• 2,031

Q.8 - Chương 9: Long Thiên Tuyệt Lẫn Vào Tử Y Giáp Vệ


Số từ: 5342
Nguồn: tamvunguyetlau
Edit: Giọt Suơng Đêm Beta: Sakura Cầm đầu cao thủ, trong mắt địch ý càng đậm, ngoài mặt lại giả vờ khách khí nói:
Nhị chưởng quỹ mời Vân Khê cô nương vào trang, không biết là vì chuyện gì? Kể từ khi Bắc Thần gia tộc ta tị thế ẩn cư tới nay, chưa bao giờ có người ngoài tiến vào trang viên, Vân Khê cô nương coi như là người đầu tiên, cho nên tại hạ phải tò mò, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến cho Nhị chưởng quỹ phá hư quy của do chính hắn định ra, công khai mời Vân Khê cô nương vào trang.

Vân Khê không nói gì, chẳng qua là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bắc Thần Tĩnh Vũ, nàng có thể cảm thụ được, hai người bọn họ đang dò xét lẫn nhau.
Bắc Thần Tĩnh Vũ tiến lên một bước, nghiêm nghị nói:
Phụ thân mời Vân Khê cô nương, chỉ là vì ôn chuyện cũ, các ngươi không thấy Vân Khê cô nương mang cả con gái của nàng tới ư? Lại nói, trước khi Thiếu chủ hôn mê có giao tình thâm hậu với Vân Khê cô nương, Vân Khê cô nương cũng muốn tới thăm hỏi Thiếu chủ một chút, để biết tình trạng gần đây của Thiếu chủ. Chuyện chỉ đơn giản như vậy, không có gì mà phải tìm tòi nghiên cứu, nếu như các ngươi thật sự rảnh rỗi, không bằng suy nghĩ thêm xem làm sao duy trì sinh kế lâu dài của gia tộc đi.

Bắc Thần Tĩnh Vũ vừa nói xong, cao thủ cầm đầu lập tức lộ ra vẻ không vui:
Tĩnh Vũ, đừng tưởng rằng ngươi là con trai của Nhị chưởng quỹ mà chúng ta không dám động tới ngươi. Ngươi đừng quên, bàn về bối phận trong gia tộc, ngươi phải gọi những người chúng ta chỗ này một tiếng tiền bối, lúc chúng ta ở trên giang hồ oai phong một cõi, ngươi còn núp ở trong bụng mẹ không biết gì. Đúng rồi, lại nói, ngươi có phải con ruột của cha ngươi hay không, còn không biết đâu.

Lời của tên cao thủ kích thích Bắc Thần Tĩnh Vũ, mặt hắn đỏ ửng lên, tức giận dâng trào, thấy vậy, những khác những cao thủ rối rít ồn ào.

Đúng vậy. Tuổi của cha ngươi, trong gia tộc không ai đoán đúng, nói ít thì mấy trăm tuổi, nói nhiều thì chính là mấy ngàn tuổi, tuổi hắn nhiều như vậy, thật sự có thể sinh con sao? Ha hả a, chỉ có đứa trẻ ba tuổi mới tin.


Ngươi có phải con trai ruột của Nhị chưởng quỹ hay không, ngươi chưa chắc biết được, chuyện này vẫn phải đi hỏi mẹ ngươi đi. Ha ha ha......

Bắc Thần Tĩnh Vũ giận dữ, trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng hắn vẫn khống chế chính mình, không để cho mình vọng động, hít sâu một hơi, nói:
Ta và cha biết là được, có phải cha con hay không, tự chúng ta biết, không cần người khác đánh giá. Hiện tại, xin tránh ra, ta muốn mang Vân Khê cô nương đi gặp cha ta.


Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, từ nơi không xa truyền đến một trận tiếng bước chân, mấy vị lớn tuổi là cao thủ nện bước trầm ổn, bước đến. Ba vị lão giả đầu tóc đen nhánh, tinh thần quắc thước, ánh mắt như điện, linh lợi vô cùng, làm lòng người sinh ra sợ hãi, không dám nhìn thẳng. Khi ánh mắt bọn hắn quét qua mẹ con Vân Khê, ánh mắt bọn họ trở nên bén nhọn.
Vân Khê khẽ cau mày, nàng từng gặp qua mấy nhân vật nòng cốt này của Bắc Thần gia tộc, cho nên bọn họ tất nhiên là nhìn một cái đã nhận ra nàng. Nàng nhướng mày nhìn bọn họ,lấy bất biến ứng vạn biến.
Nàng nắm nữ nhi, lẳng lặng đứng yên, trên người có một cỗ khí thế không giận tự uy.Ba vị cao thủ xuất hiện cũng không tạo thành bất kỳ lực uy hiếp nào với nàng, ngược lại lại khiến bọn họ sinh ra cảnh giác.

