• 189

Chương 1 : Tai Hoạ


-----------


Cả bầu trời mang theo một sắc màu ảm đạm, gió lạnh buốt lướt qua từng hàng cây, tuyết phủ trắng một vùng. Lá vàng rụng đầy trên nền đất, tạo thành một thảm lá dày. Xung quanh, mọi vật nhuốm một màu trắng xoá, thảm lá vàng càng thêm nổi bật giữa cái không gian đơn sắc này.

Toạ lạc tại trung tâm là một cái hồ lớn, viền xung quanh là những hàng đá màu xám, to bằng nắm tay. Nước hồ quanh năm không bao giờ đóng băng, dù cho là một lớp mỏng. Điều này khiến chính Các Chủ cũng không thể lí giải được. Bất quá có người nói rằng khi Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo tham gia Hải Thần Duyên vẫn có thể tạo thành mặt băng trên hồ.

Cạnh đó, Hoàng Kim Thụ vẫn đứng sừng sững, không có lấy một dấu hiệu suy chuyển. Trên thân, hào quang toả ra nhàn nhạt, những tán là cây rậm rạp che bóng cho căn nhà gỗ nhỏ nhắn bên cạnh.

Căn nhà gỗ nhỏ nhắn, không tinh ý thì cũng sẽ nhìn không ra. Căn nhà chỉ có một tầng, ngoài vẫn còn mùi thơm của gỗ mới. Hai cái cửa sổ hai bên hơi hé mở, chỉ đủ cho một chút gió tiến vào.

Từ cửa sổ trông ra, một vị bạch y nam tử ngồi trên chiếc ghế gỗ đong đưa, mắt hơi nhắm lại, từ từ cảm nhận linh khí đất trời. Mái tóc tử sắc dài phủ kín phần lưng thanh mảnh, che đi hoa văn tinh xảo của bộ lễ phục.

Gương mặt anh tuấn của hắn không sở hữu lấy một tì vết. Sống mũi cao thẳng, đôi lông mày thanh tú, bờ môi dày vừa phải càng lảm nổi bật lên dung mạo tuyệt mĩ, nhìn qua phi thường ôn nhu. Hàng mi đen bóng chầm chậm tách ra, để lệ ra đôi đồng tử màu lam trong trong huyền ảo.

Bạch y nam tử nhàn nhạt nói một câu, đáy mắt phi thường lo lắng :

- Sao ta có cảm giác có gì đó sắp xảy ra ?

Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đôi bàn tay trắng trẻo chậm rãi phủi thân bạch y. Trông hắn chỉ tựa như một công tử bột yếu đuối, bao cỏ, ai tựu nghĩ đây là người có ảnh hưởng lớn nhất trong Hải Thần Các - Hải Thần Các Chủ - Thanh Long Đấu La !

Bước chân hắn chậm chạp tiến đến mở cửa, tiêu sái tiến đến đứng trước thân Hoàng Kim Thụ, thở dài :

- Ngài có thể hay không cho ta một lời khuyên ?

Thân cây vốn bất động chợt rung lên dữ dội, hào quang rực rỡ chói mắt, đâu còn ảm đạm như trước kia ? Trên trời tựa như có hàng vạn đạo kim quang giáng xuống.

Thiên địa đều hân hoan. Mọi thứ sáng bừng lên, trong không khí mang theo những hạt bụi toả sáng lấp lánh.

Áp lực lúc này phi thường cường đại, bức bạch y nam tử phóng thích ra chín vòng hồn hoàn, bất quá màu sắc của chín vòng này như nào ? Đó là hắc - hắc - hắc - hồng - hồng - hồng - hồng - hồng - hồng a ! Tam hắc lục hồng ! Đây là bậc nào thực lực tồn tại ?

Hải Thần Các có một vị tuyệt thế cường giả như này bảo hộ, vậy mà vẫn bị luồng áp lực thần bí kia ép phóng xuất hồn hoàn thì chắc hẳn cũng phải hiểu được uy áp này mạnh mẽ bậc nào ?

Bạch y nam tử sắc mặt thoáng chỗ đen lại. Hơn 100 năm tồn tại trên Đại Lục này, có cường giả nào mà hắn chưa từng gặp qua ?

