• 1,113

Chương 245



Còn có người tận mắt nhìn thấy nhiều lần cô lên những chiếc xe sang khác nhau, chuyện này thì tôi chưa nhìn thấy nhưng Thủy Tư Văn từng nhìn8 thấy rồi, hai người có cần đối chất không?


Lúc này, Thủy Tư Văn đã hận Viên Tiểu Nhụy lắm rồi. Nếu sớm biết Viên Tiểu Nhụy sẽ kéo 3mình xuống nước thì có nói thế nào thì cô ta cũng sẽ không tham gia lễ cưới này đâu.

Giang Mộ Tuyết quay sang Thủy Tư Văn chất vấn: 9
Tư Văn, cậu thấy tôi lên những chiếc xe sang khác nhau cho nên đã kết luận rằng tôi đang được người khác bao nuôi, sau đó bèn đi nói cho tấ6t cả mọi người cùng nghe ư?

Vốn dĩ Viên Tiểu Nhụy đang dùng sức, lần này đập vào nạng của Giang Mộ Tuyết, toàn bộ lực đều tập trung vào chỗ phần bụng của cô ta, cơn đau khiến cô phải lùi lại phía sau vài bước theo bản năng.
Lúc này, Đoàn Văn Trúc đang đợi bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, cô ấy vội vàng chạy vào thì thấy Giang Mộ Tuyết đang dùng nạng đẩy Viên Tiểu Nhụy lùi lại.
Cô chưa bao giờ thấy Giang Mộ Tuyết hùng hổ như thế, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Viên Tiểu Nhụy hoàn toàn bị Giang Mộ Tuyết đánh cho ngơ người, cô ta sững sờ vài giây, mãi cho đến khi cảm nhận được đau rát trên mặt thì cô ta mới nhận ra rằng mình vừa bị đánh.
Cô ta che mặt, hai mắt đong đầy nước mắt cùng nỗi uất hận:
Giang Mộ Tuyết, cô dám đánh tôi! Tôi liều với cô, Giang Mộ Tuyết!

Nói xong, cô ta cũng giơ tay muốn tát Giang Mộ Tuyết, nhưng Giang Mộ Tuyết lại nhanh hơn một bước, cô cầm nạng thúc thẳng vào bụng Viên Tiểu Nhụy.
Đoàn Văn Trúc vừa ôm chặt Viên Tiểu Nhụy vừa quay ra nói với Giang Mộ Tuyết:
Tiểu Tuyết cậu ra ngoài trước đi, để tớ ở đây lo liệu cho.

Giang Mộ Tuyết nhìn Viên Tiểu Nhụy đang nhe nanh múa vuốt rồi nói với Đoàn Văn Trúc:
Cảm ơn.

Nói xong, cô xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người đang nói chuyện, Đoàn Văn Trúc, Viên Tiểu Nhụy và Thủy Tư Văn cũng trở lại vị trí của mình. Giang Mộ Tuyết lạnh nhạt liếc nhìn Viên Tiểu Nhụy thì thấy vẻ mặt của cô ta vẫn có thể coi là bình thường, chỉ trừ vẫn một vài vết đỏ mờ mờ trên mặt. Chắc là đã dùng phấn phủ che đi rồi, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Cô thực sự không biết Đoàn Văn Trúc đã dùng cách gì để khiến cơn giận dữ của Viên Tiểu Nhụy nguôi ngoai trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Đoàn Văn Trúc thấy Giản Kỳ đến bàn mình mời rượu bèn vui vẻ nhanh chóng cầm ly rượu lên:
Nói trước nhé, bàn của bọn tớ là bạn cùng phòng bốn năm đại học của cậu, đều từng ‘ngủ’ với nhau rồi, bọn tớ chỉ nhận uống với từng người một thôi. Bàn này của bọn tớ có năm người, các cậu phải mời năm ly mới được.

Thấy Đoàn Văn Trúc
cố tình
làm khó, Giản Kỳ không khỏi thở dài:
Ôi Văn Trúc, cậu đừng làm đùa nữa, ông xã tớ thật sự không uống được nhiều đâu!

Đoàn Văn Trúc nhìn Thời Tu Tề đứng cạnh chú rể:
Chẳng phải còn có một phù rể uống được hay sao?

Thời Tu Tề thấy Đoàn Văn Trúc nhắc đến mình bèn vô thức liếc nhìn Giang Mộ Tuyết, anh ta tiếp lời:
Không thành vấn đề, hai người uống ly đầu tiên, còn lại để tôi.

Thủy Tư Văn thấy Giang Mộ Tuyết nói như thế cũng bắt đầu cuống lên:
Tôi không nói là cậu được bao nuôi5, đúng là tôi thấy cậu lên những chiếc xe sang khác nhau nhưng tôi không hề nói cậu được bao nuôi.