Tiếu trưởng lão, Hòa trưởng lão, Khâu trưởng lão.
Đám cao thủ cửa nhìn thấy ba vị cao thủ xuất hiện đều cúi đầu, mắt lộ ra kính ý, khom người cúi chào.
Bắc Thần Tĩnh Vũ sắc mặt trầm xuống, nhức đầu nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại chắp tay vái chào ba người:
Tiếu trưởng lão, Hòa trưởng lão, Khâu trưởng lão.


Tĩnh Vũ, vì sao ngươi lại mang Vân Khê cô nương tới đây, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ của trang viên ư?
Khâu trưởng lão mở miệng hỏi trước, hắn vừa quay đầu lại, đối với Vân Khê lộ ra nụ cười cứng ngắc,
Vân Khê cô nương, ngươi đừng để ý, chúng ta sở dĩ cẩn thận như vậy, thật sự là sợ có người không có ý tốt lẻn vào trang viên trả thù chúng ta, ngươi cũng biết tình trạng của Bắc Thần gia tộc chúng ta hiện tại rồi đấy.


Khâu trưởng lão sao lại nói như thế, người nào không biết Vân Khê cô nương và Thiếu chủ của chúng ta là bằng hữu, sao có thể coi nàng là người ngoài?
Bên cạnh hắn Tiếu trưởng lão rất tự nhiên nhận lấy đề tài, hắn cười híp mắt nhìn về phía Vân Khê nói,
Vân Khê cô nương y thuật và thuật luyện đan là những thứ tốt nhất mà lão phu được thấy, lão phu vẫn khâm phục có thêm, hơn nữa Vân Khê cô nương lại là Vân tộc tông chủ, viện trưởng của Vạn Hoàng học viện, nguyên lão Đan Minh thân phận sao mà tôn quý như vậy chứ? Hôm nay cô nương có thể giá lâm Bắc Thần một tộc ta, chính là vinh hạnh của Bắc Thần gia tộc, bồng tất sinh huy!
(là làm rạng rõ cho nhà nghèo, ý là Vân Khê đến Bắc Thần gia tộc thì làm sáng tỏa cả nhà họ. Gần giống câu « rồng đến nhà tôm « của Việt Nam)

Tiếu trưởng lão khách khí.
Vân Khê nhàn nhạt nhìn lại cười một tiếng, nhưng trong lòng không quên lúc bọn họ mới gặp mình mang theo cảnh giác và đề phòng.
Ánh mắt khác thường quét nhẹ qua mấy người Tiếu trưởng lão, Bắc Thần Tĩnh Vũ đúng lúc xen vào nói:
Vân Khê cô nương đường xa mà đến, hay là mời nàng vào trong trang viên nói chuyện thôi, xin mời.


Vân Khê cô nương, bên trong mời.
Tiếu trưởng lão cũng khách khí muốn mời.

Mời
Quên đi sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, Vân Khê phun ra một chữ, nắm tay nữ nhi, từ từ đi vào.
Bắc Thần Tĩnh Vũ theo vào, lúc xoay người, Tiếu trưởng lão cho thủ hạ một cái ánh mắt, đợi thủ hạ tiếp thu đến ánh mắt của hắn, lúc này hắn mới đuổi theo người phía trước.
Đợi mọi người biến mất ở cửa vào của trang viên, ở dưới một gốc cây cổ thụ xanh um tươi tốt cách đó không xa, mơ hồ hiện ra một thân ảnh cao ngất như kiếm.
Sợi tóc màu vàng kim bay nhẹ theo gió, Long Thiên Tuyệt nhìn màn vừa rồi rất rõ ràng, trong mắt hắn chợt lóe lên, dấu diếm sát khí. Bên ngoài trang viên chính là trận pháp, đối với hắn mà nói, quả thực chính là trò chơi của trẻ con, hai ba cái đã giải quyết xong hết, thuận lợi tiến vào trang viên. Khóe miệng của hắn nhếch lên, tự tiếu phi tiếu:
Bắc Thần gia tộc xem ra thật sự không yên ổn, bất quá, nếu các ngươi dám động vào vợ con của Bổn tôn chủ...