Đây tuyệt đối không phải điều mà nhân loại làm được. Chỉ có một điều có thể lí giải việc này ...

THẦN !

Thần là khái niệm gì ? Là ngưỡng cửa cao nhất của nhân loại, là điều mà bất cứ Hồn Sư nào cũng muốn đạt đến. Phi thăng thành Thần bậc nào khó khăn. Suốt mấy trăm vạn năm qua số người thành Thần ít ỏi đến mức hỏi một đứa bé năm tuổi nó cũng có thể kể chính xác từng người !

Một thân trường bào màu lam chậm rãi hiện ra trong không khí. Đằng sau lưng hắn tám đôi cánh trắng muốt dang rộng, toả ra hào quang tứ phía.

Từng đường nét, hoa văn cổ kính màu kim trên tà áo lấp lánh, nhìn qua phi thường cao quý, càng tôn lên vẻ anh tuấn của vị nam nhân này.

Mái tóc dài màu đen mềm mại bay theo từng làn gió, gương mặt đẹp như tranh vẽ, từng đường nét đều phi thường hoàn hảo nhưng lại mang theo phảng phất một vệt bi thương.

Bạch y nam tử người đơ ra, bất quá ngay lập tức lấy lại thần trí, lắp bắp nói :

"Ngài... ngài là H.."

Hắn được xưng là cường giả mạnh nhất hiện tại, nhưng trong tâm vẫn luôn ngưỡng mộ một số người. Lần đầu tiên tiến vào Hải Thần Các, hắn được nghe cố Hải Thần Các Các Chủ kể lại giai thoại truyền kì về vị được tôn là thần mạnh nhất.

Cũng chính vì người này mà có Hải Thần Đảo, có Hải Thần Các.

Hắn cũng tự biết bản thân ình vĩnh viễn không thể đạt được ngưỡng cửa kia.

Nhưng hắn cực kì tự hào khi làm người đứng đầu của Hải Thần Các, cực kì tực hào khi từng là một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái.

Thời điểm còn nhỏ, hắn tiến vào Đường Môn thời điểm đã cực kì kinh ngạc trước những tuyệt học của Đường Môn. Hắn cũng thầm hiểu được một phần vì sao vị tiên tổ ấy lạnh mạnh mẽ đến vậy.

Gương mặt anh tuấn của Đường Tam có chút ý cười, hắn vung vung tay nói :

-Hải Thần Các Các Chủ, ta hôm nay đến đây là có việc cần nói với ngươi.

Bạch y nam tử chưa kịp nói gì, nam nhân lam bào đã lên tiếng cắt ngang :

-Tai hoạ e rằng không bao lâu nữa sẽ xảy ra. Tia thần thức còn lại này của ta cũng không thể duy trì được lâu.

Hắn chuyển tầm nhìn sang phía bạch y nam tử, thanh âm mang theo một tia đau xót :

- Sự việc lần này không chỉ ảnh hưởng tới Nhân Giới mà ngay cả Thần Giới cũng xảy ra trục trặc

Bạch y nam tử dùng sức gật đầu. Lam bao nam tử trầm giọng nói tiếp :

- Thần Giới cũng có quy định không cho phép chúng ta tham gia vào việc của Nhân Giới nên e chỉ có thể dựa vào năng lực của các ngươi thôi.

Ảo ảnh lam bào nam tử dần nhạt dần. Bạch y nam tử đứng bên cạnh cung kính cúi người, lớn tiếng nói :

- Ngài yên tâm, vãn bối nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.

Lam bào nam tử trước khi biến mất nở nụ cười, nói :

- Haha, có được hậu bối như các ngươi cũng thật tốt ...
Tia thần niệm dần tản đi, mọi thứ lại quay trở về sắc ảm đạm như ban đầu như chưa từng có gì xảy ra

Bạch y nam tử chau đôi lông mày thanh tú suy tư một chút, bất quá ngay sau đó vẫn giãn hàng lông mày ra.

Hắn khom lưng, cung kính quỳ xuống hướng về phái nơi tia thần niệm vừa tản đi.

