Chương 23 : Đấu Hồn Khu
-
Thiên Tài Tuyệt Sắc
- [email protected]
- 1584 chữ
- 2019-09-22 04:11:48
Hai vị biểu ca của nàng đều là nhân vật có tiếng trong ngoại viện.
Một người dáng vẻ nhỏ con lúc nãy ôm bụng cười là Ngọc Chính, năm nay mười lăm tuổi, đã đạt đến 32 cấp Hồn Tôn tu vi
Người còn lại Ngọc Khang ( nghe na ná Sắc Ngọc Khang :v ) cũng mười lăm tuổi, tu vi có phần cao hơn, là 34 cấp Hồn Tôn.
Giống như cô, cả hai người vũ hồn đều là Lam Điện Bá Vương Long. Thiên phú tuy không cao bằng nhưng tuyệt đối xứng làm thiên tài của học viện.
Lam Điện Phách Vương Long được tôn làm đỉnh cấp thú võ hồn cũng không phải nói suông. Một phần là do những hồn kĩ bá đạo của nó, một phần còn là do đây là một nhánh huyết mạch của loài rồng, thân thể cũng có tố chất hơn người.
Hai người này thì sao cơ chứ ? Hiện nay nàng đã là Đại Hồn Sư 22 cấp rồi. Còn cùng lắm hai người chỉ là Hồn Sĩ, hay là chân ướt chân ráo bước vào đẳng cấp Đại Hồn Sư. Làm sao có thể so ra với cô ?
Ngọc Tiểu Thải hoàn toàn tự tin về năng lực bên mình. Khả năng thắng lợi cô tự cho là mình nắm được mười phần nên hoàn toàn không tồn tại cái gì là lo lắng. Danh sách một ngàn lẻ một điều ngộ nhỡ gì gì đó cũng triệt để bị gạt qua một bên
Lâm Dạ Y và Thích Đào chả mấy để ý cái suy nghĩ tự cuồng của Ngọc Tiểu Thải và hai cái chân chó ở bên cạnh. Không giống như Ngọc Tiểu Thải, dù hai người họ nắm chắc mười phần sẽ chiến thắng nhưng có một câu nói kéo thẳng cái suy nghĩ tưởng chừng chắc như đinh đóng cột của họ là
Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra a
Nên không thể cứ lao đầu vào chiến mà không biết trời cao đất dày là gì. Càng không thể vì ba người tự cao tự đại kia mà bị thương được. Một chút cũng không.
Năm người cứ quay lưng bước đi mà không ai để ý đến cậu bé mặc áo choàng đen kia.
Sau khi ăn xong số chẵn các bát vằn thắn, cậu đứng dậy, phủi phủi quần áo đi ngược lại với hướng đâm người kia, không mặn không nhạt nói.
- Sẽ thua...
Nếu ở đây có ai nghe thấy thì cũng không thể hiểu được cậu nói như vậy là bảo ai thua. Nhưng trong lòng cậu thì biết rõ. Đám người kia thực lực còn xa mới đủ. Cậu cũng không có ý định đi xem náo nhiệt ở Đấu Hồn Khu vì đằng nào hắn cũng không xem được. ( không xem được ở đây là do bị mù nha )
Trên quảng trường Sử Lai Khắc, đám học viên đang bàn tán xôn xao về việc có hai năm nhất tân tuyển sinh thách đấu ba học viên, trong đó có hai người là học viên của năm tư.
Phần lớn đám đệ tử đều cho rằng hai người kia không biết tự lượng sức mình, cắm đầu cắm cổ đi thách đấu năm bốn.
Kì thực người đồng tình với ý kiến cho rằng hai học viên kia không biết lượng sức thì cũng có ý kiến cho rằng hai học viên năm bốn kia cũng quá ư là không có cốt khí đi. Lại đi bắt nạt đám hậu bối.
Ý kiến thì loại nào cũng có, thậm chí chỉ góp bừa một câu liền biến thành cái ổ buôn chuyện.
Lâm Dạ Y và Thích Đào sải bước trên đường tới Đấu Hồn Khu. Tuy Thích Đào là đệ tử đích truyền của Lam Mẫn Lăng nhưng vì bà không truyền bá điều này đi đâu nên chủ yếu không ai biết. Biết điều này cũng chỉ có Mã Dật Lâm và Thiên Minh Nguyệt và các vị trưởng lão trong Hải Thần Các.
Bọn họ cũng vừa mới vào học viện, gương mặt được coi là đại trà vì đến tên còn không ai biết nữa là mặt. Trái lại với Thích Đào và Lâm Dạ Y, Ngọc Tiểu Thải lại cực kì nổi tiếng.
Có hai vị biểu ca suốt ngày xách mông đi rêu rao rằng mình có một vị biểu muội tên là abc, thiên phú cùng tiềm lực xyz, chung quy là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện.
Cô ta cũng được gọi là tiểu công chúa của Lam Điện Bá Vương Tông, so với mấy vị ca ca, tỷ tỷ, muội muội, đệ đệ, biểu ca, biểu muội, biểu đệ, biểu tỷ dài ngoằng ngoẵng nào đó còn nổi tiếng hơn.
Mặc dù hai vị biểu ca năm tư kia chắn gần hết sự chú ý cũng tự có người nhớ đến cái vị công chúa bị quẳng xuống thập ban này.