Hắn lạnh lùng cười một tiếng, tiếng cười lãnh khốc phiêu tán ở trong gió nhẹ, thân ảnh màu đen đung đưa trong gió rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.
Đoàn người vây quanh mẹ con Vân Khê mẹ con, chủ khách ngồi xuống.
Hạ nhân dâng trà lên, Bắc Thần Tĩnh Vũ muốn mau chóng báo cho phụ thân, nhưng mà ba người Tiếu trưởng lão ba giám sát hắn quá gắt gao, mỗi lần hắn vừa mở miệng, sẽ có người đưa lời ngăn cản, cho dù là hắn âm thầm nháy mắt, cũng sẽ có người đi ra ngoài phá hỏng chuyện. Hắn âm thầm cau mày, cũng biết thái độ này là thế nào, mà bên cạnh hắn Tiếu trưởng lão lấy tư thế chủ nhân, nhiệt tình hỏi thăm các loại tình huống bên ngoài từ Vân Khê,phảng phất như bạn già lâu năm.
Vì có thể ở chỗ này dễ dàng làm việc, Vân Khê không muốn làm mất mặt đối phương, miễn cưỡng đều đáp lại, nhưng trong lòng nhớ tới chuyện của Hách Liên Tử Phong, nghĩ thầm chẳng biết lúc nào mới có thể nhìn thấy Nhị chưởng quỹ, giáp mặt cùng hắn để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng mà mấy người Tiếu trưởng lão giống như là cố ý không để cho nàng và Nhị chưởng quỹ gặp mặt, mỗi lần đều nói chen vào ngăn cản, đến cuối cùng cả nàng muốn cùng Bắc Thần Tĩnh Vũ nói mấy câu, cũng trở nên hết sức khó khăn.
Bất quá không lâu sau, ngoài cửa đột nhiên có người lớn tiếng gào thét:
Tiếu trưởng lão, không xong.

Người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước.
Một gã hạ nhân loạng choạng xông vào, thần sắc vội vàng.

Đã xảy ra chuyện gì, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?
Mới vừa rồi còn là vẻ mặt tươi cười Tiếu trưởng lão lập tức sa sầm nét mặt, hướng về phía hạ nhân vội vã chạy tới mắng té tát, nhưng mà nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện mắt của hắn dấu diếm ánh sáng âm u chợt lóe rồi biến mất

Thanh trưởng lão, Vệ Dương hắn, hắn sắp không được.
Hạ nhân gấp gáp đáp lại nói.
Khâu trưởng lão xen mồm hỏi thăm:
Cái gì gọi là hắn không được, đã xảy ra chuyện gì? Đem chuyện nói cho rõ ràng.


Tiếu trưởng lão, Khâu trưởng lão, Vệ Dương vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, trở lại sân sau, chẳng biết tại sao, đột nhiên ngất đi. Chờ đến lúc chúng ta phát hiện hắn, cả người hắn đều đen như màu tóc, cả người co quắp không ngừng, hình như là trúng độc.


Cái gì, trúng độc?

Tiếu, Khâu hai vị trưởng lão trợn mắt đứng dậy, vừa định rời đi, Tiếu trưởng lão tựa hồ nghĩ đến cái gì, cố ý dừng một chút, hai tay vái Vân Khê, vẻ mặt chân thành nói:
Vân Khê cô nương, y thuật của ngươi bất phàm, hôm nay xảy ra chuyện này, ngươi xem ngươi có thể đi một chuyến, hỗ trợ nhìn một chút không? Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.


Cái này......
Vân Khê cũng không lập tức đáp ứng, tầm mắt không biết tại sao chuyển lên trên người Bắc Thần Tĩnh Vũ.
Chống lại tầm mắt của Vân Khê, Bắc Thần Tĩnh Vũ đang trong nghi ngờ hoàn hồn lại:
Tiếu trưởng lão, Vệ Dương trúng độc, tự có thầy thuốc trong gia tộc chữa trị, sao có thể làm phiền Vân Khê cô nương?