Giang Mộ Tuyết nhìn hai người, đúng là cô từng lên những chiếc xe mà Thủy Tư Văn nhìn thấy, hơn nữa lần nào đến đón cô cũng là những người khác nhau cũng là sự thật, nhưng những chiếc xe đó lại thuộc cùng một chủ sở hữu - Tập đoàn Giang Lăng.
Cô nhìn Viên Tiểu Nhụy chằm chằm, đột nhiên cảm thấy giải thích với loại người như thế này chỉ làm lãng phí sức lực của cô, nên cô bèn im lặng quay người đi, không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Cô chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, đúng lúc Giản Kỳ đi đến bàn của họ chúc rượu.
Giản Kỳ nhìn bàn vốn dĩ có năm người mà lúc này chỉ còn lại Giang Mộ Tuyết và Mạnh Thanh, cô ta không khỏi nhíu mày:
Tiểu Tuyết, mấy người họ đâu rồi?

Giang Mộ Tuyết vẫn tỏ ra như thường, chỉ đáp lại một câu:
Đi vào nhà vệ sinh rồi.

Vốn dĩ Giang Mộ Tuyết đã sắp quên đi cái đêm xấu hổ nhục nhã kia rồi, nhưng những lời nói của Viên Tiểu Nhụy đã hoàn toàn khơi lên cái gai chôn chặt trong lòng cô.

… Bên ngoài thì là thánh nữ trong trắng kiêu ngạo nhưng thực ra bên trong không biết đã bẩn đến mức độ nào rồi!


Giả vờ trong trắng thuần khiết cái gì, cũng chỉ có một mình tôi không để bụng thôi. Cô thử hỏi xem, có người đàn ông nào không ghê tởm loại người như cô không?

Còn Viên Tiểu Nhụy thấy Giang Mộ Tuyết đang bị thương ở chân vậy mà vẫn có thể đè cô ta ra đánh như thế này.
Viên Tiểu Nhụy tức giận đến cực điểm, cô ta muốn xông lên đánh Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên bị Đoàn Văn Trúc từ bên cạnh lao ra ôm chặt.
Đoàn Văn Trúc luôn là người khỏe nhất trong phòng, Viên Tiểu Nhụy lập tức không thể vùng vẫy được nữa mà chỉ có thể hét lên:
Đoàn Văn Trúc, cậu thả tôi ra, hôm nay tôi phải giết chết con Giang Mộ Tuyết khốn nạn này!


Hay lắm, phù rể này được đấy, vậy tớ sẽ uống ly này trước.
Đoàn Văn Trúc nói xong bèn uống cạn ly rượu vang trong tay.
Một năm nay sau khi đi làm, tửu lượng của Đoàn Văn Trúc đã được rèn luyện rồi, vì vậy một ly rượu vang chỉ là chuyện nhỏ với cô ấy.
Vì vậy, sau khi cô dâu Giản Kỳ và và chú rể Lâm Thần Vũ mời mọi người một ly xong, Thời Tu Tề bèn rót rượu đi mời từng người một. Lúc cạn ly với Giang Mộ Tuyết, cô còn chẳng buồn ngẩng mặt lên mà chỉ tùy ý chạm ly với Thời Tu Tề.
Giản Kỳ

một tiếng rồi nghĩ, nếu là vào nhà vệ sinh vậy thì cô ta sẽ đợi thêm một chút.

Tiểu Tuyết, tớ vừa nghe người chủ trì nói, may mà có cậu giúp, nếu không tớ cũng không biết phải làm sao nữa. Hơn nữa chân cậu bị thương mà vẫn có thể đến dự đám cưới của tớ, tớ thật sự rất cảm động!
Giản Kỳ cũng khá bất ngờ khi biết Giang Mộ Tuyết biết chơi piano, nhưng cô ta lại càng quan tâm chuyện đám cưới của mình có hoàn hảo hay không hơn nên cũng không hỏi kỹ.

Ừ, hôm nay cậu rất xinh đẹp, đám cưới cũng rất hoàn hảo.
Giang Mộ Tuyết nói điều mà Giản Kỳ muốn nghe nhất.
Lời mắng chửi đầy xúc phạm của Trịnh Kỳ trong đêm mưa hôm đó đột nhiên hiện về trong tâm trí của Giang Mộ Tuyết
Không thể chịu đựng thêm được nữa, cô quay người lại, hung hăng trừng mắt với Viên Tiểu Nhụy rồi đột nhiên đưa tay tát cô ta một cái thật mạnh.
Âm thanh vang rền lập tức vang vọng khắp nhà vệ sinh vắng vẻ.
Viên Tiểu Nhụy thấy cô không nói gì, vẻ mặt lại càng thêm đắc ý:
Tư Văn, cậu nhìn xem, lại bắt đầu giả vờ rồi kìa. May mà đàn anh đã kịp thời tỉnh ngộ, nếu không ánh sáng xanh lục trên đầu của đàn anh đáng thương đó của chúng ta sẽ chiếu sáng cho thế giới mất.

Đáng thương?
Trịnh Kỳ mà đáng thương ư?
Vừa định uống cạn, Thời Tu Tề đột nhiên lên tiếng:
Cô Giang, hình như cô đang rất không vui thì phải?


Giang Mộ Tuyết không khỏi chửi thầm, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Cô ngước mắt lên nhìn Thời Tu Tề rồi nở một nụ giả tạo đúng tiêu chuẩn:
Đâu có, bác sĩ Thời hiểu lầm rồi, ban nãy tôi chỉ hơi lơ đãng mà thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.