …, tâm tình của hắn không khỏi ảm đạm.
Sở Mục nói, Song nhi thích hắn, có thật không? Tại sao hắn không có phát giác ra được đây?
Đem Song Nhi bắt tới tay, sau đó tức chết gian thương kia, đích xác là biện pháp báo thù thật tốt, chỉ bất quá...... Làm như vậy không phải là mất đạo đức lắm sao?
Buồn a!
Trong lúc hắn suy tư, Bách Lí Song đã gõ cửa nhiều lần, cũng không trông thấy người bên trong đáp lời, nàng có chút nhịn không được, tự đẩy cửa vào.

Ngươi phát ngốc gì vậy? Ta gõ cửa lâu như vậy, làm sao ngươi không la một tiếng thế?


Ta......
Long Thiên Thần quay đầu lại, chống lại nàng, trong lòng không khỏi sinh ra quấn quýt. Rốt cuộc có nên hỏi hay không đây? Đó là một vấn đề tế nhị a.

Song nhi, ta hỏi ngươi một cái vấn đề. Ngươi cùng Tiêu Mạc Sanh kia, rốt cuộc là quan hệ gì?

Bách Lí Song dừng một chút, kỳ quái nhìn về phía hắn:
Cha ta cùng cha hắn coi như là thế giao, cha ta thường xuyên từ cha hắn mua dược liệu, mà ta đây thường xuyên đi theo cha ta đến Tiêu gia, cho nên biết Tiêu ca ca, chính là quan hệ này, sao vậy?


Không có làm sao, Thì ra là vậy.
Long Thiên Thần chột dạ lắc đầu,
Ta cuối cùng cảm thấy Tiêu Mạc Sanh kia tựa hồ đối với ngươi không có hảo ý, một mình ngươi cẩn thận một chút, dù nói thế nào, ngươi cũng là con gái, phải hiểu được tự bảo vệ mình......

Bách Lí Song nhìn hắn, hai mắt từ từ căng lớn, lộ ra thần sắckhó có thể tin:
Ngươi không có sốt chứ? Làm sao đột nhiên nói những lời này?

Nàng đưa tay, muốn sờ trán của hắn, Long Thiên Thần lắc đầu, nhẹ tránh ra.

Ta không có sốt, ta nói cho ngươi cẩn thận thôi.


Ta làm sao lại không nhìn ra Tiêu ca ca đối với ta không có ý tốt vậy?
Bách Lí Song không tin nói.
Long Thiên Thần bị làm khó mà nghĩ hồi lâu, rồi nói:
Ách...... trực giác nam nhân.

Bách Lí song không nhịn được cười ra tiếng:
Còn trực giác nam nhân? Ta xem ngươi hơn phân nửa là điên rồi. Này, ta đem thuốc đến cho ngươi, ngươi nhớ tự mình xức nha.


Ừ, cám ơn.
Long Thiên Thần nói.