Tĩnh Vũ, sao ngươi có thể nói như vậy? Mạng người quan trọng. Huống chi Vệ Dương lớn lên ở trong gia tộc của chúng ta, mặc dù không theo họ của chúng ta, nhưng cho tới nay hắn vẫn rất trung thành, đối diện với người trong tộc tuyệt không hai lòng. Đối với người trung thành như vậy, sao ngươi có thể ngồi nhìn tính mạng hắn mất đi mà bỏ mặc chứ? Ngươi làm như vậy, sẽ làm bao nhiêu thuộc hạ trung thành thuộc hạ bị thất vọng đau khổ, mà rời bỏ gia tộc? Hơn nữa, ta mời Vân Khê cô nương hỗ trợ, chẳng lẽ còn cần ngươi gật đầu đồng ý ư? Đừng quên, chúng ta cũng là người của Bắc Thần gia tộc, nếu là lúc này Thiếu chủ cũng ở đây, hắn tất nhiên cũng sẽ mời Vân Khê cô nương ra tay giúp đỡ.

Trên người Tiếu trưởng lão tản ra hơi thở bén nhọn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bắc Thần Tĩnh Vũ, trong giọng nói mang chỉ trích và khiển trách mãnh liệt.
Bắc Thần Tĩnh Vũ sắc mặt rất khó nhìn, trong khoảng thời gian ngắn, lại không thể tìm được lời nào để phản bác. ikienthuc.org
Vân Khê lẳng lặng nghe, trong lòng biết nếu nàng không đồng ý, đám người Tiếu trưởng lão sợ là sẽ không bỏ qua, như vậy sẽ mất nhiều thời gian hơn. Bất quá chỉ là cứu người mà thôi, lần này nàng đến đây chính là vì cứu Hách Liên đại ca,cứu nhiều thêm một người cũng không sao.

Ta đi cùng Tiếu trưởng lão xem một chút. Tĩnh Vũ, ngươi đi nói cho cha ngươi một tiếng, chờ ta xử lý xong chuyện bên này của Tiếu trưởng lão, lại đi thăm hắn.


Nhưng là......
Bắc Thần Tĩnh Vũ trong lòng gấp gáp, nhưng hắn cũng biết, có lẽ chỉ có biện pháp này mới có thể thoát khỏi ba vị trưởng lão, nhanh chóng đem tin tức mình mời được Vân Khê cô nương dẫn vào trang viên nói cho phụ thân,
Vân Khê cô nương, vậy ngươi đi nhanh về nhanh.

Vân Khê gật đầu, cho hắn một ánh mắt an tâm.

Vẫn là Vân cô nương thông tình đạt lý, mời.
Tiếu trưởng lão rốt cục lộ ra một nụ cười, tay làm ra vẻ xin mời.

Đi thôi.
Vân Khê mím môi, đáy mắt hiện lên vẻ u quang.
Cùng Tiếu trưởng lão, Khâu trưởng lão mấy người đi ra, Vân Khê rời khỏi phòng khách.
Vân Khê sao lại không biết chuyện này tới đột ngột, nàng tự tin mình nắm chắc cách ứng đối, bất kể bọn họ đùa bỡn hoa chiêu gì, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, nàng tự có phương pháp ứng đối.
Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn nằm trong ngực mẫu thân, cặp mắt đen bóng thỉnh thoảng chuyển động, tò mò đánh giá xung quanh.

Mẫu thân, nơi này chính là nhà của thúc thúc tóc trắng sao?


Đúng vậy a, con có muốn gặp lại thúc thúc tóc trắng không?
Chỉ có những lúc đối mặt với nữ nhi, Vân Khê mới có thể để rỡ bỏ hết phòng bị, ánh mắt từ trong ra ngoài, đều là ôn hòa tràn đầy nhiệt độ.
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, giọng nói mềm nhũn nói:
Muốn! Thúc thúc tóc trắng rất tốt với Huyên Huyên.


Tốt cái gì mà tốt? Có thể tốt bằng phụ thân không?

Một thanh âm bất mãn, từ một một người trong đội tử y giáp vệ truyền ra.
Vân Khê theo bản năng quay đầu, dò xét bốn phía, âm thầm ngạc nhiên, chẳng lẽ vừa rồi mình nghe nhầm, sao nàng lại nghe được tiếng Thiên Tuyệt?
Không thể nào.Lúc này Thiên Tuyệt hẳn là đang ở Huyễn Dạ Tinh Hải mới đúng, sao hắn có thể xuất hiện ở nơi này?
Lần này nàng vội vàng rời đi, không tự mình tạm biệt hắn không biết hắn có tức giận không?
Nghĩ đến trượng phu vừa thích ăn dấm vừa bá đạo cường thế, nàng lại buồn cười, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng, khi hắn biết được mình muốn đi thăm Hách Liên đại ca, hắn sẽ lo lắng thế nào,đau lòng thế nào.
Nghĩ tới đó, khóe miệng của nàng không nhịn được nhấc lên cười khẽ.
Cũng không lâu lắm, đoàn người đi tới một tiểu viện.
Dọc theo đường đi, gặp không ít cao thủ, những người này ánh mắt đều có chút quái dị, có chút đắc ý.
Vân Khê không để ý đến, đi theo người dẫn đường, cất bước đi vào.