Lâm Dạ Y đang đi thì gặp được hai gương mặt quen thuộc, khỏi nói cũng biết đây là Mã Dật Lâm và Thiên Minh Nguyệt.
Lâm Dạ Y đang định chào thì Thích Đào một bên lao lên, tay giơ hình chữ V
- Nguyệt tỷ tỷ, Lâm ca ca !
Mã Dật Lâm đứng một bên gõ đầu Thích Đào, giận giữ nói
- Dạ Y muội muội. Nha đầu thối kia, muội lại gây chuyện rồi hả ?
- Hehe, muội phải chắc chắn mới gây sự chứ
Thích Đào hai tay bụm đầu nói
Lâm Dạ Y ngệch đầu qua một bên, hỏi
- Ba người quen nhau ?
Thiên Minh Nguyệt đứng bên cạnh xem hai người kia cãi nhau, nói
- Ừm. Lam lão sư là mẫu thân của tỷ. Thích Đào thì chắc nó nói cho muội biết nó là đệ tử đích truyền của mẫu thân tỷ rồi. Còn Dật Lâm thì quen Thích Đào trước do hai người tính khá là... " hợp nhau " đi.
Thiên Minh Nguyệt nói hai từ hợp nhau một cách rất miễn cưỡng. Lâm Dạ Y cười khổ nhìn hai người đang cãi nhau loạn lên, không ai nhường ai kia, chợt thấy đúng là khá hợp nhau.
Thích Đào le lưỡi làm mặt quỷ với Mã Dật Lâm, quay qua Thiên Minh Nguyệt vẻ mặt uỷ khuất. Thiên Minh Nguyệt lập tức trừng Mã Dật Lâm, trầm giọng nói
- Ngươi lớn đầu rồi mà còn chấp nhặt với muội í
Mã Dật Lâm đầy một bụng oan ức nhưng chẳng biết kêu vào đâu, lườm Thích Đào đang trốn sau lưng Thiên Minh Nguyệt.
Sự thực thì Thích Đào luôn là người gây sự trước, nhưng người chiếm thế thượng phong cũng luôn là Thích Đào.
Cũng đâu có lớn hơn nhiều lắm đâu ? Chỉ hơn bốn tuổi, bốn tuổi đâu có nhiều
Thiên Minh Nguyệt là một người siêu cấp bao che và bênh vực. Điều này cũng góp phần vào mỗi lần giành được thắng lợi với Mã Dật Lâm của Thích Đào.
Thiên Minh Nguyệt quay về phía sau, xoa xoa đầu Thích Đào nói
- Chút nữa làm gì thì làm, đừng có để mình bị thương nghe chưa ?
Mã Dật Lâm bên ngoài thầm kêu trời trách đất trong lòng. Chỉ là mấy tên loắt choắt, tự cho mình là thiên tài năm tư thôi, có mà làm cho nha đầu này bị thương được. Nha đầu này chưa đánh cho bọn chúng đén cha mẹ cũng nhận không ra thì thôi.
Mã Dật Lâm nghĩ như vậy cũng không phải không có cơ sở. Cách đây không lâu có một đám hồn sĩ mười mấy tuổi đầu định lấy nhiều khi ít với Thích Đào. Ít phút sau, tất cả đều thành một đám đầu heo nằm vật xuống đất. Một người nào đó áp dụng cái tuyệt chiêu hay đúng hơn là sát chiêu Loạn Phi Phong Chuy Pháp đánh đám vô lại kia ra bã. Vậy là đã có cái giáo cụ trực quan cho hậu quả chọc vào ổ kiến lửa.
Bốn người bọn họ nhanh chóng tiến vào Đấu Hồn Khu. Thiên Minh Nguyệt cùng Mã Dật Lâm chọn một chỗ view đẹp rồi chia tay hai người Lâm Dạ Y.
Lâm Dạ Y quan sát Đấu Hồn Khu, lúc này người đến đã khá đông. Số học viên đồng phục trắng năm nhất là nhiều nhất. Kế đó là vàng, tím. Đồng phục màu đen cũng chiếm số không ít. Có thể nói trận đấu hồn này khá thu hút người đến xem.
Học viện Sử Lai Khắc là học viện số một đại lục, đồng nghĩa với việc bên trong nhân tài nhan nhản, đều có thiên tư bất phàm. Vì cái lẽ đó mà lòng tự trọng của học viên đều rất cao, xảy ra mâu thuẫn là điều rất bình thường. Đánh nhau thì còn nhiều hơn.
Học viện quy định không được đánh nhau bên trong học viện. Nhưng đồng thời cũng ủng hộ đệ tử lên Đấu Hồn Khu so tài. Thắng được thưởng, thua thì mất thể diện.
Lâm Dạ Y và Thích Đào nhanh chóng đi vào phòng chuẩn bị ngồi chờ chiến. Đi vào phòng chờ chiến vừa hay gặp Ngọc Tiểu Thải, Ngọc Chính và Ngọc Khang cũng đang ở trong đó.
Thấy hai người, Ngọc Tiểu Thải khinh thường liếc nhìn, cười nói
- Ta tưởng hai ngươi sợ không dám đến kia chứ
Lâm Dạ Y và Thích Đào chỉ cười không nói gì. Đôi co với loại người như này thực sự chỉ tốn nước bọt.