Ta đi trước đây, ta muốn theo sư phụ đi Đan Minh tham gia khảo hạch cấp bậc Luyện Đan Sư, ngươi cùng Sở Mục thì không nên đi. Bộ dạng của hai người các ngươi, chẳng những không thể cho sư phụ trợ uy, ngược lại còn có thể để cho sư phụ mất thể diện, cho nên các ngươi hãy ngoan ngoãn đợi ở chỗ này nghỉ ngơi đi.
Bách Lí Song giảo hoạt cười một tiếng, xoay người, nhẹ nhàng cất bước, rời khỏi phòng.
Long Thiên Thần giận đến tốn hơi thừa lời, cái gì gọi là bọn họ đi, ngược lại làm cho đại tẩu mất thể diện? Nhiều nhất bọn họ mang mặt nạ đi không phải được rồi sao? Dù sao đem mặt che lên, ai cũng nhận không ra.
Nhưng mà cẩn thận thử nghĩ xem, cũng có lý, hắn vẫn nên dùng nhiều thời gian đề cao thực lực của mình, mới là đại sự hạng nhất, về phần đại tẩu nha, nàng mạnh như vậy, chỉ là khảo hạch Luyện Đan Sư thôi, đối với nàng mà nói, căn bản là không phải vấn đề cái gì, nàng nhất định có thể ứng phó được đến.
Nghĩ tới đây, hắn đem hết thảy đều ném ra… sau ót, chuyên tâm cho mình xức thuốc.
So sánh mà nói, Bạch Sở Mục hạnh phúc hơn nhiều lắm rồi, căn bản là không cần mình ra tay, tự có Long Thiên Tầm đau lòng thoa thuốc trị thương, sướng đến nỗi trong miệng hát điệu hát dân gian. Thì ra là bị thương, cũng có thể hạnh phúc như vậy, hắn ở đáy lòng rất vui thích.
Giờ phút này Vân Khê cũng không có thời gian chú ý đến bọn hắn, nàng đang bề bộn chuẩn bị cho khảo hạch cấp bậc Luyện Đan Sư hôm nay, hôm nay cùng nàng đi tham gia khảo hạch Luyện Đan Sư, còn có Mộ lão, Lam Mộ Hiên, Long Thiên Tầm cùng Vân Thần Thụ, mà hai huynh muội Mộ Cảnh Huy cùng Mộ Vãn Tình thì thuộc đoàn đi trước trợ trận.
Tuy nói lần này khảo hạch cấp bậc Luyện Đan Sư cũng không phải quan trọng lắm, bọn họ chỉ cần đạt tới tư cách Luyện Đan Sư cấp sáu trở lên như vậy đủ rồi, đối với ba người nàng, Mộ lão cùng Lam Mộ Hiên mà nói, không phải là việc khó gì, về phần Long Thiên Tầm, nàng chẳng qua là hi vọng nàng ấy có thể học hỏi thêm kinh nghiệm nhiều, để không uổng phó thác của Tứ thúc tứ thẩm đối với nàng cùng Thiên Tuyệt.
Hết thảy đã sắp xếp chuẩn bị xong, chỉ chờ Long Thiên tầm đến, là đoàn người xuất phát lên đường.
Chậm chạp không thấy Long Thiên Tầm đến, Vân Khê không thể làm gì khác hơn là sai tỷ muội Triệu gia đi thúc giục, trong lúc chờ đợi, cũng đã nhận được một chuyện vui.
Trải qua một đêm trắc trở, Vân Trung Thiên đã đem hai người Viêm hộ pháp Phong hộ pháp cứu trở lại, để cho Vân Khê một phen mừng rỡ.

Ca ca, cực khổ huynh rồi.
Nói lý ra, Vân Khê nguyện ý gọi hắn một tiếng ca ca, nhưng mà ở trước mặt người ngoài nàng vẫn gọi Vân sư huynh để tương xứng.
Vân Trung Thiên nhàn nhạt mà cười nói:
Không có gì, tiện tay mà thôi. Ta đoán Nam Cung Dực tựa hồ cũng có ý muốn thả người, cho nên rút bớt đông đảo thủ vệ cao thủ, ta mới dễ dàng sẽ đem người cứu ra, mà Nam Cung Dực cùng tùy tòng của hắn cũng đã rời khỏi chỗ ở, chẳng biết đi đâu.

Vân Khê cười lạnh:
Coi là hắn thoát được mau. Hắn nếu là chậm một bước, ta định sẽ không để cho hắn sống khá giả!


Phu nhân, là thuộc hạ vô dụng, đã tăng thêm phiền toái cho ngài.
Viêm hộ pháp cùng Phong hộ pháp đều cảm thấy xấu hổ.

Chuyện này không đề cập nữa!
Vân Khê khoát tay, ào ào nói,
Viêm hộ pháp, ngươi bây giờ lập tức chạy tới Thương Thủy lĩnh, đi báo cho tôn chủ các ngươi, đem chuyện bọn ngươi đã thoát hiểm báo cho hắn biết.


Dạ, phu nhân, thuộc hạ đi ngay!
Viêm hộ pháp lĩnh mệnh đi.
Vân Khê hướng Phong hộ pháp nói:
Phong hộ pháp, ngươi đi xem một chút Như nhi tỷ tỷ đi, nàng vẫn lo lắng cho ngươi, đêm qua trắng đêm không ngủ đấy.


Dạ, vậy thuộc hạ xin được cáo lui trước.
Phong hộ pháp vội vả rời đi, bộ dạng một lòng muốn về nhà.
Vân Khê nhếch môi, hài lòng cười cười, cuối cùng đã tạm thời giải trừ nguy cơ. Kế tiếp, nàng nên chuyên tâm tham gia khảo hạch cấp bậc Luyện Đan Sư, chờ lấy được cấp bậc xong, thuận lợi tham gia đại hội luyện đan, như vậy nàng cách mục tiêu của mình cũng càng thêm gần rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.