Vân cô nương, ngươi mau đến nhìn xem, Vệ Dương xảy ra chuyện gì, một người đang yên đang lành sao lại bị trúng độc chứ?
Tiếu trưởng lão đứng ở bên giường trầm mặt nói.
Đi lên phía trước, Vân Khê từ trên cao nhìn xuống xem kỹ,nam tử trẻ tuổi nằm ở trên giường sắc mặt biến thành màu đen, đôi môi hiện ra màu tím, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, hơi thở như có như không, chỉ có một tia hơi thở, quả thực là dấu hiệu trúng độc.
Dặt tay lên xem mạch cho hắn, xem trong chốc lát, Vân Khê đưa ra kết quả chẩn đoán bệnh:
Huyết khí nghịch hành, mạch yếu ớt, trúng độc rất sâu......


Vân cô nương có biết đây độc gì không? Có thể giải hay không?
Khâu trưởng lão nhìn thẳng Vân Khê.
Con ngươi thâm thúy của Tiếu trưởng lão lóe lên ánh sáng sắc bén, lên tiếng nói:
Vân cô nương, y thuật của ngươi từ trước đến giờ rất cao, nói vậy loại độc này không làm khó được ngươi chứ? Vệ Dương đứa nhỏ này mệnh khổ, cha mẹ hắn chết trong trận chiến nửa năm trước, sau khi cha mẹ của hắn chết, hắn cũng không có một người thân nào nữa. Hi vọng ngươi đưa tay cứu hắn một mạng, lão phu thay cha mẹ đã chết đi của hắn cám ơn Vân Khê cô nương.

Nhìn người trước mắt bộ dáng chân thành, Vân Khê có chút mềm lòng:
Tiếu trưởng lão khách khí, ta sẽ làm hết sức.

Xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt của nàng rơi vào người trúng độc.
Chẳng biết tại sao, nhắc tới chuyện cha mẹ của hắn, khiến cho Vân Khê mềm lòng, tỉ mỉ quan sát hắn.
Trừ sắc mặt biến thành màu đen, cũng không bệnh khác, trong mắt Vân Khê hiện lên một tia hồ nghi, loại độc hắn trúng là loại mình chưa thấy, nói lợi hại cũng không phải lợi hại nhất, nhưng nếu như giải độc muộn, hắn sẽ chết. Song, làm nàng nghi ngờ mà không giải thích được là trúng loại kịch độc này thì người đã sớm tắt thở mới đúng, nhưng mà người trước mắt vẫn còn một hơi, kỳ lạ.

Vân Khê cô nương,độc của Vệ Dương không thể giải sao?
Nhìn nàng chậm chạp không động thủ, Tiếu trưởng lão không nhịn được hỏi.
Vân Khê không nhìn hắn, mà là trực tiếp từ trong lòng ngực móc ra một cái bình tinh sảo đưa cho hắn, nói:
Bên trong có hai viên đan dược, ngươi cho hắn ăn vào, hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi.″

Cám ơn Vân Khê cô nương.

Tiếu lão dài mặt cảm kích, nhận lấy chai thuốc, phân phó hạ nhân:
Mau cho Vệ Dương ăn vào.


Dạ, Tiếu trưởng lão.
Hạ nhân lập đổ ra hai viên đan dược, chuẩn bị cho người trúng độc ăn vào, lúc này, một bóng người ngăn cản tầm mắt của Vân Khê, Tiếu trưởng bước ra mấy bước, hướng về phía Vân Khê chắp tay vái chào, cảm kích nói:
Vân Khê cô nương, đa tạ ngươi vươn tay giúp đỡ, ban thưởng giải dược trân quý. Nơi này cứ giao cho hạ nhân là được, chúng ta đi ra bên ngoài uống trà.