- Ngài yên tâm, vãn bối sẽ dùng tất cả sức lực của mình bảo vệ nơi này

-------

Tại một nơi nào đó,cả bầu trời là một màu đỏ như máu.

Trên mặt đất, vết tích của trận hỗn chiến vẫn còn. Mọi thứ xung quang thuộc phạm vi 10 dặm đều cháy đen, không khí mang theo một cỗ tanh tưởi, sặc mùi máu tươi.

Giữa trung tâm của trận chiến, một thân hình bé nhỏ quỳ rạp xuống, mái tóc màu hồng mềm mại rủ xuống đất.

Nàng thương tích đầy mình. Phía sau lưng một vết chém sâu hoắm, bị bùn đất dính vào. Bộ y phục màu lam bằng vải vóc quý hiếm nhàu nhĩ, rách tả tơi, phủ đầy bùn đất, vài chỗ còn cháy đen.

Gương mặt mĩ miều của nàng cúi gằm xuống. Vài vết xước trên má không làm giảm đi sự hút hồn. Đôi mắt màu lam của nàng đã đỏ hoe, sưng lên vì khóc quá nhiều.

Vài giọt lệ rơi xuống bàn tay trắng nõn. Hai bờ môi tái nhợt giật giật, phát ra thanh âm khàn khàn :

- Bảo bối của mụ mụ ...

Cô giá tóc hồng nhất quyết không buông chiếc vòng màu vàng kim trong tay. Chiếc vòng được khắc những hoa văn hình hoa liên cực kì tinh xảo. Vài nơi trên vòng nhuốm máu đỏ đã khô lại.

Nàng khóc nấc lên, ngửa đầu lên trời gào lớn. Thanh âm nàng tràn ngập thống khổ, bi ai, phẫn nộ.

Đằng sau nàng, một vị nam tử chừng 25, 26 tuổi gương mặt thập phần suy yếu, thân thể thương tích đầy mình. Hai cánh tay của hắn bị chém sâu tới mức có thể lờ mờ thấy được màu trắng ởn bên trong. Hắn ôm nàng vào lòng, cắn chặt răng, trong thanh âm có vài phần bi thương, lại có vài phần tự trách

- Đồng Đồng, là ta quá vô dụng, không thể bảo vệ được nàng và con gái chúng ta

Cô gái lao vào lòng hắn, khóc lớn. Nàng ôm lấy hắn, rúc đầu vào ngực, run run nói :

- Nó thậm chí còn chưa đầy một tháng tuổi, vậy mà ...

Vị nam nhân đảo mắt nhìn cảnh tượng xung quanh có chút không cam lòng.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng người kia thực lực phải trên hắn và Đồng Đồng không chỉ một bậc.

Hắn và nàng không biết đã sử dụng võ hồn dung hợp kĩ đến bao nhiêu lần. Cả hai người đều sử dụng hồn kĩ mạnh nhất, không tiếc hồn lực.

Vậy mà cuối cùng họ đều vô cùng suy yếu, mất sạch sức kháng cự nhưng vẫn không đụng nổi vào chéo áo của người kia.

Vô số vòng tròn quỷ dị màu đen chậm rãi xoay tròn trên mặt đất, mang theo hơi thở hắc ám nồng đậm khủng khiếp.

Người kia, rốt cuộc là ai ?

Một chàng trai chừng mười sáu, mười bảy tuổi phi nhanh trên bầu trời.

Tà áo choàng màu đen của hắn bay phần phật theo gió, gương mắt trắng bệch mang theo một nụ cười quỷ dị.

Trong tay hắn ôm một cái bọc màu trắng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử bên trong lộ ra. Hai gò má phúng phính, hồng hồng dính vài vết máu.

Đôi mắt nhỏ nhắn nhắm nghiền, hiển nhiên là ngủ vô cùng say, không quan tâm tới sự đời.


Hắn đặt đứa bé trước cửa một căn nhà gần đó, cười cười nói:

- Người hãy cố gắng đợi ở đây đến khi ngài về. Bốn năm nữa thần sẽ giả trừ một tầng phong ấn cho người.

Thân hình hắn phi lên bầu trời, hoá thành một đạo quang mang rồi biến mất không còn vết tích.


--
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Tài Tuyệt Sắc.