Thấy Vân Khê chần chờ, Khâu trưởng lão cũng đi theo Tiếu tới đây nói:
Vân Khê cô nương, chúng ta đi trước uống trà đi. Chờ Vệ Dương tỉnh lại, chúng ta sẽ lập tức báo cho ngươi, được không?


Cũng được.

Ở trong phòng nam tử xa lạ, Vân Khê cũng cảm thấy không được tự nhiên, nàng ôm nữ nhi đi ra ngoài.
Sau lưng nàng mấy người nhanh chóng trao đổi ánh mắt,trong mắt đám người là ánh sáng sắc lạnh lóe lên rồi biến mất.
Bắc Thần Tĩnh Vũ không yên lòng, vội vã phân phó hạ nhân truyền tin, đem tin tức báo cho phụ thân, mình thì đi theo tới đây, nhìn thấy mẹ con các nàng đi ra ngoài, hắn thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
Vân Khê cô nương, sao rồi?


Không có chuyện gì, hắn đã vượt qua nguy hiểm.
Vân Khê nhếch miệng nở nụ cười tự tin, nàng cho đối phương ăn vào đan dược là lục phẩm thượng đẳng đan dược -Bích Ngưng Hương Hoàn, mỗi một viên giá trị ngàn vàng, nhưng có thể giải các loại độc hiếm thấy. Vì để ngừa vạn nhất, nàng cố ý phân phó đối phương, cho bệnh nhân ăn vào hai viên, khi đó, chỉ cần đối phương còn một hơi, tất nhiên có thể cứu về.
Bắc Thần Tĩnh Vũ cuối cùng cũng yên tâm, xem ra là hắn đa tâm, vẻ mặt từ từ nhu hòa xuống, hắn nhẹ giọng nói:
Không có chuyện gì là tốt rồi. Vân Khê cô nương, chúng ta đi ngay bây giờ gặp cha ta đi, cha ta còn đang chờ ngươi.


Được.
Hai người sắp rời đi.

Chậm đã.
Tiếu trưởng lão cắt đứt hai người nói chuyện, hắn khẽ nhíu mày chân mày, nói,
Vân Khê cô nương, Vệ Dương bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, xin Vân Khê cô nương ở chỗ này chờ một lát, chờ xác định Vệ Dương không có chuyện gì rồi đi không muộn, có thể không?


Tiếu trưởng lão quá lo lắng, hắn không có việc gì.
Vân Khê không vui liếc nhìn hắn một cái, kẻ hoài nghi đan dược và y thuật của nàng khiến nàng ghét nhất.
Tiếu trưởng lão mang theo vẻ xin lỗi nhìn nàng:
Vân Khê cô nương, lão phu không phải là hoài nghi y thuật của cô nương y thuật, ý của lão phu là hi vọng Vân Khê cô nương chờ Vệ Dương tỉnh lại, lại bắt mạch cho hắn lần nữa, bảo đảm độc trên người hắn được giải hết, như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm, không phải sao?


Tiếu trưởng lão, Vệ Dương đã ăn vào giải dược của Vân Khê cô nương, chuyện tiếp theo, cứ để cho đại phu trong trang viên kiểm tra là được, không nên giữ Vân Khê cô nương lại để làm gì. Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ tư tâm khác?
Bắc Thần Tĩnh Vũ không vui nói, trong nội tâm, hắn cảm thấy mấy người Tiếu trưởng lão hôm nay làm việc có chút cổ quái, tựa hồ cất giấu âm mưu nào đó.

Tĩnh Vũ, ngươi làm càn. Ngươi sao có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?
Tiếu trưởng lão lộ ra vẻ tức giận, ánh mắt của hắn liếc qua một cái, đột nhiên liếc thấy bên trong gian phòng có bóng người đi ra, ánh mắt của hắn híp mắt mỉm cười, chuyển giọng, tiến lên hỏi thăm,
Vệ Dương thế nào? Tỉnh chưa?


Tiếu trưởng lão, không xong. Ngài mau đi xem Vệ Dương một chút đi, hắn, hắn......
Không đợi hạ nhân nói xong, Tiếu trưởng lão nhanh chóng chạy vào gian phòng, không bao lâu, hắn quay lại, trong tay một thanh lợi kiếm đâm về phía trước, ép thẳng đến cổ họng Vân Khê. Tiếu trưởng lão mang theo sắc mặt giận dữ, quát một tiếng:
Người đâu, mau đem Vân Khê bắt lại.

Vân Khê liếc mắt thấy hàn quang tới gần, sao nàng có thể để nó tới gần nàng được, dùng Na Di thuật, chuyển đổi vị trí. Chân mày của nàng trầm xuống, cảm giác không ổn, tựa hồ mình vừa rơi vào một cái bẫy rập vô hình.

Tiếu trưởng lão, ngươi có ý gì?
Bắc Thần Tĩnh Vũ nổi giận nói.

Một mình ngươi vào xem một chút, vừa rồi Vệ Dương còn có một hơi thở, sau khi ăn vào đan dược của Vân Khê, hắn chẳng những không được giải độc, ngược lại chết đi, đoạn khí. Ngươi nói, lão phu không giết Vân Khê, chẳng lẽ còn muốn cảm tạ nàng sao?
Tiếu trưởng lão phẫn hận nói,
Những tên cao thủ khác của Bắc Thần gia tộc cũng ồn ào vây tới đây, đem Vân Khê vây quanh, giương kiếm lên.
Tiểu Nguyệt Nha ôm lấy cổ mẫu thân, chau mày, bị tình huống đột nhiên xảy ra hù dọa.
Trong ngực của nàng, lộ ra một đỉnh đầu nho nhỏ màu đỏ, Tiểu Hồng Hồng đột nhiên xông ra, giữa bộ lông lộ ra một đôi mắt lóe ra hàn quang quét qua bốn phía, nhìn chằm chằm vào phía trước.
Dám hù dọa Tiểu Nguyệt Nha của nó, gan quá lớn hử?
Bộ lông dựng đứng lên, có thể công kích bất cứ lúc nào.
Bắc Thần Tĩnh Vũ cả kinh, lập tức xông vào gian phòng xem xét, dò xét hơi thở và mạch đập của người trên giường, quả nhiên, người đã tắt thở, không có mạch đập và khí tức.
Sao có thể như vậy?
Không phải y thuật của Vân Khê rất cao sao?
Đan dược nàng luyện chế sao có thể xảy ra vấn đề?
Mang nghi ngờ trong lòng, hắn trở lại đại sảnh lần nữa, hắn khó xử nhìn về phía Vân Khê, thông báo hắn đã thấy tất cả.

Người thật sự đã chết rồi?
Vân Khê cau mày, có chút không muốn tin,
Ta đi xem một chút.

Không đợi Vân Khê vào nhà, đám người Tiếu trưởng lão chặn đường đi của nàng:
Còn gì để nhìn? Chúng ta chẳng lẽ oan uổng ngươi, vậy Tĩnh Vũ thì sao? Chẳng lẽ hắn nói oan cho ngươi? Ngươi hỏi Tĩnh Vũ xem, người đã chết thật chưa?

Bắc Thần Tĩnh Vũ rất không muốn trả lời, nhưng mà hắn không thể nói dối, trong ánh mắt mong chờ của Vân Khê, hắn lại xác định lần nữa gật gật đầu:
Đúng vậy, người thật sự chết rồi.

Hắn vừa nói xong, không khí tại chỗ trở nên khẩn trương, không khí trở nên kịch liệt.

Vân Khê, ngươi còn gì để nói? Vừa rồi Vệ Dương vẫn còn thở, sau khi cho uống đan dược của ngươi, mới hộc máu mà chết. Mọi người đều biết, y thuật của ngươi và thuật luyện đan có thể nói là cao nhất, trong thiên hạ không người nào có thể vượt qua, ngươi muốn cứu Vệ Dương là chuyện rất dễ dàng. Nhưng mà kết quả thì sao? Người chẳng những không chữa tốt ngược lại hại chết hắn. Điều này nói nên điều gì? Nói rõ ngươi căn bản là không có tâm cứu hắn, ngươi cố ý muốn cho hắn chết. Ta thậm chí hoài nghi, độc trên người hắn, chính là ngươi hạ. Bởi vì sau khi ngươi vào trang hắn bị trúng độc, ngươi khó thoát khỏi hiềm nghi.
Ngón tay chỉ vào Vân Khê, Khâu trưởng lão tím mặt, lộ ra một khuôn mặt dữ tợn. Lúc hắn kích động, những tên cao thủ khác của Bắc Thần gia tộc cũng cảm thấy tức giận, trên mặt nỗi tức giận càng tăng, tựa hồ cũng nhận định Vân Khê là người hạ độc.
Không chữa khỏi cho người ta chỉ có thể nói y thuật của nàng không giỏi, nhưng mà tình huống bây giờ đảo ngược, bọn họ đã sớm nhận định y thuật của nàng rất tốt, song dưới y thuật tốt như vậy mà khiến người bệnh chết đi vậy thì hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ không phải bọn họ hoài nghi y thuật của nàng, mà đang hoài nghi nhân phẩm của nàng.
Vân Khê trong lòng trầm xuống, trợn mắt trừng Khâu trưởng lão, cái lão già kia, rõ ràng là lật ngược phải trái trắng đen, muốn đem nàng đưa vào chỗ chết.
Rất đáng hận.

Ngươi nói nhảm, Vân Khê cô nương không phải là người như thế.
Bắc Thần Tĩnh Vũ trong lòng mặc dù có nghi vấn, nhưng kiên quyết đứng bên phía Vân Khê, người là hắn mời tới, hắn đương nhiên phải chịu trách nhiệm.

Ngươi cút ra ngoài cho ta. Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.
Một tiếng rống dữ dội, tức giận khiến Khâu trưởng lão trên người bộc phát ra khí thế cường giả.
Bắc Thần Tĩnh Vũ mặt biến sắc nữa lần, hắn dù sao chỉ là một tiểu bối, trước mặt trưởng bối ở cấp cường giả không có bao nhiêu quyền lợi nói chuyện, tức giận khiến cho mặt hắn đỏ lừng lên, lúc tầm mắt của hắn nhìn vào Vân Khê, vô cùng áy náy.

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?
Đối mặt với đám người vây quanh, Vân Khê thần sắc trấn định, bình tĩnh, không một chút bối rối,ánh mắt trong trẻo lạnh lùng yên lặng nhìn bọn họ, nàng nghiêm nghị,
Các ngươi nói là đan dược của ta độc chết hắn, trừ phi cho ta nghiệm thi, nếu không ta tuyệt đối không thừa nhận.


Không được.
Nghĩ cũng không nghĩ, Tiếu trưởng lão há mồm bác bỏ yêu cầu của nàng, trong mắt lóe lên hung quang,
Vân Khê, lão phu không nghĩ tới ngươi là người âm độc như thế, ngươi âm thầm mưu hại chúng ta đệ tử của Bắc Thần gia tộc ta, rốt cuộc có mục đích gì? Lão phu nể ngươi và Thiếu chủ giao tình thâm hậu, hiện tại lão phu cho ngươi hai lựa chọn, ngươi hoặc là đền mạng cho Vệ Dương, hoặc là cút ra khỏi trang viên cho lão phu, từ nay về sau không cho bước vào trang viên một bước.

Bọn họ muốn đuổi mình ra khỏi đây?
Trong mắt Vân Khê hiện lên một tia cơ trí quang mang, nàng không chút hoang mang nói:
Các ngươi muốn ta rời khỏi là không có khả năng.Ta muốn rời đi lúc nào, sẽ rời đi lúc đó, các ngươi muốn giữ ta ở lại ta cũng được. Bất quá, hôm nay các ngươi muốn gánh tội oan trên lưng là không thể, trừ phi để cho ta khám nghiệm tử thi, xác nhận là uống đan dược của ta bệnh nhân mới tử vong, nếu không, các ngươi đừng có mơ mà đụng đến ta.


Vân Khê, ngươi đừng nằm mơ, Vệ Dương ăn vào đan dược của ngươi mới chết,chúng ta tận mắt nhìn thấy,cho dù ngươi có nói thế nào thì chúng ta cũng không tin lời nói dối của ngươi đâu
Khâu trưởng lão dùng ánh mắt cảnh giác ngoan lệ nhìn nàng.

Ta cũng không tận mắt thấy hắn ăn vào giải dược, ai biết có phải các ngươi có để cho hắn ăn đan dược của ta hay không,hay là thay mận đổi đào?

Mí mắt Vân Khê ẩn chứa châm trọc, cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, đây chính là vở xiếc kém cỏi của bọn họ.Giờ nàng không cần khám nghiệm tử thi cũng biết rốt cuộc bọn họ đang diễn vở tuồng nào.
Đang hai bên giương cung bạt kiếm,hết sức căng thẳng,một thanh âm quen thuộc phá vỡ cục diện bế tắc.

Có phải nói dối hay không, hãy để cho sự thật chứng minh. Mấy vị trưởng lão, các ngươi đối đãi với khách quý của ta như vậy sao?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc.